Chương 197
Chương 197
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ai oán Mặc Khuynh trong im lặng một hồi xong, Tống Nhất Nguyên một lần nữa quay sang nhìn A La.
Anh ta không trả lời câu hỏi vừa rồi, chỉ nói: “Bệnh thông thường tìm bệnh viện thông thường, mấy người không muốn đi bệnh viện không phải vì không tin mấy đại học nổi tiếng và những bác sĩ có kinh nghiệm phong phú đó sao?”
A La cau mày.
Lời này nói không sai.
Nhưng mà, ánh mắt thoáng nhìn về phía Mặc Khuynh vẫn mang theo khinh thường không thể che giấu.
Còn trẻ như vậy, nói ai tin được đây?
A La suy nghĩ thật nhanh, trong giọng nói mang theo châm chọc: “Không cần đâu. Chúng tôi đã liên lạc được với Thần y thế gia rồi, bọn họ có thể giải quyết. Chúng tôi dù sao cũng không thể không tin Thần y mà lại đi tin mấy người.”
Nói xong hai chữ cuối cùng, A La lại nheo mắt nhìn Mặc Khuynh, ánh mắt sắc bén.
Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, Tống Nhất Nguyên không thay đổi sắc mặt, hỏi: “Vị nào của Ôn gia?”
A La đứng thẳng lưng, đáp: “Ôn Nghênh Tuyết.”
Tống Nhất Nguyên nhìn sang Mặc Khuynh, nhướng mày.
Ánh mắt mang theo hàm ý: Đối thủ cạnh tranh ngày xưa đã đạp lên đầu em luôn rồi, không muốn đấu một trận à?
Đáng tiếc là Mặc Khuynh không hề coi Ôn Nghênh Tuyết là đối thủ cạnh tranh, nội tâm không có lấy gợn sóng, giờ phút này chỉ muốn đi.
Lại cứ đúng vào lúc này từ trong nhà truyền ra động tĩnh ồn ào.
“Thêm hai người qua đây!”
“Đè anh ta xuống!”
“Mau lên, không được để anh ta làm phiền Sở tiểu thư.”
…
Bị tiếng ồn này cắt ngang, mấy người đều đưa mắt nhìn, đúng lúc thấy một người như phát điên lao đến, người đàn ông với thân thể lực lưỡng cao lớn, đôi môi đỏ rực, giữa trán có một đoá hoa sen.
Diễm lệ tuyệt sắc.
Tác dụng thị giác vô cùng lớn.
Mấy người cùng chạy ra theo, muốn chế trụ anh ta, nhưng dùng hết sức lực vẫn không đọ lại, cuối cùng đều bị hạ đọ ván.
Tống Nhất Nguyên muốn nhờ Mặc Khuynh ra tay.
Kết quả vừa quay đầu, đã thấy Mặc Khuynh tràn đầy hứng thú đứng xem trò vui.
Tống Nhất Nguyên khó mà tin nổi: “Vẻ mặt gì thế?”
Mặc Khuynh híp híp mắt: “Cũng đẹp đấy.”
Tống Nhất Nguyên kéo kéo môi.
Anh ta muốn chỉ vào ánh mắt như dao găm của vệ sĩ đang nhìn Mặc Khuynh, nhưng ánh mắt tự động vòng qua vị vệ sĩ đó, không nhịn được mà nhìn rồi.
Trong lúc hai người thong dong “thưởng thức”, trong sân đã rối loạn thành một mớ bòng bong, lại có thêm mấy người nữa lên chế trụ người bị trúng độc kia, dần dần chiếm thế thượng phong.
Mặc Khuynh cũng thấy mệt thay họ.
Chờ thời cơ chín muồi, Mặc Khuynh thình lình lách mình vào sân, trong chớp mắt người trúng độc kia bị giữ chặt, cô đứng ở phía sau kẻ đó, ngón tay kẹp châm, đâm vào hai huyệt vị phía sau gáy anh ta.
Người đó trợn trắng mắt, lập tức ngã gục.
Anh ta không bất tỉnh, mà cả người run rẩy, miệng sùi bọt trắng.
Thấy thế, A La trầm mặt: “Cô đã làm gì anh ta?”
Nói rồi bước nhanh về phía trước, đưa tay muốn kéo Mặc Khuynh, nhưng đã bị cô tránh được.
“Cô!”
A La siết tay thành nắm đấm.
Mặc Khuynh nhìn anh ta, sắc mặt nghiêm nghị.
A La cắn chặt răng.
Là “ân nhân cứu mạng” của Sở Ương Ương, anh ta quả thật không thể xuống tay với Mặc Khuynh.
A La cắn chặt răng đến mức hai hàm bạnh ra, sau đó nói với vệ sĩ bên cạnh: “Mời họ ra ngoài!”
Nói là “mời”, thực chất chính là đuổi khách.
Mặc Khuynh không cố bám trụ ở lại, xoay người bước đi.
Nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm trong sân, Tống Nhất Nguyên đã biết không cần thiết phải tiếp tục ở lại nữa, nhanh chóng cùng Mặc Khuynh rời đi.
“Rầm!”
Hai người chân trước vừa ra khỏi cửa, cánh cổng sau lưng đã bị hung bạo đóng lại
“Hai châm kia của em có tác dụng gì thế?” Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Nhất Nguyên thấy Mặc Khuynh dùng châm.
À.
Lần đầu tiên là khi anh ta thấy Mặc Khuynh phi châm vào pho tượng của Diêu Đức Hiên ở trường cấp ba, nứt cả tượng luôn.
Mặc Khuynh thong thả bước về phía trước, nhàn nhạt nói: “Giải độc.”
“Độc được giải rồi?” Tống Nhất Nguyên kinh ngạc.
“Chưa.” Mặc Khuynh nói, “Được một nửa đi, nửa khác thì phải uống thuốc.”
Tống Nhất Nguyên không phải kẻ ngốc, liếc mắt một cái là nhìn ra manh mối: “Em có vẻ rất thành thục.”
Mặc Khuynh thầm nói trong lòng: Độc của cô, đương nhiên là cô thành thục.
Nhưng mà trước mắt Tống Nhất Nguyên vẫn là người quan sát, Mặc Khuynh ghét phiền nên không nói ra lời này.
Cô đáp: “Trước đây từng gặp.”
“Một trăm năm trước?”
“Ừm.”
“Độc gì?”
Mặc Khuynh lười biếng nhấc mắt: “Không có tên.”
Những phương độc này, đa số là trong lúc nghiên cứu thảo dược cô đã phối ra, một cuốn sách trong lúc thuận tay nhặt ra, ở một lần nào đó đã giao cho một người thầy đang muốn làm nghiên cứu.
Tên này nọ, cô không đặt được mấy cái.
“Nếu không trị dứt điểm thì sẽ thế nào?”
Đề cập đến điểm mù tri thức, Tống Nhất Nguyên thoáng cái biến thành một đứa trẻ hiếu kỳ.
“Không thế nào cả, thân thể tốt thì lặp lại triệu chứng ba đến năm ngày, kém thì mười ngày, sau đó sẽ tự khỏi hẳn.”
“Vậy bệnh viện có chữa được không?”
“Tôi chưa nghiên cứu đến y học hiện đại, không biết.”
Cái này lại thuộc vào điểm mù tri thức của Mặc Khuynh.
Tống Nhất Nguyên hỏi tiếp: “Độc dược ở trình độ này, Ôn gia nghiên cứu Trung y có chữa được không?”
“Không chắc.” Mặc Khuynh đáp.
Độc dược của cô đều thuộc vào phương thuốc dân gian khó gặp.
Hỗn hợp của mấy loại thảo dược thông thường, hình thành ra công hiệu diệu kỳ, dùng vào thực tế sẽ khiến người ta không thể phòng thủ.
Dù là “độc” có triệu chứng nhẹ, cũng không dễ giải.
Huống hồ là xem bệnh từ xa.
Hai người vừa tán gẫu vừa đi, đi đến địa điểm quay phim.
Mặc Khuynh dừng chân, nhìn lên trên: “Trúng độc ở đây?”
Tống Nhất Nguyên gật đầu: “Ừm.”
“Vào xem thử.”
Mặc Khuynh xoay người đi vào.
Bên trong không có mấy người, nhưng đều nhận ra Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên. Tuy rằng hai người từng gây ra vài chuyện phiền phức cho đoàn phim, nhưng thân thủ của Mặc Khuynh, kẻ có mắt đều nhìn rõ rồi, không ai muốn lên ngăn cản.
Thế là, ai cũng mở một mắt nhắm một mắt.
“Tống tiên sinh, Mặc tiểu thư.”
Tiểu Ngô đang dọn dẹp linh tinh nhìn thấy hai người thì lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn rất nhanh tươi cười tiến lên.
Mặc Khuynh không khách sáo, đi thẳng vào chuyện chính: “Bọn họ trúng độc thế nào?”
“Bước đầu điều tra là do trong nước uống bị bỏ độc.” Tiểu Ngô phủi phủi tay, thật sự là sầu muốn chết, “Chúng tôi đã báo án, chờ kết quả hoá nghiệm cuối cùng của bọn họ. Thật đúng là khó mà phòng bị mà, hoang mang quá đi mất.”
Đúng là rất làm lòng người hoang mang.
Ban đầu cũng chỉ có vài chuyện thần thần quỷ quỷ doạ người.
Sau đó lại là đủ thứ chuyện lớn nhỏ ngoài ý muốn.
Giờ thì xong rồi, “đầu độc” thẳng tay luôn.
Tiểu Ngô khổ não nói: “Từ sau khi đến đây, chúng tôi chưa có lấy một ngày được yên ổn quay phim, tiến độ quay phim chậm hơn quá nhiều so với dự kiến ban đầu, mỗi ngày chậm trễ là đốt đi cả đống tiền. Còn tiếp tục thế này nữa, chỉ sợ sẽ đúng như ý nguyện của bọn chúng phải ngừng quay thôi.”
“Ầy,” tiểu Ngô lắc đầu, phẩy phẩy tay, “Hai người muốn điều tra thì cứ điều tra thoải mái đi.”
Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên nhìn nhau một cái.
Qua mấy ngày, bọn họ quả thật cảm giác được thay đổi trong bầu không khí của đoàn phim.
Ban đầu còn có người theo thuyết vô thần tin “chuyện ma quỷ” là vớ vẩn, nhưng hiện tại đã ồn ào đến mức này, đã không thể nói rõ là ma quỷ hay người làm rồi.
Người người lo lắng, hoảng loạn bất an.
Không ai có thể yên tâm làm việc.
Tống Nhất Nguyên nhìn bốn phía xung quanh một vòng, hỏi ý kiến Mặc Khuynh: “Chúng ta còn xem nữa nkhông?”
Mặc Khuynh nhướng mày: “Xem.”