Chương 2: Hồi ức về ba
Cũng như thường lệ, vào buổi sáng Xinh Nhi sẽ phụ mẹ giao đậu hủ, hôm nay xe đậu hủ nhà cô khá đông nên một lần giao cũng đến năm, sáu phần.
Giao cho từng nhà, từng người, khiến buổi sáng của cô cũng thấm mệt mà đẫm mồ hôi.
Lần giao đợt một đã kết thúc, số tiền hai mẹ con kiếm được một lần bán chỉ vừa đủ cho một ngày. Xinh Nhi bây giờ vẫn còn nhiều sức lực và mục tiêu cho tương lai, cô cần nhiều tiền hơn để đỡ đần và thực hiện điều đó.
Một mình cô lang thang trên con đường lát đá vàng. Vừa đi vừa thẫn thờ, suy nghĩ về cuộc sống của mình. Từng cơn gió thổi qua chóp núi cao dần hóa thành cơn gió phơn khô nóng làm không khí mùa hạ trở nên tăng cao.
Trời ngắn nóng thế này, ngoài đường cũng trống vắng, khi thời gian gần lúc mười hai giờ, ấy vậy mà lại có một bà lão đang đẫm mồ hôi, cố gắng kéo chiếc túi to lên con dốc phía ngọn đồi cao. Có vẽ sắp không chịu nổi nữa rồi.
Xinh Nhi vội vàng bước đến hỏi thăm:
– Bà có cần cháu giúp gì không ạ?
Bà lão ngước mặt lên nhìn, thì ra ở đây cũng có một cô gái nhỏ tốt bụng, bà đáp:
– Nhà bà ở trên ngọn đồi này, bà cần chuyển một số thứ lên nhưng chắc là không được rồi…
– Không sao đâu ạ…để cháu giúp bà, nhìn vậy thôi chứ cháu khỏe lắm.
Con dốc lỏm chỏm vô cùng khó đi, cộng với túi đồ nặng trĩu được vác lên vai khiến Xinh Nhi cũng mệt lử cả người.
– Bà sống ở đây một mình ạ?
– Đúng vậy… một mình thôi.
– Không có con, cháu gì hay sao ạ, bà có cô đơn không?
– Con, cháu thì có đấy nhưng tụi nó sống ở thành phố A, vì công việc bận rộn nên lâu lắm mới đến đây thăm bà, cũng cô đơn lắm chứ…
Sau tầm mười phút thì cả hai cũng đến nơi, ngôi nhà tưởng chừng xập xệ nhưng thực sự là nó khá to,với kiến trúc cổ kính, căn nhà hai tầng được xây dựng theo phong cách nhật bản. Đây đúng là một phú bà ẩn danh rồi!
– Cảm ơn cháu nhé, nếu không có cháu chắc ta phải khó khăn lắm.
– Không có gì đâu ạ, vậy cháu về đây bà.
Lão bà nắm lấy tay Xinh Nhi ngỏ ý mời cô ở lại:
– Cháu vất vả rồi.. cứ ở lại đây chơi với ta một chút đi.
– V- vâng… vậy cháu xin phép.
– Không cần khách sáo đâu.
Bước vào trong ngôi nhà lớn, cảm giác mát mẻ thoáng đãng truyền đến thật dễ chịu, bà mời Xinh Nhi ngồi xuống bộ bàn ghế to được làm bằng gỗ điêu khắc tỉ mĩ và công phu, đây là lần đầu tiên cô được đứng trong một không gian xa hoa như vậy.
Sao khi mang trà bánh ra tiếp đãi, bà cũng ngồi xuống với cô rồi nói:
– Cháu thấy đấy, căn nhà tuy rộng nhưng chỉ có một mình ta ở đây thôi. Con trai ta đã xây nên nó, lúc trước gia đình họ cũng ở đây, lúc nào cũng quây quần bên nhau, nhưng từ khi có được công việc mới ở thành phố A, tất cả đều đã chuyển đi hết rồi.
– Bà không đi theo ạ?
– Ta không…ta gắn bó với nơi này đã lâu như vậy, nếu chuyển đi thì không nỡ, tất cả người dân ở đây đều rất tốt nên ta không muốn rời xa bất cứ thứ gì hết. Truyện Đông Phương
– Cháu hiểu rồi… thế bà làm công việc gì vậy ạ?
– Bán trái cây, sạp trái cây ở chợ là của ta đấy, nhưng bây giờ ta đã có tuổi rồi tuy không muốn nhưng chắc cũng phải đóng cửa nó thôi.
Đúng là thời tới mà, trong đầu Xinh Nhi nảy lên một ý tưởng, mắt cô sáng lên rồi đáp lại một cách nhanh chóng:
– Bà có cần người phụ giúp không ạ?
– Hả?
– Sạp trái cây ấy cũng mở lâu rồi, nếu bây giờ đóng cửa thì uổng lắm ạ, cháu cũng muốn kiếm một công việc nào đó để phụ giúp mẹ trả phí sinh hoạt ạ.
Bà lão mở to mắt nhìn cô gái nhỏ hiểu chuyện, miệng bà nở một nụ cười rồi đáp:
– Vậy thì tốt quá.
– Cháu cảm ơn bà rất nhiều ạ.
………………….
Tối đến cô vui mừng khi nhớ lại chuyện mình đã được nhận làm công việc đầu tiên. Và cô cũng nhớ lại vài chuyện lúc xưa, lúc mà cô vẫn thảnh thơi không cần làm bất cứ việc gì vất vả.
Từ đầu đến giờ Xinh Nhi chưa từng nhắc đến ba, vì ông đã mất khi cô vừa tròn bảy tuổi. Ông là hải quân ở biển khơi xa xôi, Khi còn sống ông luôn kể cho Xinh Nhi nghe về những đại dương, những vùng nước mà ông từng đi qua. Ông nói phía trên cao của bầu trời, điểm xuyết những đám mây trắng lớn bồng bềnh có loài hải âu chao nghiêng đôi cánh, mãi miết bay về phía chân trời xa thẩm, nơi bình minh hồng tươi đang hắt những tia nắng hình dẻ quạt xuống mặt nước, thật tuyệt làm sao…
Nhưng không may thay vào đúng hôm sinh nhật bảy tuổi của đứa con gái thân yêu ông đã ra đi mãi mãi mà không kịp về mừng tuổi…
– Khi nào ba về tới hả mẹ?
– Chắc cũng sắp về đến nơi rồi, mình cùng đợi ba một chút nhé!
– Vâng ạ.
Vừa lúc đó, trên tivi chiếu kênh tin tức thời sự:
– “Chiếc tàu hải quân mang biển số xx đã bị bão cuốn đi, làm toàn bộ ba mươi người chết và sáu người mất tích, hiện tại cảnh sát hàng hải vẫn đang tìm kiếm số người mất tích còn lại, chúng tôi sẽ cập nhật thông tin sớm nhất có thể!!”
Xinh Nhi nhìn mẹ, đôi mắt bà mở to, hình như đang kìm nén một cảm xúc nào đó mà dùng tay chặn miệng lại.
“Chắc lúc đó mẹ đã rất đau khổ khi mất ba”.
Từ ngày hôm đó cô luôn khóa mình trong phòng mặc cho mẹ cô có kêu gọi. Cô nhớ lại những hồi ức khi ở cạnh ba, nhớ lại những câu chuyện mà ông từng kể. Làm cô cảm thấy biển rất bí ẩn và thú vị, nó có vô vàn những thứ mà cô chưa từng được biết đến. Đó là lý do mà Xinh Nhi muốn một lần được đi đến. Cô muốn biết nó có thực sự đẹp như lời ba nói hay không!.
Cô biết mẹ đã rất suy sụp, công việc trụ cột chính của gia đình cũng đã mất. Tất cả chỉ trông cậy vào xe đậu hủ nhỏ. Xinh Nhi rất muốn giúp mẹ để đỡ được phần nào. Nhờ có bà lão tốt bụng mà từ nay cô có thể tự kiếm ra tiền hỗ trợ cho mẹ được phí nào đó rồi.