Chương 320: CHƯƠNG 320: THIẾU NIÊN BỊ ĐÁNH
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 320: CHƯƠNG 320: THIẾU NIÊN BỊ ĐÁNH
Nhìn thấy đám đông náo nhiệt phía trước, Lưu Ly dừng lại theo bản năng, không có ý định nhưng tay vào.
Ngược lại, Yên Yên thì phấn khích muốn lên trước xem.
Lưu Ly thấy vậy, trầm giọng nói: “Đứng lại!”
Yên Yên vừa chạy được vài bước thì nghe thấy giọng mẫu thân nên lập tức đơ người.
Hôm nay cô bé đã chọc giận mẫu thân rồi, không thể làm mẫu thân tức giận nữa.
Tuy Lưu Ly không muốn dây vào rắc rối nhưng rắc rối lại tìm đến cô.
Ngay khi Yên Yên định quay lại tìm Lưu Ly thì đột nhiên một bóng người bay ra từ trong đám đông và ngã thẳng xuống cạnh chân Yên Yên, sau đó phun ra một ngụm máu trước mặt cô bé.
“A-”
Nhìn thấy máu, Yên Yên sợ hãi hét lên.
Cho dù Tại Lâm và những người khác nhận ra có điều gì đó không ổn và muốn bước tới thì cũng vì ở rất xa cộng với bị người khác chắn đường nên đều tới trễ một bước, khiến Yên Yên khiếp sợ.
Còn Cổ Tại Ngôn vẫn luôn nghĩ đến biểu hiện thất thường của Lưu Ly lúc này nên không kịp thời chú ý tới bên này.
Khi nghe thấy tiếng kêu của Yên Yên, trái tim Cổ Tại Ngôn thắt lại. Khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Cổ Tại Ngôn lạnh mặt bước tới bế lấy Yên Yên.
Thấy vậy, Tại Lâm và Bạch Nhạc vội vàng tiến lên nhận tội, Cố Tại Ngôn chỉ lạnh lùng nhìn họ, sau đó nhìn người trên mặt đất.
Nhưng khi Cố Tại Ngôn nhìn thấy người đàn ông trên mặt đất, trong mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc.
Mặc dù cậu thiếu niên bị té xuống đất trông vô cùng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng đôi mắt cậu ta lại chứa đầy hổ thẹn khi nhìn Yên Yên.
Mà lúc này, một vị công tử mặc hoàng bào gấm màu ngọc lục bảo từ trong đám người đi ra, hắn ta hung hăng nhìn thiếu niên bị thương nặng trên mặt đất: “Tiểu tử, ta đã khuyên ngươi không quản chuyện bao đồng, ngươi đúng là tự tìm đường chết.
Vừa nói, hắn ta vừa giơ chân hung hăng dẫm lên ngực thiếu niên trên mặt đất, nếu bị dẫm mạnh như thế thì e là cậu thiếu niên phải bỏ mạng tại đây.
Tuy nhiên, tên công tử trẻ tuổi còn chưa kịp đạp xuống thì đã bị một lực mạnh hất văng ra xa, một tiếng “rầm” vang lên giữa đám đông, sau đó là tiếng hét thất thanh.
Đám người vây xem dần lui ra sau, mặc dù bọn họ chỉ tới hóng chuyện nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi không dám lại gần.
Thế nên, khu vực này chỉ còn lại vị công tử trẻ tuổi và đám hộ vệ của hắn, bọn Lưu Ly và cậu thiếu niên bị trọng thương trên mặt đất.
“Là ai?” Sau khi được người hầu đỡ dậy, Ngô Thế Bả trông rất tức giận. Ánh mắt hắn ta rơi lên người Cổ Tại Ngôn đang bế Yên Yên, Ngô Thế Bả chỉ tay vào Cổ Tại Ngôn: “Có phải ngươi đánh lén bổn công tử không, bổn công tử.”
Khi Ngô Thể Bá còn đang nói thì Cổ Tại Ngôn chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt vào hắn ta, hắn ta không khỏi rùng mình, né tránh không dám đấu mắt với Cố Tại Ngôn.
Sau đó, Ngô Thế Bá thì thầm vài câu với tuỳ tùng, thấy những người tùy tùng lắc đầu, Ngô Thế Bả mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Thế Bá có thể xem là một bạo chúa ở huyện Lâm An, các huynh đệ cũng là bảo vệ hoặc bảo tiêu. Tuy nguy hiểm nhưng kiếm được rất nhiều tiền, cộng với việc nhà họ Việt chỉ có nam độc đinh là hắn nên từ nhỏ, Ngô Thể Bá đã tạo thành tính cách vô pháp vô thiên.
Sau đó, tỷ tỷ của hắn gả vào nhà họ Chu ở tỉnh thành làm thiếp nên hắn ta càng thêm tự phụ.
Tuy gia đình đã nhiều lần cảnh báo rằng không nên đắc tối những người không thể đắc tội.
Nhưng Ngô Thế Bá từ nhỏ ngoại trừ chút võ công đánh đấm, hắn ta làm gì cũng phế, bảo hắn nhớ rõ ai có thể đắc tội ai không thể đắc tội thì quả khó rồi.
Vợ chồng nhà họ Ngô vì chuyện này mà vô cùng đau đầu, họ sợ con trai mình vì đắc tội với những người không thể đắc tội mà khiến nhà họ Ngô bị liên luỵ nên đã tìm một vài tuỳ tùng có trí nhớ tốt để giúp hắn nhớ hết tên và dung mạo của những người không thể đắc tội.
Thông thường, khi Ngô Thế Bá ra ngoài, những người tuỳ tùng này sẽ đi theo xung quanh và chịu trách nhiệm nhắc nhở Ngô Thế Bá.
Nhưng hôm nay, Ngô Thế Bá ăn diện để xem đèn lồng chỉ vì muốn tìm một cô nương có xuất thân tốt để làm vợ.
Dù sao thì tiếng xấu của Ngô Thế Bá thì cả huyện Lâm An đều biết, nhà bình thường thì bị nhà họ Ngô xem thường, còn tiểu thư có gia thế tốt lại xem thường Ngô Thế Bá, thế nên mục đích hôm nay của Ngô Thế Bá là tìm một cô nương ngoài bản địa có gia thế không tệ, nhưng không ngờ vừa nãy lại bị thằng nhãi kia phá hỏng.
Do đó mới xảy ra chuyện cậu thiếu niến bị đá bay ra ngoài.
Vốn dĩ hắn ta muốn giết cậu thiếu niên, nhưng không ngờ lại bị lỗ nặng như vậy
Đây là lần đầu tiên Ngô Thế Bá cảm thấy sợ hãi theo bản năng khi gặp Cố Tại Ngôn, nhưng khi hắn ta hỏi tuỳ tùng và biết rằng Cố Tại Ngôn không trong danh sách “những người không thể đắc tội” thì Ngô Thế Bá liền thở phào một hơi.
Hắn ta lần nữa nhìn Cố Tại Ngôn, nhưng trong tiềm thức không dám nhìn thẳng.
Ngay khi ánh mắt vừa chuyển hướng, Ngô Thế Bá đã nhìn thấy người phụ nữ ở phía sau Cổ Tại Ngôn không xa.
Trong nháy mắt, hai mắt Ngô Thế Bá thẳng tắp, tim hắn ta đập nhanh hơn.
Hắn ta cảm thấy người phụ nữ đó chính là mẫu người mà hắn muốn lấy làm vợ, là người vợ trong lòng hắn.
Nghĩ đến đây, Ngô Thế Bá thu lại tức giận trên mặt, trong phút chốc, hắn từ một tên đang phun lửa biến thành phiên phiên công tử, sau đó đi về phía mục tiêu của mình – Lưu Ly.
Lúc này, Lưu Ly không hề chú ý tới Ngô Thế Bá, mà đi đến bên cạnh Cổ Tại Ngôn và nhìn chàng thiếu niên trên mặt đất.
Cô hơi ngạc nhiên khi Cổ Tại Ngôn cứu chàng thiếu niên này bởi vì cô biết rõ Cổ Tại Ngôn không thích nhúng tay vào việc của người khác.
Thấy tình trạng của chàng thiếu niên, sắc mặt Lưu Ly liền thay đổi: Tình trạng của chàng thiếu niên không ổn lắm.
Lưu Ly do dự một lát rồi ngồi xổm xuống và bắt đầu bắt mạch chàng thiếu niên.
Sau khi bắt mạch, Lưu Ly bắt đầu ấn vào cơ thể cậu ta.
Có lẽ vì đau, cậu ta mở to đôi mắt nặng trĩu rồi nhìn về phía Lưu Ly.
Khi nhìn Lưu Ly, trong mắt cậu ta hiện lên một tia khó hiểu.
Sau đó, cậu ta lại định nói gì đó nhưng lại hoàn toàn bất tỉnh.
Lưu Ly nghe không rõ cậu ta nói gì, chỉ nghe được hai chữ: Cô cô.
Lưu Ly không nghĩ nhiều, cô chỉ cho rằng cậu ta đang gọi cô nương.
Tuy nhiên, Cố Tại Ngôn lại nghe rõ, hắn nhìn Lưu Ly với ánh mắt phức tạp.
Bởi vì chàng thiếu niên nói “Tại sao cô cô lại ở đây?”
Lưu Ly hoàn toàn không biết điều này.
Sau khi kiểm tra, Lưu Ly xác định rằng cậu ta bị gãy hai xương sườn, các cơ quan nội tạng bị tổn thương, bị thương rất nghiêm trọng.
Lưu Ly không chút do dự lấy một cái bình từ trong ống tay áo rồi rót vào miệng chàng thiếu niên.
Nước là nước Linh Tuyền, có tác dụng khôi phục nội tạng của thiếu niên.
Sau khi cậu ta uống nước, về cơ bản là không sao nữa, những chuyện còn lại phải chuyển sang môi trường khác mới làm được.
Lúc này, Ngô Thế Bá đi đến trước mặt Lưu Ly rồi ngu ngu nhìn cô.
“Tiểu cô nương, cô thật là tốt bụng” Ngô Thế Bá nhìn Lưu Ly nói: “Ta họ Ngô, tên Thế Bá, năm nay hai mươi hai, trong nhà không vợ không con. Muốn làm quen với cô nương, không biết cô nương là người ở đâu, tên là gì, đã kết hôn chưa?”
Ngô Thế Bá chỉ nhìn Lưu Ly, không hề cảm thấy một luồng khí nguy hiểm đang vây quanh mình…