Chương 12 - Chương 12
Hoàng ngồi dậy, cậu bơ phờ nhìn xuống người mình, một mảng xanh tím hồng hồng trước ngực khiến cậu nhìn cũng đau. Cậu bước xuống giường, chân thì run như cần sấy. Cậu bước vào phòng vệ sinh thấy anh đang đánh răng. Cậu lườm anh một cái sau đó đi vào phòng vệ sinh. Lúc đi ra còn không ngại cho Hùng một cái lườm đầy ác ý.
– Nghỉ hè rồi, em toàn ở nhà thì cần gì lo lắng, dì Dung không để ý đâu.
Hoàng trợn mắt nhìn anh vừa ăn vừa nói. Cậu nghẹn họng nói:
– Bộ anh không tính cho em ra ngoài à?
Hùng mỉm cười nhìn cậu, anh nói:
– Đánh dấu chủ quyền.
Hoàng mặc kệ lời anh nói, cậu không quan tâm anh nữa.
Đợi đến lúc Hùng đi làm cậu cũng dỗi không tiễn anh đi. Hùng quay lại ôm cậu một cái. Nhẹ giọng nói:
– Còn giận anh sao?
Hoàng phồng má nhìn anh, cậu hứ một cái rồi đẩy anh ra.
– Mau đi làm đi, bao nhiêu công nhân đang chờ lương của anh đấy.
Hùng cười cười thơm vào má cậu một cái rồi đi làm. Đợi anh đi rồi cậu mới đỏ mặt nằm phụt trên sopha. Tại sao chồng cậu lại đáng yêu vậy chứ.
Nằm bơ phờ một lúc Hoàng quyết định dậy học làm bánh. Cậu lấy ra quyển công thức cô giáo để lại cho cậu, mở trang dạy làm bánh sừng bò ra làm. Cậu loay hoay trong bếp cả buổi sáng, lúc này dì Dung đi vào nhìn thấy cậu đang đứng trước lò nướng bánh, dì nói:
– Cậu Hoàng thật giống phu nhân.
Hoàng quay đầu cười với dì.
– Dì ơi, mẹ trông như thế nào vậy, con sợ anh Hùng tổn thương nên chưa có hỏi anh ấy.
Dì Dung bồi hồi nhìn cậu, dì đưa cậu đến một căn phòng. Căn phòng khá cũ kĩ, đồ vật trong phòng còn phủ một lớp bụi mỏng. Hoàng theo dì đi vào. Cậu nhìn xung quang, có rất nhiều món đồ mà cậu chưa nhìn thấy bao giờ, như chiếc đàn piano cổ, như đĩa nhạc cổ điển theo phong cách châu âu cổ điển.
– Tất cả đồ ở đây đều là của phu nhân.
Hoàng nhìn dì lục lọi trong tủ rồi lấy ra một cuốn album ảnh đưa cho cậu. Dì nói:
– Dì đã nhìn cậu chủ lớn lên, dì biết cậu ấy là một người tốt, nhưng cuộc đời này quá khắc nghiệt với cậu, cũng may cậu chủ đã gặp được con, có lẽ phu nhân ở trên trời đang tích phúc cho cậu chủ.
Hoàng mở cuốn album ra, bên trong có vài tấm ảnh của một phụ nữ tầm gần 30 tuổi, bà có khuôm mặt hiền từ đang nắm tay một đứa trẻ mặt méo xẹo. Hoàng buồn cười sờ mặt đứa bé ấy, ngay lúc này đây cậu thật sự muốn anh có thể mãi mãi thể hiện cảm xúc như vậy, không như bây giờ, trên vai anh có quá nhiều áp lực.
– Ngày xưa cậu chủ rất nghịch, nhưng cậu ấy cũng rất nghe lời phu nhân.
Dì Dung vừa cười vừa kể cho cậu nghe anh của ngày xưa, Hoàng vừa nghe vừa cười.
– Cậu chủ thật sự rất yêu con, dì chưa thấy cậu ấy dịu dàng với ai như vậy.
– Vâng, con cũng yêu anh ấy.
Dì Dung cười cười rồi đi nấu cơm. Hoàng đang ngồi xem album thì điện thoại rung lên. Cậu mở ra thì thấy ba mình gọi đến. Cậu hít một hơi thật sâu rồi ấn nút nghe máy.
– Alo?
– Con nếu còn coi ta là cha thì hãy về nhà 1 lần đi.
Hoàng hoảng hốt khi nghe thấy câu nói này, cậu có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt đầy bất lực của người nói bên kia.
– Có chuyện gì?
Hoàng nghe thấy bên kia thở dài một tiếng, cậu có thể cảm nhận được trái tim mình ẩn ẩn nhói lên một chút, có lẽ đây chính là cảm xúc chân thật của cơ thể này.
– Được rồi, tôi sẽ trở về.
Hoàng nói dì Dung không cần làm cơm trưa cho cậu rồi lên đường về nơi gọi là nhà cũ của cậu. Trước khi đi cậu cũng báo trước cho Hùng biết, ban đầu anh còn không muốn cho cậu đi.
– Để anh chở em đi.
– Thôi không cần đâu, em bảo tài xế lái cũng được mà, anh cứ làm việc đi.
Sau khi dỗ dành anh xong cậu thở dài lên xe. Cậu nhớ lại những kỉ niệm không tính là nhiều của nguyên chủ với cha mình, càng nhớ lại càng thương nguyên chủ, cậu cái gì cũng tốt chỉ tiếc là sinh nhầm nhà. Bản thân Hoàng là trẻ mồ côi nên cậu biết cảm giác khao khát tình yêu là như thế nào, chỉ tiếc, có những người sinh ra đã không được làm ba, có người lại không xứng làm ba.
Xe chở cậu vào nhà cũ sau đó dừng lại. Hoàng bước xuống xe liền được người hầu cung kính chào khiến cậu giật mình. Theo kí ức của “mình” thì nguyên chủ rất bị người hầu khinh thường mà. Người hầu dẫn cậu đến phòng ngủ chính rồi cung kính nói:
– Ông chủ đang đợi cậu chủ bên trong ạ.
Hoàng nhìn bóng lưng người hầu dần đi xa, cậu gõ cửa sau đó nghe thấy giọng nói yếu ớt bên trong kêu cậu vào. Căn phòng màu trắng be không xa hoa cầu kì như những căn phòng khác. Trên giường có một người đàn ông tầm gần 50 tuổi nhưng tóc đã chớm hoa râm. Có thể nhận ra ông đang suy kiệt vì bệnh tật. Hoàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường.
– Có chuyện gì sao?
Trần Hữu Đạt ho một hơi thật lâu sau đó nói.
– Dường như ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với con.
– Không phải là dường như mà là chắc chắn.
Hoàng đanh thét nói lại. Cậu không rõ tâm tư của ông ta, có lẽ sẽ không phải chỉ là nối lại tình xưa. Trần Hữu Đạt cũng không vì cậu ngắt lời mà nổi nóng. Ông ta thở dài rồi nói.
– Ta biết con giận ta vì lạnh nhạt với con, ta cũng không xin con tha thứ cho thằng Phi, nhưng công ty là công sức của cả ta và mẹ con, nó là thứ mẹ con để lại cho con, con khoonng thể để nó sụp đổ được.
Cuối cùng cũng lòi đuôi cáo. Hoàng nhìn ông ta rồi nói:
– Tôi sẽ không đưa cho ông một đồng nào đâu.
Có thể nhìn ra ông ta đang giận đến tím tái mặt mũi nhưng vẫn phải cố gắng kìm lại.
– Con có còn coi ta là cha không hả, ta dù gì cũng nuôi con lớn đến từng này, cũng đã giúp con gả vào hào môn..
Hoàng cười mỉa:
– Ông có từng nghĩ cho tôi không, ông lấy danh nghĩa người cha mà ép buộc tôi đủ điều, ông ép tôi phải lấy một người tôi không biết mặt, không biết một tí gì, ông gọi đấy là giúp tôi gả vào hào môn, ông có từng nghĩ nếu anh ấy không yêu tôi thì tôi sẽ ra sao không?
Hoàng đỏ mắt, cậu đã từng ao ước sẽ có một gia đình, một gia đình nhỏ có cha có mẹ cùng yêu thương chăm sóc cậu, nhưng nếu như một gia đình như hiện tại cậu thà không có còn hơn. Cậu không cần những người cha độc hại như vậy.
– Con hãy nghĩ đến máu mủ ruột thịt với ta được không, dù gì công ty cũng là gia sản của ta với mẹ con, sau này cũng là của con mà.
– Nếu sau này vẫn là của tôi không bằng tôi lấy luôn từ giờ đi ha?
Hoàng thừa biết ông ta vốn sẽ không để lại cho cậu thứ gì, ông ta vốn không yêu thương gì mẹ cậu, cưới mẹ cậu cũng chỉ vì tài sản mà mẹ có. Vậy mà mẹ lại vì ông ta bỏ nhà mà cưới ông ta, dốc hết sức giúp ông ta lập nghiệp tại thành phố hoa lệ này.
Hoàng đi đến trước giường, cậu nói:
– Đây sẽ là lần cuối tôi nói với ông, ngày ông đuổi tôi đi thì tôi đã không còn là con trai của ông rồi, nếu ông muốn một người giúp đỡ ông thì hãy tìm thằng Phi ấy, à mà cậu ta ngồi tù rồi.
Nói rồi cậu không thèm nhìn sắc mặt ông ta rồi đi ra khỏi phỏng. Lúc đi đến chân cầu thang thấy người mẹ kế của cậu đang dòm ngó lên trên. Thấy cậu đi xuống bà ta vội đi đến nắm tay cậu.
– Hoàng à, mẹ biết con không ưa mẹ nhưng công ty thật sự rất cần con giúp đỡ, con cũng thấy cha con hiện tại ốm yếu thế nào rồi đó.
– Bà không phải mẹ tôi.
Hoàng mặc kệ bà ta rồi đi thẳng ra cửa. Cậu có thể giúp nguyên thân sống tiếp thật tốt nhưng không có nghĩ cậu phải là nguyên thân. Cậu vẫn là cậu, cậu không muốn vì nguyên thân mà phải sống nhu nhược với bọn họ, chưa kể đó là nợ do bọn họ gây ra.