Chương 196
Chương 196
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bởi vì không phải người mình trúng độc, Mặc Khuynh cũng không sốt ruột, trên đường đi đến đoàn phim còn mua một túi quả hạch.
Tống Nhất Nguyên đứng cửa chờ cô: “Nhàn nhã quá ha.”
“Ăn không?” Mặc Khuynh đưa quả hạch cho anh ta, “Hiếu kính thầy giáo.”
Tống Nhất Nguyên hơi do dự, đưa tay ra lấy.
Nhưng ngay sau đó, Mặc Khuynh lại rụt tay về.
Cô làm như vừa nhớ ra: “Quên mất anh không còn là thầy giáo nữa.”
Tống Nhất Nguyên tức nổ phổi: “Em quên lúc còn ở trường đã được tôi che chở thế nào hả?”
“Cũng đúng.”
Mặc Khuynh suy nghĩ một chút, lại đưa quả hạch qua.
Thầy giáo Tống tức giận rồi, quay đầu đi, không nhận lấy phần hiếu kính không đủ thành ý này.
Mặc Khuynh nhướng mày, mạnh mẽ nhét túi quả hạch vào lòng anh ta, còn rất thiếu đánh mà bổ sung thêm một câu: “Lòng dạ hẹp hòi thật.”
Tống Nhất Nguyên: “…”
“Người đâu?” Mặc Khuynh hỏi.
Họ đến nơi quay phim, đã sớm không còn lại ai rồi.
“Đằng trước.” Tống Nhất Nguyên chỉ tay, “Bọn họ thuê mấy phòng ở đó, ba người đều được mang đi rồi. Tôi đợi em ở đây.”
“Ừm.”
Mặc Khuynh gật đầu.
Hai người đi về phía trước.
Mặc Khuynh hỏi: “Triệu chứng thế nào?”
“…” Tống Nhất Nguyên trầm ngâm chốc lát, nhíu mày, “Khó nói.”
Mặc Khuynh liếc anh ta một cái: “Tôi đã rất nghi ngờ quá khứ làm bác sĩ của anh rồi, đừng có khiến tôi phải nghi ngờ cả thân phận giáo viên dạy văn của anh nữa chứ.”
Tống Nhất Nguyên: “…” Xin em câm miệng đi.
“Làn da trắng bợt, cả người đổ mồ hôi, môi lại đỏ lên cứ như quỷ.” Tống Nhất Nguyên nghĩ nghĩ, tiếp tục miêu tả, “Lúc tỉnh lúc mê. Nhưng mà –“
“Hửm?”
Tống Nhất Nguyên khẽ nhíu mày: “Cách một đoạn thời gian trên trán bọn họ sẽ xuất hiện một đoá hoa sen, sau đó sẽ không khống chế được hành vi của mình.”
“..”
Mặc Khuynh bỗng im lặng.
Tống Nhất Nguyên không nhận ra, vẫn tiếp tục nói: “Người bình thường trúng độc, triệu chứng thường là nôn mửa, sốt cao, tiêu chảy, hoặc là mê man bất tỉnh, cũng sẽ có cả những triệu chứng như mắc bệnh… Cái này, tôi thật sự chưa từng gặp qua.”
Tống Nhất Nguyên rất khổ não.
Anh ta thật sự không muốn khiến bản thân trong mắt người khác giống như một kẻ ngốc về lĩnh vực y học.
Nhưng mà vấn đề là, chuyện này vượt quá phạm vi kiến thức của anh ta.
Chưa từng gặp chính là chưa từng gặp.
Mặc Khuynh dừng chân.
Tống Nhất Nguyên đi tiếp mấy bước mới phát hiện ra Mặc Khuynh bị tụt lại phía sau, lập tức xoay người: “Sao em không đi nữa?”
Mặc Khuynh im lặng nhìn chằm chằm Tống Nhất Nguyên mấy giây, sau đó bỗng lên tiếng: “Chúng ta quay về đi.”
“Hả?”
Tống Nhất Nguyên chẳng hiểu ra làm sao.
Nhưng Mặc Khuynh đã xoay người đi rồi.
Tống Nhất Nguyên vội vàng chạy tới bắt lấy cánh tay Mặc Khuynh: “Đến cũng đến rồi, nghía thử một cái đi.”
“…”
Mặc Khuynh nhìn anh ta, không lên tiếng.
“Không chữa được cũng không sao, không ai biết là em biết chữa bệnh cả.” Tống Nhất Nguyên tưởng là cô sợ không chữa được sẽ mất mặt mới đòi về, “Em qua đó nhìn một cái thôi, không nhìn ra gì thì chúng ta đi ngay.”
Dừng chốc lát, Mặc Khuynh chậm rãi nói: “Thật ra ấy.”
Tống Nhất Nguyên: “Hả?”
Mặc Khuynh nói: “Độc này không gây chết người.”
“Thế hả?” Tống Nhất Nguyên thấy hơi lạ, “Em biết?”
“…”
Mặc Khuynh trầm mặc một lát, sau đó vẫn không nói gì thêm.
Cô đẩy bàn tay đang nắm cánh tay mình của Tống Nhất Nguyên ra, nghĩ ngợi gì đó, cuối cùng vẫn xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Bỏ đi, nghía một cái thôi…
*
Phòng đoàn phim thuê là của một nhà giàu.
Bên ngoài có một cái sân, bên trong là nhà tự xây, ba tầng rất khí phái.
Xung quanh có tường vây, cổng lớn đóng chặt.
Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên dừng lại trước cổng.
Tống Nhất Nguyên nâng tay gõ cửa.
Không phải đợi quá lâu, cửa mở, nhưng mà một trái một phải xuất hiện hai vệ sĩ áo đen, tràn đầy cảnh giác và phòng bị nhìn chằm chằm hai người.
“Hai người có việc gì?” Một người trong đó lạnh giọng hỏi.
Còn đặc biệt nhìn Mặc Khuynh một cái.
– – Tuy tối qua Mặc Khuynh đã cứu Sở Ương Ương, nhưng ngay hồi chiều bọn họ bị Mặc Khuynh một mình hạ gục toàn bộ.
– – Mặc Khuynh hiển nhiên đã bị coi thành phần tử nguy hiểm.
Tống Nhất Nguyên giải thích: “Chúng tôi đến xem tình hình trúng độc.”
Vệ sĩ nhíu mày: “Không phải anh đã xem rồi sao?”
Lúc còn ở địa điểm quay phim, Tống Nhất Nguyên đã xuất hiện một lần, nhưng chỉ đứng ở vòng ngoài nhìn, không có hành động gì.
Lần này lại tìm đến đây, còn dẫn theo Mặc Khuynh, hai người vệ sĩ này không thể không dựng lên cảnh giác.
Tống Nhất Nguyên chỉ Mặc Khuynh đứng bên cạnh: “Lần này là em ấy đến xem.”
“Cô ta?” Vệ sĩ dùng ánh mắt lạnh lẽo như muốn khoét một cái lỗ trên người Mặc Khuynh, xem thường: “Cô ta đã tốt nghiệp đại học chưa?”
Vệ sĩ khác lại nói: “Đúng là thân thủ rất tốt, nhưng chuyện này thì thôi. Sở tiểu thư của chúng tôi cần yên lặng tĩnh dưỡng, hai người mau đi đi.”
Nói dứt lời, ngữ khí đã có hơi mất kiên nhẫn.
Tống Nhất Nguyên chậc một tiếng.
Anh ta cũng không ngờ mình tốt bụng mời Mặc Khuynh qua đây, kết quả lại bị chặn ngoài cổng.
Dừng một chút, Tống Nhất Nguyên dùng mềm thay cứng, nói: “Không thì các anh đi hỏi A La xem.”
“Bảo mấy người đi thì cứ đi đi.” Vệ sĩ đầu tiên đã rất không kiên nhẫn, sắc mặt đen sì, “Các người lại không hiểu y thuật, dù có gọi Thiên Vương lão tử đến thì cũng không vào được đâu.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Mặc Khuynh lười biếng nói một câu, xoay người bước đi.
Tống Nhất Nguyên duỗi tay ra sau bắt lấy bả vai Mặc Khuynh, kéo người lại: “Từ từ nào, chờ chút đi. Người trẻ tuổi phải học cách kiên nhẫn.”
Nói xong còn cười híp mắt.
Mặc Khuynh nhướng mày: chờ cái gì?
Không chờ Mặc Khuynh nghĩ rõ ràng, bỗng thấy Tống Nhất Nguyên nhìn về phía hai vệ sĩ kia, vẻ ôn hoà trên mặt đã biến mất, tuy rằng khoé môi vẫn mang theo ý cười.
Chỉ là ý cười đã lẫn với ba phần nguy hiểm.
Tống Nhất Nguyên cho tên vệ sĩ đối diện một quyền vào mặt.
Tên đó còn chưa kip phản ứng, Tống Nhất Nguyên đã tung ra cước tiếp theo đá văng người ra xa.
Vệ sĩ còn lại lúc này mới lấy lại tinh thần, nâng tay muốn chộp lấy Tống Nhất Nguyên, nhưng Tống Nhất Nguyên sớm đã cảnh giác, nghiêng đầu dễ dàng thoát được, sau hai hiệp giao thủ, trực tiếp quật đối phương ngã xuống đất.
“Ây da.”
Tống Nhất Nguyên phẩy phẩy tay, giống như đánh người nên bị đau tay.
Sau đó anh ta từ trên cao nhìn xuống hai tên vệ sĩ nhìn được nhưng không dùng được, khẽ nhíu mày, phủi phủi bụi trên tay áo: “Nhìn đi, cần gì phải hung dữ với nhau, đều là người biết võ cả, có gì mà không thể nói chuyện tử tế?”
Hai tên vệ sĩ: “…”
Nói chuyện cái ông nội nhà mi!
Chơi bẩn đánh lén!
“Thầy… Tống?” Mặc Khuynh nghiêng đầu, dáng vẻ như lần đầu quen biết.
Tống Nhất Nguyên phẩy phẩy tay: “Không làm thầy giáo lâu lắm rồi.”
“…”
Khoé môi Mặc Khuynh giật giật.
Động tĩnh ngoài cổng này quá lớn, bên trong rất nhanh có người chạy ra. ngôn tình sủng
Là A La, còn dẫn theo hai vệ sĩ khác.
“Xảy ra chuyện gì?”
A La vừa xuất hiện đã lên tiếng hỏi, nắng bên ngoài khá chói chang nên anh ta hơi híp mắt lại.
Một giây sau mới nhìn rõ tình hình.
Hai vệ sĩ của họ nằm sõng soài trên đất, ngoài cổng thì có hai người đang đứng, rất có dáng vẻ vừa “gây sự” xong, nhưng —
Nhìn kỹ thì lại chính là Tống Nhất Nguyên và Mặc Khuynh.
Biểu tình của A La hơi ngưng lại.
Nếu không phải tối qua Mặc Khuynh mới cứu Sở Ương Ương, lúc này anh ta nhất định sẽ lập tức cho người đuổi hai người ra.
Nhưng mà lại có cái phần ân tình này mất rồi.
Dù có không thích hai người thế nào, thậm chí nhìn thấy là ngứa tay ngứa chân, thì lúc này cũng không thể tuỳ tiện làm bừa.
A La bước đến gần, đánh giá hai người, cau mày: “Hai người đến đây làm gì?”
Giọng nói trầm trầm u ám.
“Không có ý gì khác,” Tống Nhất Nguyên rất nhã nhặn nói, “Trùng hợp Mặc Khuynh hiểu chút y thuật, đặc biệt đến xem tình hình của Sở tiểu thư. Chúng tôi là có ý tốt, tuỳ tiện chặn ngoài cổng sợ là không được thích hợp cho lắm.”
A La cắn chặt hai hàm.
Ánh mắt nhìn về phía Mặc Khuynh tràn đầy sự nghi ngờ.
Nói về thân thủ, đúng là Mặc Khuynh rất lợi hại.
Nhưng mà y thuật…
Với tuổi tác này, dù là lừa đảo qua mạng thì cũng chẳng có kẻ nào dám tự xưng là “hiểu y thuật”.
A La nhìn sang Tống Nhất Nguyên: “Không biết Mặc tiểu thư đây là sinh viên xuất sắc của trường đại học nào?”
“…”
Tống Nhất Nguyên không trả lời, quay đầu nhìn sang Mặc Khuynh, trong mắt là vô số lời ai oán —
Tôi đã nói rồi!
Làm cái công việc này, chúng ta không thể không có bằng cấp được, không có là chẳng bịt mắt được ai!
Người ta nhìn bằng cấp là không muốn gặp em rồi!
Em xem lại mình đi, còn ầm ĩ với tôi rồi nửa đường nghỉ học!
“…”
Mặc Khuynh nhìn là hiểu, nhưng hoàn toàn không muốn đáp lại.