Chương 52: Bé cưng của mẹ
Bữa cơm diễn ra vui vẻ với những tiếng nói cười đùa. Sau khi ăn xong cả nhà cùng đi đến nhà 1 để chúc tết rồi lại đến những khu du lịch đã chuẩn bị trong kế hoạch. Vậy là chỉ trong 2 tuần tết ấy mọi người đã chơi thật thỏa thích để chuẩn bị bắt đầu trở lại những tháng ngày đi làm.
…
Băng Thủy và Minh Triết phải trở lại bên nước ngoài để tiếp tục bộ phim mới mà họ đóng chung, ông bà Dương vẫn còn đi du lịch vì dù sao bây giờ công việc ông bà đều không phải làm đã có Băng Thiên và Tử Phong lo liệu. Nhưng ông bà không biết 1 điều răng sắp tới đây 1 chuỗi những tháng ngày bi kịch mà Băng Thiên phải đối mặt.
– Bạch Băng Thiên! Cô bước ra đây cho tôi.
Bây giờ cũng đã là 1h sáng nghe thấy tiếng gọi của Tử Phong Băng Thiện giật mình mở choàng mắt, hất chăn ra khỏi người mình vội đi dép vào mà chạy xuống nhà. Trong thâm tâm cô đã đoán biết được cô sẽ không yên ổn nhưng muốn chốn cũng không được.
Vừa chạy cô vừa ôm chiếc bụng bầu xẹp lép của mình như sợ sẽ ảnh hưởng tới con. Vừa bước xuống nhà đập vào mắt cô là thân ảnh cao lớn của anh đang nằm vạ vật trên sofa, khắp người đầy mùi rượu.
Không biết tại sao anh lại như thế này cô vội chạy xuống bếp pha cốc nước giải rượu đêm đến cho anh uống rồi cực nhọc đưa anh lên lầu.
Khi đưa được anh lên giường cô cởi cúc áo ra muốn lau người và thay bộ đồ mới cho anh giúp anh thoải mái nhưng liền bị anh nắm chặt tay lại khiến cô giật mình nhìn vào đôi mắt của anh đang trừng cô.
– Bạch Băng Thiên! Cô giỏi lắm, vậy mà dám giấu tôi việc cô có thai.
Nghe Tử Phong nói trái tim cô như chết lặng há hốc mồm mặt cắt không còn giọt máu. “Sao anh lại biết được chuyện này?”
– Em…
Chưa để cô nói gì thêm anh đã ngồi dậy kéo cô đi về phía lan can khiến cô sợ hãi cố gắng khóc lóc van xin để thoát khỏi vòng tay anh nhưng không thành vì sức cô không thể địch lại sức anh trong khi anh đang ở trong tình trạng mất kiểm soát.
– Anh muốn đưa em đi đâu? Em xin anh, buông tha cho mẹ con em đi có được không? Em sẽ làm bất cứ việc gì anh muốn mà.
Nghe cô nói vậy anh tức giận mà nói.
khuông phải ngay từ đầu tôi đã nói với cô là chúng ta không thể có con hay sao? Vậy mà cô lại cố thì để có thai mục đích là để chia cắt tôi và cô ấy cũng để trói buộc tôi bên cô chứ gì?
Câu nói của anh như xát thêm muối vào trái tim cô. Đâu phải cô muốn có con trong hoàn cảnh này. Là do anh, ngay từ đầu cô đã cố gắng không để anh làm trong ngày nguy hiểm vậy mà anh cố tình làm nào ngờ lai khiến cho con xuất hiện trong cuộc đời này.
Cô cũng đâu muốn chia cắt anh và Băng Thủy cũng không muốn lấy con ra để trói buộc anh. Cô có thể tự mình nuôi con khôn lớn mà. Những câu suy nghĩ ấy đang sắp được tuân trào ra từ miệng cô thì đột nhiên anh túm cổ cô đưa về phía trước mà ghé vào tai cô thì thào.
– Tôi cho cô 1 ngày, nếu chưa xử lý đứa bé thì tôi sẽ đẩy mẹ con các người xuống những bậc thang này.
Nước mắt Băng Thiên lưng tròng nhìn về phía những bậc thang khiến cô rùng mình. Cũng là bậc thang quen thuộc mà cô hay đi không hiểu sao hôm nay nhìn từ trên này xuống lại cao như vậy khiến cô hoa mắt, chóng mặt, buồn nôn. Phải chăng là do cô đang mang thai nên như vậy sao?
– Em xin anh! Đừng bắt em bỏ con có được không? Em tự nuôi con cũng được sẽ không ảnh hưởng đến 2 người. Xin anh.
Lúc này ánh mắt anh sắc lạnh nhìn cô đầy nhưng tia gân máu xanh đỏ nổi lên, nhìn cảnh tượng này cô đang run lại càng run thêm.
– Cô biết tôi không thích nói 2 lần mà. Đừng khiến tôi tàn nhận hơn với cô và đứa bé. Đến lúc tôi ra tay rồi thì đứa bé sẽ không được thanh thản đâu.
Nói rồi anh bước đi để mặc cô khóc đến kiệt sức gắng gượng bám víu vào thành cầu thanh mà khóc nức nở tay ôm chặt lấy đứa con bé bỏng còn chưa kịp hình thành trong bụng.
– Tại sao anh lại đối sử tàn nhẫn với mẹ con em như vậy? Nó cũng là con anh mà…
Đêm đó tiếng khóc oan ức, nghẹn ngào, tủi hờn vang lên khắp lâu đài ai nghe cũng phải xót thương. Cô trách bản thân cô quá tồi, quá nhu nhược không đáng làm mẹ, không nên để bé con xuất hiện rồi lại rời đi trong sự không mong muốn và chào đón từ cha mẹ nó.
– Bé con, mẹ không phải là người mẹ tốt…hức…là mẹ đáng trách…không bảo vệ được con…hức hức…mẹ không xứng đáng làm mẹ của con. Nếu có kiếp sau con hãy đầu thai vào gia đình tốt hơn, mẹ không xứng làm mẹ của con…
Những tiếng nói nghẹn ngào phát ra từ cổ họng cô đầy đau đớn. Cô không muốn bé con phải chịu đau đớn nhưng thà để bác sĩ phá bỏ bé con còn hơn để cha nó g.i.ế.t nó. Sự tàn nhận của anh không phải cô không biết.
Anh nói 1 là 1, 2 là 2 không thể trái lời nếu trái lời e rằng bé con sẽ phải chịu đau khổ hơn gấp trăm nghìn lần.
Nhưng cứ nghĩ đến sẽ phải rời xa con Băng Thiên lại không kìm được nước mắt ôm chặt chiếc bụng nhỏ đang bao bọc thiên thần nhỏ ở bên trong như tìm chút hơi ấm của tình mẫu tử con xót lại để ngày mai cô phải rời xa bé con. 2 mẹ con họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa
Càng nghĩ cô càng hận bản thân mình 1 cách thậm tệ. Tại sao mang đứa trẻ đến rồi lại để đứa trẻ đi 1 cách đau đớn như vậy. Cô nào dám trách anh điều gì, có trách thì cũng là do cô, tất cả đều là lỗi của cô.
Lúc này đây cô đang mang ước 1 điều rằng thời gian hãy trôi chậm lại, thậm trí đừng trôi qua nữa để cô và bé con có thêm thời gian bên nhau nhiều 1 chút nữa. Tiếng hát ru vang lên đầy nãu lòng kèm theo tiếng khóc nghẹn:
“Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chầy thức đủ vừa năm
Hỡi chàng, chàng ơi
Hỡi người, người ơi
Em nhớ tới chàng, em nhớ tới chàng
Hãy nín! nín đi con!
Hãy ngủ! ngủ đi con!
Con hời… con hỡi…”