Chương 61: Đứa bé
Tiếng điện thoại của Băng Thiên vang lên đúng lúc cô đang đem lịch trình hôm nay của Tử Phong báo cáo. Thấy anh khó chịu, bực mình cô vội lấy điện thoại ra xem coi ai gọi đến. Thấy màn hình hiện lên chữ “mẹ iu” cô vội nép sang 1 góc nghe máy.
– Alo mẹ!
– {Con có đang ở cùng với Tử Phong không?}
Nghe bà hỏi với giọng hết sức nóng vội cô đành liếc mắt qua nhìn anh thấy anh đang nhìn mình thì vội quay mặt đi.
– Dạ có ạ!
– {Con bật loa to lên đi cho cả nó nghe thấy.}
Cô đi lại gần anh rồi bật loa to.
– {2 đứa về nhà ngay, có chuyện gấp.}
Nói rồi bà cúp máy khiến cho gian phòng rơi vào không khí tĩnh lặng. Bà kêu bật to như vậy là vì sợ khi để cô chuyển lời anh sẽ không về chăng? Không để cho bầu không khí gượng gạo này quá lâu, Tử Phong cầm áo rồi đứng lên bước về phía cửa nhưng sau đó dừng lại.
– Không đi sao?
Lúc này cô mới ngẫn người rồi vội vàng lấy túi xách chạy theo.
Tại biệt thự Dương gia.
Không khí bao chùm sự căng thẳng và tĩnh lặng, người thì đang sợ người thì đang vui.
Không lâu sau 2 người đã có mặt tại nhà. Vừa bước vào cái bầu không khí đó không hiểu sao khiến cho Băng Thiên rùng mình ớn lạnh.
– Mẹ! Gọi chúng con về gấp là ca chuyện gì?
Tử Phong lên tiếng hỏi bà. Lúc này bà Dương mới quay mặt ra nhìn về phía hai người vui mừng mà gấp gáp.
– Hai đứa về rồi hả? Nhanh đến đây.
Tử Phong nắm tay Băng Thiên đi về phía ghế ngồi còn bà Chu nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào Băng Thiên cười thích chí khiến cô có chút gượng gạo chà hỏi.
– Bác Chu!
Nghe thấy cô chào câu nệ vậy bà nắm lấy tay cô mà nói.
– Con dâu! Con không cần chào câu nệ vậy đâu cứ chào thẳng mẹ chồng đi.
Phụt.
Bà Dương và Tử Phong đang nhấm ngụm trà còn chưa kịp nút đã bị phun hết ra ngoài.
– Bà/dì ní cái gì?
Cả ba người đều ngơ ngác, giật mình, hoảng hốt trước lời nói của bà Chu.
– Aiza! Con không cần phải giấu, mẹ biết hết rồi.
Bà Chu nhìn Băng Thiên mỉm cười nói, tay vẫn còn nắm tay cô.
– Biết gì ạ?
– Còn chuyện gì ngoài đứa bé nữa.
Nghe bà nói Băng Thiên hoang mang tột độ.
– Đứa…đứa bé nào ạ?
Nghe cô nói vậy khiến bà Chu có chút nhăn mặt tưởng cô đùa dai mà nói.
– Còn đứa bé nào nữa, con của con và thằng Triết còn gì nữa.
Nghe bà nói vậy cô bất ngờ không nói nên lời, còn mẹ con bà Dưng thì đằng đằng sát khí. Đột nhiên anh nắm lấy tay cô kéo lại bắt cô phải đối mặt với mình.
– Em có con với cậu ấy?
Nghe anh nối vậy cô có chút sợ hãi cộng thêm việc tay anh đang nắm tay cô rất chặt nhưng cô nào dám kêu đau. Có lẽ cái việc anh nắm chặt tay cô lại là nổi đau nhẹ nhàng nhất trong các nổi đau mà cô đã từng trải qua.
– Em…em không có.
Nhìn thấy ánh mắt hoang mang cùng sợ hãi của Băng Thiên, bà Dương đi lại đập vào vai con trai mình một cái đau điếng rồi chen vào giữa hai người.
– Thiên Thiên! Nói mẹ nghe, có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết.
Thấy bà đi đến vút ve đầu cô nhẹ nhàng an ủi đầy âu iếm. Lúc này bao nhiêu tuổi nhục ùa ra khiến cô bật khóc dựa vào lòng bà mà khóc.
– Mẹ…hức…con không làm gì có lỗi với gia đình họ Dương…hức…
Nghe thấy cô khóc đầy oan ức bà Dương chua xót và chạnh lòng vì có phút chót đã không tin tưởng cô.
– Được rồi! Con gái ngoan của mẹ, nín đi. Mẹ tin con mà.
Nghe đến đây cô càng khóc to hơn. Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt bà Chu và Tử Phong. Trước đây dù có khóc thì cũng chỉ khóc trước mặt bà Dương mà thôi. Ở bên cạnh bà cô có cảm giác thoải mái, dễ chịu. Thấy Băng Thiên khóc như vậy bà Chu cũng có chút thương xót. Bà bèn gọi người bên cạnh.
– Ngươi mau ra ngoài bế thiếu gia nhỏ vào đây.
Tên thuộc hạ nhận lệnh lập tức đi mau. Khi quay trở vào bế trên tay là một bé trai kháu khỉnh nhìn qua có vài nét giống Băng Thiên nhưng phần lớn là giống Minh Triết.
– Đứa bé này! Bao nhiêu tuổi rồi?
Bà Dương cất tiếng hỏi bà Chu. Bế đứa cháu bé bỏng trên tay bà Chu cất tiếng.
– Nó đã được 2 tuổi rồi.
Bà Dương lại hỏi.
– Nó biết nói chưa?
– Nó biết nói rồi.
– Vậy tôi có thể bế cháu không?
– Được chứ.
Bà Chu đưa đứa bé cho bà Dương mặc dù đứa bé không theo nhưng cũng không có nghĩa là ns từ chối. Lúc này 1 vết nốt ruồi son đã đập ngay vào mắt bà. Vết này nó nắm ngay chỗ sương quai xanh của đứa bé khiến bà nhớ đến đã từng thấy nó ở đâu rồi sực nhớ ra mà thốt lên.
– Tiểu Thủy!
Lời nói của bà khiến không gian im bặt.
– Mau! Gọi Tiểu Thủy mà Minh Triết về đây ngay lập tức.
Tử Phong cầm điện thoại lên và gọi cho hai người về. Vì chưa vào dự án phim nên hai người rất rảnh đã lên máy bay về ngay hôm ấy. Bà Dương mời ở lại đây hôm nay vì dù hai người họ có về nhanh nhất sớm nhất cũng là lúc trời đã tối.
Bà Chu lúc này thắc mắc hỏi.
– Tại sao lại gọi hai đứa nó về?
Bà Dương nhìn đứa bé mà trả lời.
– Rồi bà sẽ biết! Nhưng tôi dám khẳng định đó không phải là con của Thiên Thiên.
Bà Chu không biết nói gì thêm đành nghe theo lời sắp xếp của bà Dương.
– Hai đứa lên lầu đi! Cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi chút rồi chiều ở lại ăn luôn.
– Dạ.
Hai người đồng thanh trả lời rồi kéo nhau lên lầu. Băng Thiên vừa mới đóng của đã bị Tử Phông ép vào tường hôn ngấu nghiến không để cho cô kịp thở. Khi thỏa mãn rồi thì anh mới lên tiếng.
– Đừng để tôi biết em phản bội tôi. Nếu không…em biết hậu quả rồi đấy.
Thật ra ngay từ đầu khi nhìn thấy đứa bé anh đã biết không phải Băng Thiên sinh ra vì khoảng thời gian đúng hơn 1 năm trước cô có nhận khóa đào tạo bên nước W nhưng sự nghi ngờ của anh đã dẹp đi thay vào đó nói lời đe dọa để trêu đùa cô.
Truyện đề cử: Ngài Hoắc Em Yêu Anh
– Mau lấy quần áo của cả hai vào đây tắm coi như hình phạt.
Nói rồi anh nhếch mép bước vào phòng tắm để cô bên ngoài đang bấu góc áo ngại ngùng kèm sợ hãi.
– Còn không mau vào!
Tiếng của Tử Phong vọng ra bên ngoài khiến cô giật mình vội đi lấy quần áo. Cô rất sợ anh không chỉ tắn không mà còn lợi dùng mà sàm sỡ cô. Qủa đúng thế thật, cô chịu sự dày vò triền miên của anh trong đó mà không chịu buông tha đến lúc cô mệt anh mới tắm lại lau người cho cả hai rồi ôm cô lên giường ngủ.