Chương 199
Chương 199
Dịch: CP88
***
Phía cảnh sát của thị trấn không có tiến triển gì.
Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên từ manh mối “nước khoáng” này tìm được người hôm nay giao nước đến, sau một hồi hỏi han, thật sự hỏi ra được đôi chút.
“Tôi là người phụ trách giao nước cho đoàn phim hôm nay, đại khái ba bốn ngày một lần, đều là nước khoáng đóng chai, có địa điểm chỉ định.”
“Hôm nay lúc giao đến nơi có một cậu bạn kia đi tới hỏi đường, sau khi nói mấy câu thì tự nhiên tôi thấy buồn ngủ. Sau đó ngủ khoảng chừng nửa tiếng, làm thời gian giao của tôi cũng bị muộn mất.”
“Hai người nói, liệu có phải chính là cậu bạn kia hay không?”
“Cũng không phải là không có khả năng này mà,” tài xế càng nói càng hăng say, “Nếu người kia chính là thủ phạm hạ độc, thì có khi nào tôi ngủ gật cũng là vì bị hạ thuốc mê? Trong lúc tôi ngủ, cậu ta đã động tay động chân vào nước mà tôi đang đi giao.”
Tống Nhất Nguyên hỏi: “Nước mà anh đi giao đều đưa đến đoàn phim hả?”
Tài xế vỗ tay cái bộp: “Đúng vậy. Đều là của bọn họ. Trời nóng nực thế này, bọn họ uống nhiều lắm.”
Tống Nhất Nguyên lại hỏi: “Vậy anh có nhớ dáng vẻ của người kia thế nào không?”
“Khá đẹp trai, cứ như minh tinh nổi tiếng ấy. Tuổi thì, chắc là không lớn, hơn hai mươi, không đến ba mươi. Đội mũ, nhìn cái là biết không phải người nơi này…”
Trong lúc tài xế “oang oang” kể, Mặc Khuynh dạo quanh một vòng, nhận một cuộc gọi, sau đó mới quay lại.
Cô không mấy hứng thú nói với Tống Nhất Nguyên: “Đi thôi.”
“Được.”
Tống Nhất Nguyên thở phào một hơi.
Anh ta nhanh nhẹn đưa cho tài xế hai tờ tiền, nói “cảm ơn”, sau đó vội vã đuổi theo Mặc Khuynh.
“Cái tên này cũng lắm lời thật.” Tống Nhất Nguyên xoa xoa tai, cảm thán một câu.
Mặc Khuynh liếc anh ta một cái: “Không lắm lời bằng anh.”
Tống Nhất Nguyên ngây ra: “Tôi lắm lời chỗ nào?”
Mặc Khuynh lười biếng đáp: “Mỗi lần họp lớp đều luyến thắng cả buổi, còn toàn nói mấy thứ vô nghĩa.”
“…”
Tống Nhất Nguyên nhớ lại nửa năm kia Mặc Khuynh chưa bao giờ nghiêm túc nghe giảng, tức thì nghiến răng nghiến lợi.
– – Anh ta không bao giờ muốn gặp phải một học sinh giống như Mặc Khuynh nữa!
– – Từ chức rồi mà vẫn còn không buông tha cho anh ta.
“Bên đường không có nhiều camera, bảo Thẩm Kỳ kiểm tra thử cũng không tìm được ai khả nghi.” Mặc Khuynh quay lại chuyện chính, “Năng lực phản trinh sát(*) cũng mạnh đấy.”
(*) đại loại là tránh các bước điều tra, ví dụ biết tránh để không bị lọt vào camera giám sát trên các quãng đường đi qua
“Tâm tư tỉ mỉ, thân thủ phi phàm. Thoát được từ trong tay cô, còn không để lại bất cứ bằng chứng gì.” Tống Nhất Nguyên phân tích, chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng, “Người như thế làm cái gì không làm, lại nhất quyết phải cắn mãi không buông một cái đoàn phim?”
Mặc Khuynh trả lời: “Không muốn nguyên mẫu của kịch bản bị truyền ra công chúng.”
Tống Nhất Nguyên ngẩn người.
Anh ta hỏi: “Đây là lý do của Ân Lâm mà?”
Sau khi loại trừ Ân Lâm, bọn họ phân tích động cơ của “kẻ còn lại”, kết quả phát hiện rất nhiều khả năng, nhưng mà không nắm được đầu mối gì cả.
Bởi vì bộ phim này có lẽ đã động vào miếng bánh ngọt của rất nhiều người.
Đương nhiên, không có người “bị động vào miếng bánh ngọt” nào lại lựa chọn dùng cách ngu ngốc như thế.
– – Chơi âm mưu dương mưu không được à, sao cứ phải dùng đến cách bạo lực thế này?
– – Là chán ở bên ngoài tự do quá, muốn trải nghiệm thử cuộc sống phía sau song sắt?
Mặc Khuynh nói: “Cũng là lý do của người kia.”
Tống Nhất Nguyên cảnh giác nói: “Có phải em đã biết gì rồi không?”
“Không chắc chắn.” Mặc Khuynh trầm mặc hai giây, “Nhưng mà sắp rồi.”
Tống Nhất Nguyên híp mắt.
Không biết vì cớ gì, tuy rằng Tống Nhất Nguyên không có manh mối, nhưng Mặc Khuynh nói như thế, anh ta lại không cần nguyên do mà tin rồi.
Bất tri bất giác, lời nói của Mặc Khuynh bắt đầu mang theo sức nặng.
“Nói đến đây,” Tống Nhất Nguyên bỗng chuyển sang chủ đề khác, “Thẩm Kỳ khó làm thân như thế, em làm gì mà con bé nghe em răm rắp vậy?”
“Khó làm thân ấy hả?” Mặc Khuynh hoàn toàn không ý thức được.
“…”
Tống Nhất Nguyên nâng tay đỡ trán.
“Ở trường em ấy chỉ có Diêu Giai Giai là bạn.” Tống Nhất Nguyên nói, “Một là luôn làm lơ người khác, hai là luôn đắc tội người ta, dần dà không có ai dám lân la làm quen nữa.”
Mặc Khuynh nói: “Tôi không làm gì cả.”
Cứu mạng một lần mà thôi.
Nhưng mà, chỉ một chuyện “cứu mạng” này, đại để cũng không đủ để khiến Thẩm Kỳ giúp cô.
Một điểm duy nhất là lòng hiếu kỳ của Thẩm Kỳ quá lớn, ngay từ ban đầu Thẩm Kỳ đã tỏ rõ sự hứng thú với cô, những chuyện gặp được sau đó cũng trùng hợp khiến Thẩm Kỳ càng cảm thấy có hứng thú hơn.
Chỉ thế thôi.
“Được.” Tống Nhất Nguyên không gặng hỏi, lại thay đổi chủ đề, “Bây giờ làm gì?”
“Gọi điện cho Qua Bốc Lâm, bảo anh ta đừng có loanh quanh ở mấy cái khách sạn nữa. Người có sự cảnh giác cao sẽ không để lại dấu vết thân phận.” Mặc Khuynh nói, “Bảo anh ta động não tí đi.”
Tống Nhất Nguyên không vội gọi điện thoại, chỉ hỏi: “Chúng ta thì sao?”
Mặc Khuynh nhả ra một chữ: “Chờ.”
“…”
Tống Nhất Nguyên như có dự cảm, ý thức được gì đó, sâu sắc mà nhìn Mặc Khuynh.
Nhưng anh ta không hỏi.
Sau đó, Tống Nhất Nguyên cầm điện thoại đi sang một bên, gọi điện cho Qua Bốc Lâm.
*
Lại đi loanh quanh ở gần đó một lát, Mặc Khuynh muốn đợi, có thể là vẫn chưa có kết quả.
Nhưng không ngờ đợi được người đến rồi.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, tiếp sau đó, A La đi xuống.
Sắc mặt A La cứng ngắc, thậm chí có hơi rối rắm, do dự, đấu tranh, nhưng mà, anh ta vẫn đi đến trước mặt hai người.
“Mặc tiểu thư, Tống tiên sinh.”
A La gọi.
So với lúc trước gặp đã bớt đi đôi chút lạnh lẽo.
“Lúc không cần thì đuổi chúng tôi đi. Bây giờ lại mở miệng tiểu thư tiên sinh,” Tống Nhất Nguyên cười khẩy, trực tiếp chọc thủng sự dối trá này của A La, “Tốc độ lật mặt này của mấy người có phải là nhanh quá không?”
Cả người A La sắp đông thành đá.
Nhưng sắc mặt cũng tỏ rõ không vui.
“Tôi muốn xin lỗi chuyện lúc trước.” A La nhịn, cúi thấp đầu không phản bác.
“Đúng là nên xin lỗi,” Mặc Khuynh hơi nghiêng đầu, từ tốn nói, “Nhưng mà, không nhận.”
A La hoang mang.
“Mong Mặc tiểu thư ra tay cứu Sở tiểu thư.” A La cúi đầu, hạ mình nhất có thể, thành khẩn nói, “Sau này Sở gia nhất định khắc ghi ân tình của Mặc tiểu thư.”
“Cái đó thì không cần.”
Mặc Khuynh lười biếng nói, đi qua anh ta.
A La hít vào một hơi, quay đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Khuynh.
Thình lình, trong đầu anh ta loé lên gì đó, mở miệng: “Mặc tiểu thư ra một cái giá đi ạ.”
Nói ra những chữ này, A La có hơi ngập ngừng không chắc chắn.
Anh ta sợ lại chọc giận Mặc Khuynh.
Bởi vì trong ấn tượng của anh ta, cao nhân thật sự có năng lực đều coi tiền tài như rác, sẽ không đặt chữ “tiền” này trên miệng, không màng danh lợi.
Đặc biệt là người đến từ nơi được tôn là “Thôn Thần Y.”
Ồ.
Cô còn là trưởng thôn.
Cô thiếu tiền chắc?
Nhưng mà, A La rất khó không nghĩ đến lúc trưa gặp Mặc Khuynh, thái độ ghét bỏ của Mặc Khuynh khi nhìn chiếc phong bì kia.
– – Không phải ghét tiền, mà là độ dày.
Cho nên, A La thầm đánh giá trong lòng, cô gái này có lẽ là vì còn trẻ nên vẫn còn sống ở trần tục, tư tưởng chưa đạt đến thăng hoa.
Thế là, kỳ tích đã xảy ra.
Mặc Khuynh vốn ở dáng vẻ “không có đường thương lượng”, nghe đến lời này của anh ta thì dừng lại.
Cô xoay người, nói: “Dễ nói.”
“…”
A La hoàn toàn hết biết nói gì.
Thật sự vì tiền á?
Vốn lời nói của Ôn Nghênh Tuyết khiến Mặc Khuynh trong lòng anh ta được dựng thành hình tượng của một “cao nhân”, giờ phút này lại sụp đổ ầm ầm, nếu không vì còn phải xin Mặc Khuynh cứu người, A La thật sự gắng gượng không nổi nữa.
Tống Nhất Nguyên đứng một bên thở dài.
Hầy.
Hoắc Tư ơi Hoắc Tư, nhìn anh bức lão tổ tông biến thành dáng vẻ gì đây này?
Xuống tay với lão tổ tông ở mặt nào không xuống, lại cứ phải là vấn đề tiền tài mang theo quyền sinh sát!
Tạo nghiệp quá!
***
88: Từ chương 200 các tình yêu đọc trên wattpad tìm sang cuốn 2 trong danh sách truyện của Bát nhen, vì trên này hạn chế 200 chương 1 quyển í:D