Chương 30
” Nhưng tại sao hai bọn em lại ở trên xe vậy?” Lâm Khả lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi Bắc Tư Đình.
” Là hai người tự chèo lên xe đó.” Bắc Tư Đình vẻ mặt tỉnh bơ, thản nhiên trả lời.
” Hả? Sao cơ? Em và Thanh Thanh tự chèo lên xe ư?” Lâm Khả tròn mắt không tin, cô nàng bán tín bán nghi nhìn Cố Tiêu Thành xác nhận lại.
Cố Tiêu Thành cũng bình thản gật đầu.
Hà Thanh và Lâm Khả lúc này đầu óc quay cuồng, hai cô nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Sao họ lại có thể tự chèo lên xe trong khi đó họ còn chẳng nhớ gì nữa cả.
” Vậy chúng ta đi đâu đây.” Bây giờ Hà Thanh mới để ý thấy chiếc xe họ ngồi đang di chuyển trên đường cao tốc, cô bèn lên tiếng hỏi.
Cố Tiêu Thành ngồi xuống ghế từ tốn trả lời.
” Đi biển.”
Cả Hà Thanh và Lâm Khả cùng đồng loạt quay lại nhìn Cố Tiêu Thành với ánh mắt kinh ngạc.
” Ngạc nhiên lắm sao?” Cố Tiêu Thành vẫn thản nhiên nói mặc cho hai cô nàng trước mặt chẳng hiểu chuyện gì và đang có hàng tá câu hỏi trong đầu cần được giải đáp.
” Từ từ đã, hai người đừng nói thêm gì cả, để em sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu đã.” Lâm Khả hai tay day day trán suy nghĩ.
” Em và Thanh Thanh đang ngủ trong nhà, sau đó thì em và cậu ấy thức dậy tự gấp đồ cho vào vali. Rồi hai bọn em tự đi ra khỏi nhà và lên chiếc xe này.” Lâm Khả phân tích mọi chuyện xảy ra mà cứ cảm thấy mọi chuyện chuyển biến một cách nhanh chóng quá.
Cố Tiêu Thành và Bắc Tư Đình đều cùng nhau gật đầu.
” Nhưng em và Thanh Thanh lại không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra. Tại sao chiếc xe này lại ở trước của nhà Thanh Thanh?” Phân tích đến đây Lâm Khả cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô nàng quay sang nhìn Cố Tiêu Thành và Bắc Tư Đình đang ngồi. Ngôn Tình Nữ Phụ
” Xe là anh gọi.” Cố Tiêu Thành trả lời câu hỏi của Lâm Khả.
” Xe là anh gọi? Vậy em và Thanh Thanh lên xe để làm gì?” Lâm Khả càng hói càng cảm thấy rối tung lên.
” Thì để đi biển chứ làm gì nữa.” Cố Tiêu Thành thản nhiên trả lời.
” Điều quan trọng ở đây là hai bọn em không có kế hoạch đi biển hay đi chơi đâu cả.” Lâm Khả tiếp tục nói.
” Nhưng anh thì có.” Cố Tiêu Thành trả lời.
” Anh thì có…… Hả……Cố Tiêu Thành anh vừa nói gì?” Lâm Khả tưởng mình nghe nhầm nên cố tình hỏi lại.
” Anh nói đây là kế hoạch đi biển của anh và Tư Đình.” Vẻ mặt bình thản trả lời câu hỏi của Cố Tiêu Thành lúc này cứ mặc nhiên như điều này là bình thường vậy.
” Kế hoạch của hai người thì liên quan gì đến em và Thanh Thanh! Hai người muốn đi chơi thì đi một mình đi lôi em và Thanh Thanh đi cùng làm gì chứ.” Lâm Khả khó chịu trước thái độ thản nhiên như không của Cố Tiêu Thành khi anh đã làm sai nhưng lại tỏ vẻ vô tội.
” Khoan đã Khả Khả, Có gì đó không đúng lắm.” Hà Thanh lên tiếng.
” Vậy đây là kế hoạch của hai người, vốn dĩ em và Khả Khả không biết gì cả. Tại sao có thể tự bật dậy mà gấp đồ rồi lên xe chứ! ” ánh mắt Hà Thanh khẽ nheo lại, giọng nói cũng bắt đầu nghiêm túc hơn. Cô nhìn Cố Tiêu Thành hỏi.
” Là anh đã làm mọi chuyện đúng không? Chính hai người đã đưa em và Khả Khả lên xe đúng chứ?” Hà Thanh với đôi mắt dò xét từng câu từng chữ đều muốn thăm dò Cố Tiêu Thành.
” Ừm….là anh và Tư Đình đưa hai người lên xe.” Cố Tiêu Thành vẫn tự nhiên trả lời câu hỏi của Hà Thanh, biểu hiện của anh cứ như bình yên trước cơn bão vậy.
Hà Thanh nghe đến đây thì quay sang nhìn Lâm Khả. Hai cô nàng cùng nhìn nhau nhưng chẳng biết nói gì hơn nữa, sự bất lực và tức giận hiện rõ trên khuân mặt thiếu nữ.
” Hai người muốn đi chơi thì đi một mình đi, bọn em không muốn cũng không có hứng thú.” Hà Thanh không nhịn được mà quát lớn vào mặt hai anh chàng đang ngồi trước mặt.
Hai thanh niên bị quát đơ người luôn, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Mãi một lúc Cố Tiêu Thành mới mỉm cười rồi nói với vẻ mặt vô tri.
” Nhưng hai người thì chán lắm, có em và Tiểu Khả thì sẽ vui hơn.” Cố Tiêu Thành nở nụ cười rạng rỡ với Hà Thanh mà không biết rằng giông bão phía trước sắp đến.
” Vui cái đầu nhà anh đó. Hai người có biết hai người vừa phá hỏng kế hoạch nghỉ hè của em không hả.” Hà Thanh mặc kệ hình tượng thiếu nữ đoan trang, thuỳ mị trước kia của mình bây giờ cô chỉ muốn chửi cho hai tên khốn nạn nào đó một trận.
” Thôi được rồi! Thanh Thanh, bây giờ cậu tức giận cũng không giải quyết được gì nữa. Bỏ đi, tức giận chỉ khiến cậu nhanh già hơn thôi.” Lâm Khả vỗ vào vai Hà Thanh đồng cảm.
Hai anh chàng trước mặt bị quát đến câm nín, không dám hé ra nữa lời. Chỉ sợ lỡ như nói gì đó sai thì e là cả mạng cũng không giữ nổi nữa.
Lâm Khả kéo Hà Thanh ngồi xuống ghế. Cả chặng đường đi Hà Thanh chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, không nói một lời nào, bầu không khí im lặng vậy cứ kéo dài suốt hơn 3 tiếng đồng hồ cho đến khi chiếc xe dừng lại.
Chiếc xe dừng lại làm Lâm Khả đang ngủ giật mình tỉnh dậy, cô nàng dụi mắt hỏi.
” Đến rồi sao?”
Bắc Tư Đình nhanh nhảu trả lời để lấy lòng mong được cô nàng tha thứ.
” Đến rồi! Để anh xách vali xuống cho em nhé.” Bắc Tư Đình vui vẻ mỉm cười nhìn Lâm Khả mà nói.
Lâm Khả đảo mắt qua nhìn Bắc Tư Đình một cái nhưng không nói gì cô chỉ ậm ừ gật đầu.
Bắc Tư Đình thấy được Lâm Khả gật đầu đồng ý thì mừng rỡ hẳn lên mà quên mất vẫn còn Cố Tiêu Thành đang ủ rũ ngồi bên cạnh vì bị bạn gái giận.
Cố Tiêu Thanh quay qua nhìn Bắc Tư Đình cầu cứu nhưng nhận lại chỉ là một cái vỗ vai an ủi của thằng bạn thân.
” Cố lên! Tôi tin cậu sẽ làm được.” Bắc Tư Đình mím môi cười mỉm vẻ mặt đồng cảm với số phận của Cố Tiêu Thành.
Vừa dứt lời xong Bắc Tư Đình đã đứng dậy xuống xe đi lấy vali của anh và Lâm Khả rồi nhanh chân chạy theo sau cô nàng.
Lúc này trên xe chỉ còn lại Hà Thanh và Cố Tiêu Thành. Khuân mặt Hà Thanh lúc này vẫn không có chút biểu cảm nào, vẫn lạnh lùng kể từ lúc cô ngồi xuống. Cố Tiêu Thành tự dưng có cảm giác bồn chồn lo lắng, cảm giác khiến anh đứng ngồi không yên này còn hơn là lúc anh phải đối mặt với mấy cuộc thi quốc tế. Gặp nhiều người, lo lắng về phần thi của mình cũng không khiến anh cảm thấy áp lực như hiện tại.
Cố Tiêu Thành nhìn Hà Thanh, anh cố gắng nở nụ cười thật tươi, lấy hết cảm đảm để mở lời.
” Thanh….”
Lời nói vừa nói ra còn chưa kịp nói hết cái tên Thanh Thanh thì Hà Thanh đã đứng dậy bước xuống khỏi xe rồi.
Cố Tiêu Thành chạy xuống khỏi xe gọi với theo hướng cô đi.
” Thanh Thanh, Thanh Thanh….em chờ anh với.” Cố Tiêu Thành nhìn theo bóng lưng Hà Thanh đi bỗng trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
Buồn rầu chưa quá 3 giây thì anh sực nhớ ra vali của hai người vẫn còn ở sau xe, thế là anh vội vàng đi lấy rồi kéo hai chiếc vali đuổi theo Hà Thanh. Vừa chạy anh vừa gọi
” Thanh Thanh, chờ anh với. Đừng giận anh nữa mà.”