Chương 57: Băng thủy & minh triết
Vì hôm qua vận động mãi đến 3h sáng anh mới cho cô ngủ nên thân thể rất mệt nên 2 người đang ôm nhau ngủ.
Băng Thủy và Minh Triết đã đến từ lâu và họ đang dọn phòng chuyển đồ đạc vào. Tử Phong biết họ đến nhưng vì đang ôm người đẹp vào lòng ngủ ngon lành nên không muốn thoát ra.
Sau 1 khoảng thời gian ngủ ngon lành Tử Phong cũng đã thoát ra khỏi cô vscn và xuống nhà. Vừa bước xuống lầu đã thấy Băng Thủy và Minh Triết ngồi ở bàn mỗi người 1 cái điện thoại không ai nói với ai câu gì.
– 2 người đến sớm vậy?
Nghe anh nói cả 2 đều quay lại nhìn theo 1 phản xạ tự nhiên. Băng Thủy thấy anh thì mỉm cười lễ phép chào.
– Anh!
Nghe tiếng cô anh đi lại mỉm cười xoa đầu đầy vẻ cưng chiều khiến Minh Triết khó chịu ra mặt.
– Tôi đã đợi cậu từ sáng mà giờ cậu mới xuống có biết là giữ trưa rồi không vậy?
Nhìn thấy Minh Triết tức giận, Tử Phong nhàn nhã ngồi xuống uống ngụm nước mà nói.
– Tôi đâu có nói 2 người phải đến sớm đâu? Với lại bây giờ cậu đang ở nhờ nhà tôi đấy.
– Cậu…
Minh Triết cứng họng không còn biết nói gì hơn. Đúng mà, sao có thể cải được chứ? Minh Triết giờ là đang ăn nhờ ở đậu nhà Tử Phong nên tiếng nói của anh cũng phải hạn chế rồi.
– Băng Thủy! Em đói chưa?
Rõ ràng lúc nãy còn lạnh lùng với Minh Triết vậy mà giờ đây lại ngọt ngào hỏi Băng Thủy trong khi bản thân đã có vợ.
– Tử Phong! Băng Thiên đâu?
Nghe thấy Minh Triết hỏi về Băng Thiên khiến cho cơ mặt Tử Phong đanh lại đôi chút. Anh nhăn mặt liếc nhìn hỏi Minh Triết.
– Cậu hỏi về cô ấy làm gì?
Tất nhiên là để chọc tức anh ta rồi ai kêu Tử Phong cũng đã khiến cho Minh Triết khó chịu.
– Lâu không thấy bóng dáng em dâu có chút nhớ.
Nghe giọng điệu khiêu khích của Minh Triết gân xanh gân đỏ của Tử Phong đã nổi từng cục đày tức giận. Còn Băng Thủy đang ngồi mà nghe anh hỏi về chị mình buồn đi đôi chút, cô lên tiếng cắt ngang mùi súng của 2 người đàn ông.
– Anh à! Em mệt, em về phòng nghỉ ngơi chút đây.
Nói rồi cô bước đi không để cho 2 người hỏi gì thêm với cô nữa.
Sau khi bóng dáng Băng Thủy đã khuất mà ánh mắt của Tử Phong vẫn còn lưu luyến nhìn theo. Nhìn ánh mắt của Tử Phong cơn tức giận càng nổi lên muốn chọc tức Tử Phong hơn nữa.
– Bây giờ Băng Thủy đã về rồi cậu có thể tơ tình với cô ây có thể nhường em dâu cho tôi chơi cùng được không?
Nghe Minh Triết nói thế cơn giận của anh đã nguôi dần xuống giờ đây đã ngóc đầu trở dậy. Chưa kịp để cho Tử Phong nói gì Minh Triết đã tiếp thêm lời.
– Hay là cậu đã yêu Băng Thiên mất rồi?
Câu nói của Minh Triết khiến anh sực tỉnh vội nói.
– Tôi không yêu cô ta hơn bữa nếu cậu thích cô ta tôi có thể nhường cho cậu.
Nói rồi Tử Phong lấy chìa khóa càm theo ái khoác mà bước ra ngoài. Nghe câu nói của Tử Phong, Minh Triết đã thực sự giận giữ.
– Mẹ kiếp, sao tôi lại có thằng bạn nhẫn tâm như vậy chứ?
Nói rồi Minh Triết cũng cầm áo khoác bước đi theo. Sau khi bóng dáng 2 người đi khuất từ trên tầm 1 bóng người nhỏ bé kiệt sức dựa vào tường ngồi xổm xuống, nước mắt đã lăn dài trên gò má.
Băng Thiên đã 1 lần nữa ảo tưởng bởi sự dịu dàng của anh, cứ nghĩ bản thân đã cảm hóa được anh nào ngờ…
Băng Thiên lết thân người mệt mỏi về phòng mà sau cô đã có 1 ánh mắt đầy âm mưu đang nhìn cô chằm chằm nơi dưới nhà.
…
Cộc cộc cộc.
Tiếng cửa phòng Băng Thiên vang lên kèm theo tiếng gọi.
– Chị ơi! Chị đang ngủ sao?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Băng Thiên vội sửa soạn lại quần áo mà đi ra ngoài mở cửa.
– Băng Thủy! Sao vậy?
– Muộn rồi, chị mau xuống ăn cơm đi.
Nghe thấy cô em gái mình nói, Băng Thiên nhìn vào chiếc đồng hood trên tay cũng đã 8h rồi nên xuống ăn cơm thôi. Từ sáng đến giờ cô cũng chưa bỏ cái gì vào bụng nên đã đồng ý với em mình.
Băng Thủy chạy lon ton đi về phía trước Băng Thiên bước theo sau 2 người cùng đi xuống cầu thang nhưng chỉ mới được mấy bước Băng Thủy đã mất cân bằng vội quay lại nhìn về phía chị mình lên tiếng kêu.
– Chị ơi! Cứu em.
Nhìn thấy em mình đang sắp ngã Băng Thiên vội giơ tay ra kéo em mình nhưng cái nắm ấy đã bị hụt rồi chuyện gì đến cũng đến…
Băng Thủy lăn từ cầu thang xuống dưới sàn nhà 1 khoảng rất xa. Nhìn cảnh này Băng Thiên lại sợ độ cao đặc biệt là cầu thang do trước anh đe dọa. Hơi thở bắt đầu nặng nhọc vội chạy lên phòng tìm thuốc uống trong vẻ hoảng hốt.
Cảnh này đúng lúc bị Tử Phong và Minh Triết vừa về đến nhà nhìn thấy. Nhưng trong ánh mắt của 2 người lại là những suy nghĩ khác nhau.
Theo suy nghĩ của Minh Triết thì là do sự diễn xuất của Băng Thủy vì cô đã gọi hỏi 2 người lúc nào về còn kêu 2 người về ăn cơm. Anh cho là cô mưu mô âm mưu hãm hại Băng Thiên.
Nhưng về phía cái nhìn của Tử Phong thì là ngược lại, anh đã nhìn thấy và khăng khăng cho rằng vì ghét Băng Thủy nên cô đã đẩy Băng Thủy ngã cầu thang rồi hoảng sợ vội chạy trốn để xóa bỏ dấu vết không ai nhìn thấy cô đẩy Băng Thủy.
Lúc này Băng Thủy đang nằm trên vũng máu bất tỉnh còn Băng Thiên sau khi uống thuốc thì đang cố lấy lại hô hấp. Cô vội chạy ra ngoài vì nhớ ra em mình bị ngã nhưng khi cô ra chỉ còn thấy trên sản là vũng máu đỏ tươi.