Chương 37: Tôi nhớ em, nhớ đến phát điên
Sau hôm đó mọi chuyện xảy ra rất bình thường, Lạc Ngải Vy cũng đã xuất viện được hơn 1 tuần. Vết thương ở tay cô nhờ có Tôn Kỳ Hạo ngày đêm chăm sóc bây giờ cũng đã đỡ hơn.
Lạc Ngải Vy đang ở công ty xem xét các dự án, phía mấy lão già kia đang âm mưu lên kế hoạch muốn lật đổ cô, nhưng cô là ai chứ? Muốn tính kế với cô thì bọn họ đã quá xem thường cô rồi…
Nhưng nhìn một đống tài liệu trên bàn cô có chút ngán ngẫm. Hôm nay lại là một ngày mệt mỏi rồi…
Tôn Kỳ Hạo đem cà phê đến để trước mặt cô:
“Em uống đi, qua bên đó nghỉ ngơi một lát. Chỗ này tôi giúp em.”
Lạc Ngải Vy không từ chối, cô nhận lấy ly cà phê uống một hớp. Lại đứng lên đi lại ghế sofa ngã lưng nằm xuống.
Cô đã quá quen với việc này. Sau khi cô nhập viện những chuyện ở công ty đều do Tôn Kỳ Hạo giúp cô giải quyết. Anh rất thành thạo về chuyện này hơn nữa có thể là nói giỏi hơn cô. Có anh ở đây cô cũng đỡ hơn phần nào…
Lạc Ngải Vy nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng vẫn không quên mở miệng hỏi:
“Kỳ Hạo! Anh không mệt sao?”
Tôn Kỳ Hạo ngồi trên ghế của Lạc Ngải Vy khi nãy xem xét tài liệu chăm chú. Nghe cô hỏi anh mỉm cười đáp:
“Không! Chỉ cần ở cạnh em thì cái gì cũng không mệt.”
“Anh… thật dẻo miệng.”
Lạc Ngải Vy thầm cười trong lòng, cô đã quá quen với những câu này của anh. Nhưng sao càng nghe càng thích thế này.
“Chỉ dẻo miệng với em.”
Tôn Kỳ Hạo là thật lòng với cô. Anh muốn đem Lạc Ngải Vy về nhà nuôi quá, nhưng cô nàng này lại cứ nghĩ anh là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, khiến anh khóc không thành tiếng.
Hạ Thư lúc này lại mở cửa đi vào. Cô gái nhỏ thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại. Tìm kiếm hình bóng Lạc Ngải Vy.
“Giám đốc… có…có chuyện rồi.”
Lạc Ngải Vy mở mắt, ngồi dậy nhìn Hạ Thư đang nói không ra lời với mình. cô nhướng mày hỏi:
“Chuyện gì?”
Hạ Thư cố hít thở đều lại, nói:
“Dự án của chị và Kỷ tổng xảy ra vấn đề. Ngài ấy muốn gặp chị để giải quyết.”
“Cái gì?” Lac Ngải Vy đứng bật dậy, kinh ngạc đến không tin.
Dự án của cô có sai xót sao? Không được, điều này nhất định có vấn đề.
Lại lách qua người Hạ Thư tìm túi sách, khẩn trương nói:
“Chị đi đến gặp anh ta, em và Kỳ Hạo ở lại giải quyết những vấn đề kia giúp chị.”
Tôn Kỳ Hạo nhìn cô mở lời:
“Anh đi cùng em?”
Lạc Ngải Vy không thèm nhìn lại, chỉ đáp:
“Yên tâm, chuyện này em tự giải quyết được.”
Rồi rời khỏi, Tôn Kỳ Hạo thấy lo trong lòng nhưng cô không cần anh giúp đỡ nên chỉ đành ngồi lại làm hết đống tài liệu trên bàn.
Rất nhanh, Lạc Ngải Vy theo địa chỉ Hạ Thư đưa đi đến một căn biệt thự ven biển. Hình như đây là nhà riêng của Kỷ Vận Phong…
Nhưng nơi này cũng thoải mái thật. Lạc Ngải Vy đi đến trước cửa nhấn chuông.
Nhưng mãi chẳng thấy ai ra, cô lại nhấn chuông thêm một lần nữa.
Gần 10 phút sau, Lạc Ngải Vy hết kiên nhẫn muốn rời khỏi thì cửa lại mở ra.
Kỷ Vận Phong cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông một tay mở cửa tay còn lại đang dùng khăn lau khô tóc.
Lạc Ngải Vy nhìn anh đến ngớ người không nói nên câu.
“Tôi đẹp trai sao?”
Lạc Ngải Vy mới ý thức được hành động lộ liễu của mình, cười ngượng:
“Xin lỗi, tôi mạo phạm rồi.”
“Không có gì,vào nhà đi.” Kỷ Vận Phong cũng không để ý, tránh sang một bên để cô đi vào. Lạc Ngải Vy đi qua người anh đi vào nhà.
Chỉ thấy mọi thứ trong nhà ngăn nắp sạch sẽ đến không ngờ. Cô không nhịn được mà khen:
“Nhà anh đẹp thật đấy!”
Kỷ Vận Phong đóng cửa lại cẩn thận nghe thấy lời khen của cô cũng không quá bất ngờ. Bước đến gần chỗ Lạc Ngải Vy đang đứng ở phía sau cúi đầu nhìn cô:
“Nếu em thích tôi sẽ tặng em.”
Lạc Ngải Vy giật bắn người né ra nơi khác, chớp mắt nhìn anh:
“Anh là ma sao? Đi cũng không có tiếng động như vậy là muốn hù chết người à?”
Kỷ Vận Phong nhún vai, đi đến sofa ngồi xuống rót ly trà cầm lên thưởng thức.
Lạc Ngải Vy nhìn anh đến đồ còn không chịu thay nên nhắc nhở:
“Kỷ tổng, anh nên thay đồ rồi chúng ta nói chuyện được chứ.”
“Đến bàn chuyện làm ăn mặc đồ hay không mặc liên quan sao?”
“Không!” Anh nói đúng, đến là bàn công việc nên không cần để tâm làm gì.
Thấy cô vẫn còn đứng đó, Kỷ Vận Phong dựa lưng vào sofa khoanh tay cười:
“Em sợ tôi ăn thịt em?”
Cũng đúng, tôi bây giờ là muốn như vậy. Muốn đè em dưới thân hung hăng thao chết em đấy Lạc Ngải Vy.
“Mới không… có.” Cô ấp úng trả lời.
“Vậy còn không mau đến đây?”
Lạc Ngải Vy chậm rãi đi đến ngồi gần anh. Nhà thì to cái gì cũng đủ mà ghế lại chỉ có một cái là sao?
Kỷ Vận Phong nhếch mép cười đầy mu mô:
“Dự án lần này của em quả thật không tồi.”
“Hả?” Cô mới nghe cái gì đấy, chẳng phải là có vấn đề sao?
“Hửm, tôi bảo dự án lần này của em rất tốt lại còn hiệu quả.”
Lạc Ngải Vy không hiểu quay qua đối diện với anh, nhìn thấy cơ thể săn chắc cùng hương thơm dễ chịu từ người anh toả ra mặt cô bỗng chốc đỏ lên, thẹn thùng quay sang nơi khác nói:
“Không phải anh nói là… là có vấn đề sao.”
Kỷ Vận Phong nhìn biểu cảm kia của cô cả người liền ngứa ngáy. Anh ôm cô lên đặt cô lên đùi mình, hôn nhẹ vào bàn tay bị thương của cô mà đáp:
“Nếu không nói như vậy, tôi làm sao có thể gặp được em. Lạc Ngải Vy, tôi nhớ em… nhớ đến phát điên.”