Chương 1: Tiểu xinh nhi!
Vì cô sống ở một vùng quê thanh bình, sâu trong đất liền, một nơi nhiều cây cối và rất xa đô thị, thứ duy nhất cô có thể ngắm ở đây là các di tích cổ kính từ hàng trăm năm trước. Đây là nơi mà nhiều cái công trình kiến trúc bỏ hoang hội tụ.
Vì khi còn là thời đại của các anh hùng xương máu, các vị vua chúa thời đó đều ở đây. Họ xây dựng nên các cung điện, các ngôi chùa cổ trang hoàng. Sau khi chiến tranh qua đi, tro cốt của những binh lính, quân nhân cũng đã thấm vào từng mảnh đất nơi này và nó thành một vùng bỏ hoang, lâu dần có nhiều dân cư đến sinh sống, từ đó hình thành nên thị trấn mà Xinh Nhi đang ở. Được biết đến với cái tên Lãnh Hà.
Nơi cô đang sống, cũng tạo được nhiều cơ hội cho các du khách từ xa đến tham quan vào các dịp lễ lớn, một phần là vì các kiến trúc, tàn tích cổ, thứ hai là vì đời sống, truyền thống nơi đây mới mẻ, thú vị. Nổi tiếng nhất là lễ đền Trần. Phần hội có nhiều hình thức sinh hoạt văn hoá phong phú, độc đáo như diễn võ năm thế hệ, đấu vật, múa lân, chơi cờ thẻ, đi cầu kiều, hát văn, múa bài bông. Chính những nét sinh hoạt văn hoá độc đáo này đã tạo cho hội Đền Trần sức hấp dẫn và cuốn hút du khách thập phương.
Gia đình cô vốn không khá giả. Ngày ngày, sau giờ học ở trường, cô sẽ cùng mẹ bán đậu hủ ở chợ, bán cho những vị khách từ nhiều thành phố xa xôi. Tuy hơi vất vả, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Cuộc sống này đối với cô không cần quần là, áo gấm, chỉ mong có thể sống một cuộc đời an nhàn, tự do làm điều mình thích.
[….]
– Cậu có nghĩ chúng ta sẽ sống mãi ở đây không, Xinh Nhi?
– Không, sau khi tốt nghiệp, tớ sẽ rời khỏi thị trấn, đến chốn thành thị với những tòa cao ốc chọc trời, có những thứ thiết bị công nghệ tiên tiến mà chúng ta chưa từng nhìn thấy.
– Nghe tuyệt thật đấy!
Cuộc trò chuyện của Thanh Di- cô bạn cùng lớp. Giúp cô phần nào khẳng định lại ước mơ của mình. Cô gái nhỏ ở tuổi mười sáu vẫn còn mơ hồ về mọi thứ xung quanh, mang trong mình nhiều hoài bảo và ước mơ to lớn. Cô như là một cánh chim chưa đủ dày dặn trước những sống gió cuộc đời nhưng cũng đang chập chững mà cất cánh.
Sấp đến kỳ thi quan trọng cuối cùng, Xinh Nhi giờ đây chỉ chăm chăm vào bài vở. Cô cũng đăng ký thêm khóa học phụ đạo ở trường. Sau đó lại đến thư viện đọc sách để bồi dưỡng thêm, trong thời gian này cô luôn cố gắng toàn bộ sức lực. Tuy không có gì nổi bật ở vẻ bề ngoài nhưng sự cố gắng lại giúp cô thành công trong hầu hết các hoạt động.
Cô không muốn phải để đến lúc ngoảnh đầu lại, ngoại trừ lãng phí thời gian, mà mình chẳng có gì ngoài hối hận, đó là lý do cô phải phấn đấu ngay từ bây giờ.
Xinh Nhi biết cuộc sống gia đình mình hiện tại rất khó khăn. Tiền trọ, phí sinh hoạt, học phí của cô chỉ trong cậy vào chiếc xe đậu hủ nhỏ. ” Không biết từ bao giờ bản thân tớ lại từ bỏ những cuộc chơi cùng bạn bè mà lao đầu vào việc học và công việc, Vì tớ biết khi có tiền thì gia đình tớ mới tốt hơn “.
Một tuần sau.
– Kết quả điểm thi cũng đã có, thầy sẽ đọc điểm số cao nhất trước nhé!
Ai cũng xôn xao, háo hức mà một phần cả lớp cũng đoán thầm được nó là của ai rồi. Thầy nói tiếp:
– Cao Xinh Nhi 100 điểm.
Tất cả ồ lên một tiếng, ai cũng dùng một ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô, Thanh Di vui mừng nói:
– Chúc mừng cậu nhé, vị học bá của tôi ơi!
– Tớ cảm ơn!
– Ái chà, vậy sau này cậu không cần lấy chồng đại gia cũng có thể tự mình kiếm ra tiền rồi ha!?
Cô bất ngờ: – cưới chồng đại gia? tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, ở cái tuổi này thì vẫn nên lo học thì hơn đúng không?
Sau khi nghe Thanh Di nói vậy, Xinh Nhi cũng có chút bất ngờ và suy nghĩ về nó. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương hay lấy đại gia giàu có để đổi đời nên cũng chẳng biết đó là cảm giác như thế nào, cô nghĩ thầm:” liệu mình sẽ có một mối tình thanh xuân tươi đẹp chứ, cảm giác đó sẽ như thế nào?”.