Chương 97: Ly hôn
Nhớ lại 4 năm trước, Cảnh Nghi đã biết từ lâu việc Hân Nghiên dựa vào anh để trốn chồng là thật và chuyện cô ấy có tham muốn quay lại với anh để làm Trần phu nhân cũng là thật nhưng cô ấy cũng không biết là Cảnh Nghi chỉ lợi dụng cô ta để Giai Ý ghen mà thôi. Năm đầu tiên nhốt cô thì anh cũng đã biết được những chuyện Hân Nghiên làm.
Ngoài anh ra không ai có quyền làm tổn thương Giai Ý cả. Cảnh Nghi không những trừng trị Hân Nghiên mà còn trả lại cho người chồng vũ phu của cô ấy nữa mặc kệ những lời van xin thảm thiết của Hân Nghiên.
Từ lúc Hân Nghiên không xuất hiện nữa, Cảnh Nghi cũng không còn hành hạ cô nữa nhưng anh lại giam lỏng cô khiến Giai Ý không mấy vui vẻ, không những thế Cảnh Nghi còn ép Giai Ý ký giấy kết hôn. Dù anh làm bất cứ chuyên gì để lấy lòng cô thì thứ anh nhận lại ấy chính là ánh mắt vô hồn, sự thờ ơ, lạnh nhạt của cô. Đã có rất nhiều lần Giai Ý có ý định bỏ chốn nhưng đều không thành đã vậy còn bị anh xích lại. Cho đến khi bản thân quá mệt mỏi không chịu được nữa cũng là lúc Giai Ý mất đi cảm xúc.
…
Lại nói về Thiên Ân và Linh Châu. Từ lúc Linh Châu quyết định ly hôn với anh thì cô đã không còn nhiệt tình với anh nữa. Cô sợ khi nói ly hôn với anh bản thân không chịu được mà khóc nên cô đang tập xa cách với anh. Chính hành động này lại khiến cho Thiên Ân dâng lên cảm giác bất an nhưng lại không biết bản thân sai ở đâu. Anh trở nên dịu dàng, nói nhiều, quan tâm, thậm trí mua nhiều đồ ăn cô thích về nhưng bản thân Linh Châu lại nghĩ anh làm như vậy như một người anh lo cho đứa em của mình.
Hôm nay là ngày họp mặt gia đình tại nhà chính nên tất cả họ hàng về tụ họp. Suốt buổi tiệc Thiên Ân chăm cô từng ly từng tí khiến Linh Châu khó xử không muốn rời xa anh nhưng rồi cô lại thấy bản thân quá ích kỷ.
Đến tối muộn khi bản thân đã mệt Linh Châu lên tiếng xin phép về phòng trước mọi người hiểu được sự mệt mỏi hôm nay cô phải gánh chịu với danh phận dâu trưởng trong nhà, Thiên Ân đã đi theo về phòng chăm cho cô.
Tại phòng ngủ của hai người, Linh Châu ngập ngừng hồi lâu cũng đã lên tiếng.
– Thiên Ân! Chúng ta…ly hôn đi.
Thiên Ân có chút khưng lại nhưng rồi anh cũng gật đầu đồng ý đi lại xoa đầu xô mỉm cười nhưng chính hành động này khiến Linh Châu bật khóc nức nở hất tay anh ra lên tiếng.
– Xin anh đừng cư xử như vậy nữa, em sẽ vô tình mà hiểu lầm mất.
Nói rồi cô lấy quần áo vào phòng tắm thay đồ. Thiên Ân nhìn một màn vừa rồi mà bất giác không biết được nội tâm của Linh Châu là gì? Bản thân anh thừa nhận giây phút Linh Châu nói ly hôn anh không muốn nhưng lại vô thức gật đầu trong hối hận. Trước đây khi kết hôn anh cũng đã từng nghĩ cô sẽ nói ly hôn vì sự bồng bột muốn kết hôn sớm của Linh Châu nhưng hồi đó anh chưa có tình cảm với cô nên anh vẫn luôn sẵn lòng nếu cô muốn ly hôn nhưng giờ đã khác rồi.
…
Sáng hôm sau.
Mới tờ mờ sáng Linh Châu và Thiên Ân vẫn đang còn ngủ đã bị đứa em họ chạy vào gọi dậy. Hai người còn chưa hiểu gì đã bị cô em họ thúc giục.
– Anh chị mau vệ sinh cá nhân đi, mọi người đang ở dưới lầu kêu họp gấp.
Hai người nhanh chóng chải chuốt lại bản thân mà xuống lầu. Dưới lầu ai nấy mặt đã nghiêm lại như việc rất hệ trọng. Vừa mới xuống lầu một chén trà từ đâu phi thẳng đến người Thiên Ân không kịp né nên anh đã ăn nguyên cái chén trà nóng. Linh Châu thấy vậy lo anh bị bỏng vội lấy ly nước lạnh của đứa cháu họ hất lên người anh.
Thấy cô cuống quyết lo cho mình bất giác sự ấm áp tràn ngập vào anh chứ không còn là cái nóng của trà. Anh nắm lấy tay cô chấn an rồi đi lại gần cả nhà. Mặc dù ông Hàn ném trong lúc tức giận nhưng vẫn quan tâm đến anh chỉ là không hỏi mà thôi.
– Ba! Không biết con đã làm gì sai ạ?
Thiên Ân đi đến đứng chắn trước mặt Linh Châu hỏi ông Hàn. Ông Hàn đang tức giận nên lên tiếng nói.
– Còn hỏi nữa à? Nếu hôm qua Mộng Dao (em họ gọi dậy lúc sáng) vô tình nghe thấy thì hai đứa tính giấu cả nhà thêm lần nữa sao? Trước thì giấu gia đình kết hôn giờ tính giấu ly hôn nữa sao? Chuyện kết hôn đâu phải trò đùa đâu mà hai đứa thích kết hôn thì kết hôn, ly hôn thì ly hôn.
Thấy ông càng nói càng giận Linh Châu sợ anh bị đánh nên đã lên tiếng nói.
– Ba! Chuyện này đều do con cả, là con bắt ép anh ấy kết hôn và giờ ly hôn cũng là con lên tiếng.
Vốn gia đình này thương con dâu nên không muốn nặng lời nhưng chuyện này là chuyện lớn không thể vì ý muốn thức thời mà ông bà bỏ qua dễ dàng được.
– Linh Châu! Rốt cuộc hai đứa đã làm ra những chuyện gì mà phải đi đến ly hôn?
Bà Hàn lên tiếng hỏi Linh Châu đã ngập ngừng lên tiếng nói.
– Con…do con trước cố chấp muốn kết hôn với anh ấy cứ ngỡ sẽ thay đổi được anh ấy nhưng càng về sau con cũng đã hiểu được kết hôn ép buộc anh ấy không hạnh phúc chút nào.
Nghe cô nói còn không để ông bà Hàn nói gì Thiên Ân đã lên tiếng.
– Sao em có thể nói thế chứ? Anh chưa từng nói anh không hạnh phúc khi ở bên em mà.
Linh Châu cãi lại anh.
– Vậy chẳng lẽ em chờ anh lên tiếng nói kết hôn với em anh không hạnh phúc à? Khi ấy mặt em để ở đâu?
Thấy cô kích động Thiên Ân cuống quyết lên tiếng giải thích.
– Không phải! Em…đúng là trước đây anh còn tình cảm với Giai Ý nhưng không phải khó chịu với em và hiện tại bản thân anh trong trái tim chỉ có mình em thôi.
Giải bày được tâm tình Thiên Ân nhẹ lòng mỉm cười nhìn Linh Châu đang ngây ngốc. Mọi người trong nhà đang im lặng nhường lại không gian cho hai người thì một tiếng nói lên tiếng.
– Khoan đã Thiên Ân! Cháu nói Giai Ý! Con bé là ai?