Chương 45: Cho anh cơ hội được không?
Lạc Ngải Vy nói xong, cô nhìn hắn rất lâu. Nước mắt bất chợt rơi xuống trên gương mặt cô lúc nào không hay. Chuyện năm đó chính là nút thắt bao năm của cô và cả hắn. Bây giờ hắn lại nói cô là kẻ phản bội thì làm sao cô có thể chịu đựng được đây.
Mặc Dương nhìn cô khóc hắn không chịu được mà vươn tay lau nước mắt cho cô. Hơi ấm từ bàn tay của hắn chạm vào da thịt của cô khiến cô rùng mình.
“Lạc Ngải Vy, em đừng lừa dối tôi nữa có được không…”
Khuôn mặt điển trai của hắn lại mang một nét đượm buồn không rõ. Thanh âm nghe như hờn dỗi nhưng lại khiến người ta đau lòng.
Lạc Ngải Vy hai mắt đẫm lệ mà liên tục lắc đầu, cô không ngừng giải thích:
“Em không lừa dối anh, Mặc Dương từ trước đến nay em chưa bao giờ lừa dối anh… Tại sao, tại sao anh không tin em chứ.”
Cảm giác bị người mình yêu không tin tưởng là như thế nào. Nó thật sự rất đau…
“Tiểu Vy, anh xin lỗi. Em đừng khóc được không… tôi sai rồi.”
Mặc Dương triệt để bị cô làm cho đau lòng, hắn ôm chầm cô vào người mà vỗ về an ủi.
Thời khắc mà cô rơi lệ chính là lúc trái tim hắn rỉ máu. Hắn không dám nhìn cô khóc, càng nhận ra mình đã sai.
Nhớ lại lúc trước hắn từng nói lời tổn thương cô như thế nào thì bây giờ hắn lại hối hận như thế ấy. Cảm giác tội lỗi cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn đến nổi nó có thể khiến hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô trong đó.
Lạc Ngải Vy vừa bị tổn thương sau vụ việc ở nhà Kỷ Vận Phong nên cô còn chưa hoàn toàn bình phục. Sự yếu đuối của cô lúc này không kìm chế lại được mà oà khóc ở trong lòng hắn. Khóc đến đau thương khiến cho Mặc Dương không thể thở nổi.
Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô, thấp giọng thâm tình:
“Lạc Ngải Vy, em cho tôi cơ hội nữa được không?”
Lạc Ngải Vy bị câu nói này của hắn nhất thời làm cho rung động không nói nên lời. Cô đứng chôn chân tại chỗ ở trong lòng hắn.
Mặc Dương cũng biết rõ mình nói như vậy thì cô sẽ phản ứng như thế nào. Nên bây giờ cô có trả lời hay không thì cũng chẳng còn quan trọng. Vì từ đó đến giờ cô luôn là của hắn…
Mặc Dương dùng lực bế cô lên, Lạc Ngải Vy không kịp trở tay vì hành động bất ngờ này của hắn theo phản xạ cô vòng tay qua cổ hắn để trụ lại.
Lạc Ngải Vy được hắn bế lên cao, cô cúi đầu nhìn hắn. Khoé mắt vẫn còn đọng lại vệt nước mắt, khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Mặc Dương ngước mặt lên chạm đến ánh mắt của cô. Hắn giương lên một nụ cười kinh diễm, thanh âm trầm thấp mị hoặc vang lên:
“Lạc Ngải Vy, tôi yêu em.”
“Thả cô ấy xuống!”
Cảm xúc đang dâng trào thì lại bị một giọng nói tức giận làm cho cắt ngang.
Tôn Kỳ Hạo vừa chạy đến cả người đầy mồ hôi, thở dốc hướng về Mặc Dương tức giận quát.
Mặc Dương thay đổi sắc mặt lạnh lùng liếc Tôn Kỳ Hạo. Hắn ghét nhất những người phá hỏng chuyện tốt của hắn hơn nữa lại là ngay lúc này. Hắn vừa thổ lộ với cô xong…
“Liên quan gì đến cậu?” Mặc Dương lạnh giọng hỏi.
Tôn Kỳ Hạo không chút dao động nhìn hắn, anh bình tĩnh tiến lại gần muốn vươn tay đem Lạc Ngải Vy bế xuống.
Mặc Dương bế cô lùi lại né tránh Tôn Kỳ Hạo. Đôi mắt sắc bén liếc anh một cái cảnh cáo:
“Cậu nên yên phận làm trợ lý của cô ấy đi, đừng có mà quá phận càng đừng để tôi biết cậu có ý đồ gì với em ấy.”
Nghe lời cảnh cáo của Mặc Dương, anh không sợ ngược lại con cười nhếch mép. Ánh mắt loé lên một tia khinh thường nhìn Mặc Dương:
“Cậu nghĩ tôi sợ sao? Dẹp ngay mấy lời vô ích đó của cậu đi, Mặc tổng. Lạc Ngải Vy không phải là món đồ chơi để đám đàn ông các cậu chơi đùa.”
Dừng lại một lúc anh lại nói tiếp, lần này là phẫn nộ nói rõ:
“Cô ấy đáng được nhận hạnh phúc, chứ không phải là sự tổn thương có hiểu không hả.”
Một câu này của anh như mũi dao đâm vào lòng ngực của Mặc Dương, hắn cảm thấy chính mình lúc trước đã quá sai nên bây giờ khi nghe anh nói thẳng ra như vậy trong lòng không khỏi chột dạ.
Lạc Ngải Vy từ nãy đến giờ im lặng không nói tiếng nào, cô khẽ động đậy nhìn Mặc Dương muốn hắn thả mình xuống.
Mặc Dương nhẹ nhàng thả cô xuống, Lạc Ngải Vy đứng nhìn hắn rồi lại nhìn anh. Cô mệt mỏi thở dài:
“Hai người nói đủ chưa? Em không cần sự thương hại, càng không phải là thú vui tiêu khiển của các người. Làm ơn, đừng đem em ra làm trò cười nữa…”
Em mệt lắm rồi…
Lạc Ngải Vy vừa nói hết câu, cô lặng lẽ quay người rời đi. Đáy mắt thoáng chốc hiện lên tia khác thường nhưng không rõ là cô đang nghĩ cái gì. Mặc kệ hai người đàn ông kia, cô cứ như vậy mà đi khỏi.
Tôn Kỳ Hạo muốn chạy theo với cô nhưng lại bị Mặc Dương ngăn lại, hắn nắm lấy bả vai của anh dùng lực khống chế. Vẻ mặt không chút biểu tình, ý tứ nói:
“Tôn lão đại, nếu cậu đã giấu mình như vậy rồi thì tốt nhất nên giấu cho kĩ. Nếu không, tôi sẽ không biết mình nói gì với Tiểu Vy đâu.”
Tôn Kỳ Hạo hất tay hắn ra, sắc mặt tối đen. Lạnh lẽo đáp:
“Đừng có hâm doạ tôi! Tôn Kỳ Hạo tôi chẳng sợ thứ gì đâu.”