Chương 62: Gia pháp
Sau bữa tối mọi người kéo hết lên nhà ngồi ăn hoa quả. Cậu bé được Băng Thiên bế trên lòng chơi đùa khiến Tử Phong khó chịu ra mặt. Cùng lúc này tiếng giày, guốc vooij vàng bên ngoài ập vào làm tắt đi nụ cười đùa vui của những người trong nhà thay vào đó là sự chỉnh tề của tất cả mọi người và không gian bao chùm sự im lặng đến đáng sợ.
– Chúng con về rồi.
Cả hai đồng thanh lên tiếng nói cũng là lúc ánh mắt họ chạm vào đứa bé đang nô đùa. Đột nhiên tiếng gọi non nớt kèm theo nụ cười tít mắt ttj khỏi lòng của Băng Thiên rang rộng vòng tay chạy về phía hai người.
– Ba! Mẹ!
Nghe tiếng đứa bé hai người ngồi thụp xuống để cho cậu ôm, Minh Triết bế cậu trên tay rồi hai người bước vào.
– Chúng ta cần lời giải thích.
Cả hai bà lên tiếng nòi đồng thời ngước ánh mắt về phía hai người.
– Chúng con…
– Anh chị giỏi quá nhỉ! Dám giấu gia đình tự ý kết hôn sinh con đẻ cái bên ngoài nếu hôm nay tôi không đến biệt thự riêng thăm anh thì làm sao tooi biết được sự tồn tại của cháu tôi đây.
Bà Chu tức giận nói một tràng không ngừng nghỉ khiến hai người hj chỉ biết cúi đầu mà không dám nói gì. Lúc này Minh Triết mới lên tiếng.
– Chúng…chúng con chưa kết hôn.
Nghe anh nói vậy cả 4 mắt trố lên nhìn hai người may mà không có ông Dương ở nhà nếu không ông đã đập chết Minh Triết rồi.
– Các người đang làm cái trò gì vậy? Không kết hôn mà đã có con rồi?
Lúc này một tên thuộc hạ chạy vào đưa cho bà một tờ giấy rồi bế thiếu gia nhỏ đi.
– Hợp đồng hôn nhân!
Nghe bà Chu nói lớn tất cả mọi người ngạc nhiên lần 2. Sau đó bà ném sấp tài liệu vào người Minh Triết mà hỏi.
– Mày có còn là con người không hả con? Mày làm gì với con gái nhà người ta vậy?
Không một tiếng đáp lại. Bà Dương cũng đang rất phẫn nộ nhưng vẫn đang cố kìm chế để bà Chu dạy dỗ con trai mình.
– Mày khiến con gái nhà người ta mang thai con mày rồi ly hôn còn cướp luôn con của người ta. Mày coi vậy mà được à? Ta không cần biết các con làm hợp đồng lúc nào và ly hôn khi nào nhưng bây giờ con phải kết hôn lại với con bé.
Nghe đến đây Minh Triết giật mình. Nhìn thấy Băng Thiên đang ngồi đối diện nhìn mình thì anh lại lập tức phản đối.
– Con không đồng ý!
Nghe đến đây hai bà tức giận còn Băng Thiên và Tử Phong có chút chột dạ khi nhìn thấy bóng dáng mình đâu đây, còn Băng Thủy nãy giờ vẫn đứng yên mà không nói gì. Cô chỉ cúi gầm mặt nhìn xuống đất nhếch mép cười như đã biết trước tình tiết.
– Mày…
Bà Chu tức run người ôm ngực thở gấp. Bà Dương nhìn ra vấn đề liền đỡ bà Chu ngồi xuống nhìn Minh Triết cười hiền nhẹ nhàng kêu.
– Con quyết định không cưới Băng Thủy sao?
Thấy bà nhẹ nhàng nói Minh Triết có chút lo sợ nhưng rồi mạnh mẽ trả lời.
– Vâng!
Nghe được câu trả lời của anh bà gật gù ra chiều đồng ý.
– Được! Vậy con hay ngồi vào ghế đi.
Thấy bà buông tha cho mình nhẹ nhàng không chỉ anh mà tất cả mọi người há hốc mồm lần 3, chỉ có Băng Thủy là biết cái kết dành cho mình.
– Người đâu! Đem gia pháp tới đây.
Tất cả mọi người đều đang tồ mò tại sao lại mang gia pháp đến. Không lâu sau một người đàn ông cao to cầm một khay đựngthứ gì đó đã bị che vải đỏ.
– Tiểu Thủy! Con đã biết kết cục của mình rồi chứ. Trước mẹ cũng đã nói rồi.
– Vâng! Con xin lĩnh phạt.
Nghe thấy cô nói vậy bà hài lòng. Trước đây vào đêm hai người ngủ chung bà đã nói. Cô không được làm chuyện gì quá đang trước khi kết hôn nếu không bà sẽ dùng gia pháp với cô 50 lần. Gia pháp ấy là chiếc roi da cứng cáp và to. Một roi đã khiến gỉ máu chứ nói gì 50 roi.
– Tiểu Thủy! Ngẩng đầu lên nhìn ta.
Lúc này đôi mắt kiên định của cô nhìn thẳng về hướng bà mà mỉm cười như muốn thay lời nói ” con xin lỗi mẹ! Con đã không giữ được lời hứa”.
– Con có giận ta không?
Nghe bà nói cô chỉ mỉm cười lắc đầu mà nói.
– Con làm con chịu! Con đã từng hứa với mẹ thì chắc chắn con sẽ chịu.
Nghe câu nói của cô bà rất hài lòng gật đầu mỉm cười mà ra lệnh.
– Băng Thủy! Mau quỳ xuống.
Ánh mắt kiên định của bà khiến ai nấy cũng sợ hãi vội lên tiếng van xin thay cô.
– Mẹ! Có gì từ từ nói, nếu dùng gia pháp sao con bé chịu nổi. Nó có phải bên quân đội đâu mà chịu được.
– Đúng ròi đó bà Dương! Có gì từ từ nói.
Bà Chu cũng đứng lên can ngăn nhưng một khi bà đã quyết thì ai mà cản bà được.
– Dùng hình!
Tiếng bà vang lên cũng là lúc tên kia đưa cao cái roi rồi hạ xuống người cô. Lực đàn ông khá mạnh, vừa hạ xuống đã khiến váy cô rách toạc, máu cũng đã thấm vào áo.
Lần thứ hai, chiếc roi hạ xuống người cô nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, mồ hôi cũng đã chảy nhầy nhụa, máu đã thấm đẫm chiếc váy trắng tinh. Minh Triết nãy giờ đứng ngồi không yên khi thấy cô như vậy, trái tim anh đau đớn vội lên tiếng.
– Đừng đánh cô ấy nữa! Lỗi là do con, có đánh thì hãy đánh con.
Lúc này bà cho người dừng việc đánh Băng Thủy lại mà cất tiếng trả lời.
– Cháu không cần phải xin chịu phạt thay con bé. Ta sẽ khoong đánh cháu. Việc con bé ra ngoài tự ý làm điều sằng bậy quá phận khi chưa kết hôn lại còn bị người ta ruồng bỏ như vậy là mất thanh danh rồi đáng dùng hình và sẽ bị cấm túc cả đời trong nhà.
Nghe đến đây anh có chút giật mình. Chỉ vì nhất thời của mình mà anh đã khiến cô phải chịu nhiều hình phạt như vậy.
– Tiếp tục dùng hình.
Tiếng bà Dương lại vang lên chiếc doi sắp rơi xuống người cô thì bị anh nắm lấy đồng thời tay anh cũng bị chiếc doi cứa cho chảy máu.
– Con sẽ cưới cô ấy! Đừng dùng hình nữa.
Nghe đến đấy tất cả mọi người vui mừng, bà Dương hài lòng với câu nói của anh còn Băng Thủy ngước đôi mắt lờ đờ nhìn anh mà ngã gục xuống sàn.