Chương 324: CHƯƠNG 324: BỒI THƯỜNG GẤP MƯỜI LẦN
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 324: CHƯƠNG 324: BỒI THƯỜNG GẤP MƯỜI LẦN
Chu Văn Đạt đã nhiều lần bị thương khi đối đầu với Lưu Ly, nên không tin Lưu Ly sẽ có lòng tốt như vậy.
Lưu Ly sẽ tốt bụng như vậy sao?
Đương nhiên là không.
Lúc Chu Văn Đạt nhìn sang với sự nghi ngờ và cảnh giác, Lưu Ly nói tiếp: “Nhưng giới buôn bán có quy tắc, ăn trộm một phạt gấp mười. Ngươi bồi thường gấp mười lần cho ta.”
Chu Văn Đạt:
W ”
Hắn ta rất muốn nói, sao người không đi cướp đi?
Nhưng Cổ Tại Ngôn vẫn còn ở đây, hắn ta không dám.
Nhưng, bồi thường gấp mười lần, Lưu Ly, sao cô có thể nói ra được?
Còn nữa, nghiệp giới nào có quy tắc như vậy? Tại sao hắn ta không biết?
Bồi thường gấp mười lần, ba trăm bộ, một bộ năm mươi lượng, ba trăm bộ 15 nghìn lượng bạc, hắn ta đi đâu để kiếm ra được số bạc này?
“Không muốn bồi thường? Cũng được.” Lưu Ly bày ra dáng vẻ rất dễ nói chuyện, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Cổ Tại Ngôn: “Phu quân…”
“Ta bồi thường!” Chu Văn Đạt không đợi Lưu Ly lên tiếng, lập tức nói.
Nhưng lúc này, ánh mắt Chu Văn Đạt nhìn Lưu Ly rõ ràng giống như đang nói Lưu Ly gian xảo, đê tiện, vô sỉ.
Lưu Ly không quan tâm đến những điều này.
Chỉ là lúc này Lưu Ly cảm thấy, hóa ra đàn ông có thể lợi dụng một cách hợp tình hợp lý như thế này, cảm thấy khá tốt.
Cuối cùng, Chu Văn Đạt đưa cho Lưu Ly năm nghìn lượng bạc, còn 10 nghìn lượng còn lại, bây giờ Chu Văn Đạt không có, dù sao chả có ai không có chuyện gì
lại mang theo nhiều bạc trên người như vậy?
Nên 10 nghìn còn lại, Lưu Ly bảo Chu Văn Đạt viết giấy nợ.
Trước lúc rời đi, Lưu Ly còn nhắc nhở: “Con người tôi không thích bị thiếu nợ, càng không thích có người phải để tôi đi đòi nợ, nên Chu thiếu gia, nhớ đúng hạn đưa ngân phiếu đến
“Nếu như Chu đại thiếu gia vẫn cảm thấy không phục, có thể đến báo thù tôi, nhưng có thể báo thù hay không, Chu thiếu gia tự mình xem xét, nhưng Chu thiếu gia có suy nghĩ không đáng có gì đó, tôi tin kết cục thảm thương của Chu thiếu gia ngày hôm nay sẽ không phải là lần cuối cùng.
Sau đó, Cổ Tại Ngôn đưa Lưu Ly rời đi, biến mất trong tầm mắt của Chu Văn Đạt.
Sau khi Lưu Ly rời đi, Chu Văn Đạt tức giận đập hết tất cả những thứ có thể đập ở trong thư phòng.
Lưu Ly đáng chết, Lưu Ly đáng chết!
Chống đối lại hắn ta, đợi hắn ta trở về tỉnh lị, tập hợp nhân lực, sẽ giết cô như thế nào.
Sau khi phát tiết, cả người Chu Văn Đạt mới bình tĩnh lại.
Sau đó, hắn ta phát hiện, hắn ta đi đến nhà họ Chu tìm người rất không đáng tin.
Bởi vì chuyện mất mặt như ngày hôm nay, hắn ta thật sự không muốn để người thứ hai biết được…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vệ Dật Chi ở Đồng Nhân Đường sững sờ, sau đó lại có chút nghi hoặc.
Hắn ta không phải đã chết rồi? Sao vẫn còn có thể mở mắt ra.
Hơn nữa, hắn ta nhớ hắn ta bị thương rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ, ngoài xương sườn vẫn còn hơi đau, dường như không cảm nhận được gì khác.
Lẽ nào, hắn ta hôn mê quá lâu?
Lúc đang nghĩ như vậy, Ngô đại phu mặt mày hiền lành từ bên ngoài đi vào.
Ngửi thấy mùi thuốc trên người Ngô đại phu, Vệ Dật Chi hỏi: “Ông cứu tôi?”
Ngô đại phu nghe thấy vậy, chỉ nói: “Là hai người trẻ đưa cậu đến đây”
Vệ Dật Chi gật đầu, sau đó mệt mỏi ngồi lên giường, nhìn Ngô đại phu: “Cảm ơn ơn cứu mạng của Ngô đại phu.
Ngô đại phu cười, vuốt râu của mình: “Đó là mệnh của tiểu công tử cậu chưa hết”
Vệ Dật Chi nghe thấy vậy chỉ cảm thấy lão đại phu trước mặt mình là một đại phu tốt, không nói đến chuyện có thể kéo hắn ta ra khỏi quỷ môn quan, còn rất khiêm tốn, ngày nào đó nhất định phải để người nhà đến tận nơi cảm ơn người ta.
Suy nghĩ một lúc, Vệ Dật Chi nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Người trẻ tuổi cứu tôi đâu?”
Trước khi hắn ta hôn mê, hình như nhìn thấy cô của mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại cảm thấy không được đúng.
Năm nay cô đã 38 tuổi, còn ở kinh thành, sao có thể xuất hiện ở đây để cho hắn ta nhìn thấy?
Nhất định là hắn ta quá nhớ cô nên mới như vậy.
“Bọn họ có việc nên đã rời khỏi huyện Lâm An rồi” Ngô đại phu trả lời.
Vệ Dật Chi có chút thất vọng, nhưng vẫn hỏi: “Vậy trong hai người kia, có phải có một cô gái không?”
Ngô đại phu gật đầu: “Đúng là có một phu nhân.”
Vệ Dật Chi nghe thấy điều này không hề cảm thấy kỳ lạ.
Có thể là phu nhân kia có chút giống cô cô, nên hắn ta mới nghĩ là đã nhìn thấy cô cô.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng huyên náo.
Lúc nãy vẫn chưa đến giờ Thìn, trời vừa sáng, y quán vẫn chưa mở cửa, động tĩnh lúc này đương nhiên không phải là từ bệnh nhân.
Lúc này cậu nhóc làm trong y quá chạy vào, Ngô đại phu thấy vậy hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cậu nhóc làm thuê: “Bên ngoài có mấy người ăn mặc giống gia đình đến, nói muốn tìm ngũ thiếu gia của nhà họ.
Ngô đại phu nghe thấy vậy thì cau mày lại, lúc này trong mắt Vệ Dật Chi lại hiện lên sự vui mừng: “Là người nhà tôi, làm phiền cậu dẫn bọn họ vào đây.
Đêm qua không về, tổ phụ, tổ mẫu nhất định vô cùng lo lắng.
Gia đình đi vào, thấy Vệ Dật Chi cả người nhếch nhác, mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự lo lắng.
“Các người có mang theo tiền không, là lão đại phu này đã cứu ta.” Vệ Dật Chi chỉ vào Ngô đại phu.
Gia đình vừa nghe thấy, lập tức từ trong lòng móc ra hai tờ bạc phiếu, mệnh giá một trăm lượng, tổng cộng hai trăm lượng.
Vệ Dật Chi nhận lấy, đích thân chưa cho Ngô đại phu: “Tiểu tử biết số bạc này không trả được ơn cứu mạng của lão đại phu, nhưng lão đại phu vừa nhìn đã biết
là người hành y cứu thế, bình thường nhất định rất lương thiện, mong hãy nhận những thứ này, để tiểu tử được bày tỏ tâm ý của mình.
Lão đại phu này nhìn mặt mũi hiền lành, có lẽ là một người thích làm việc thiện, nên hắn ta đưa bạc, có thể giúp lão đại phu làm được nhiều việc thiện hơn.
Ngô đại phu nhìn thấy Vệ Dật Chi đưa bạc cho mình, vốn dĩ không định nhận, nhưng vì Vệ Dật Chi nói câu này nên Ngô đại phu mới nhận.
“Tôi tên là Vệ Dật Chi, sau này lão đại phu gặp khó khăn gì, có thể đi đến Vệ gia tìm tôi”
Ngô đại phu vừa nghe thấy tên của Vệ Dật Chi, trong đôi mắt hiền lành đột nhiên lóe lên một tia sáng, sau đó bắn về phía Vệ Dật Chi.
Chỉ là trước khi Vệ Dật Chi rời đi, Ngô đại phu lại nói bát thuốc cuối cùng vẫn chưa uống xong, nên đi ra ngoài lấy thuốc.
Vì vậy, Vệ Dật Chi ở lại thêm nửa nén nhanh, đợi Ngô đại phu bưng thuốc vào, Vệ Dật Chi ngửi thấy mùi kia không khỏi cau mày, nhưng lại không chút nghi mà uống hết.
Dù sao trong lòng Vệ Dật Chi, y thuật của Ngô đại phu tốt như vậy, mùi vị của thuốc kỳ lạ một chút cũng là điều bình thường.
Vệ Dật Chi rời đi không bao lâu, trời đã sáng, cô gái bị hủy dung và những cô gái dùng sản phẩm dưỡng da giả, đều chặn ở cửa Đồng Nhân Đường.
Cho dù đại phu làm việc ở Đồng Nhân Đường nói Lưu Ly vẫn chưa trở về, nhưng sự nhiệt tình của những người này vẫn không hề giảm đi.
Đến khi giờ Tị đã trôi qua, Lưu Ly mới khoan thai đến muộn.
Đường nhiên, thực ra thời gian cô hẹn là sau giờ trưa, nhưng cô biết rất rõ hôm nay là tình huống gì, nên vốn dĩ chuẩn bị đi sớm một chút, nhưng không ngờ hôm qua Cổ Tại Ngôn trở về, đã giày vò cô mấy tiếng đồng hồ, còn không biết lấy đâu ra sở thích buồn nôn, liên tục bắt cô gọi phu quân, làm cô giờ Dần mới được ngủ…