Chương 110: Giám Sát Trăm Quan, Trừng Trị Cái Ác Tuyên Dương Việc Thiện
- Trang Chủ
- Xây Dựng Vương Tọa - Tử Vũ Ngọc Hiên
- Chương 110: Giám Sát Trăm Quan, Trừng Trị Cái Ác Tuyên Dương Việc Thiện
Chứng cứ? Thứ đó không quan trọng, lời nói của chủ tế đại nhân chính là sự thật đanh thép nhất.
Đám đông xung quanh sau khi trải qua một đợt im lặng ngắn ngủi thì những tiếng thì thầm bàn tán bắt đầu nổi lên và càng lúc càng lớn.
“Cái gì thế này?”
“Lẽ nào thằng cha đó đã ăn cắp ý tưởng thiết kế của chủ tế đại nhân? Ăn gan hùm mật gấu rồi chắc?”
“Chủ tế đại nhân làm sao có thể nói dối được? Nghe nói thiết kế của khẩu súng ban đầu chính là do y đưa cho…”
Hai chân của Tề Lãng bị chôn cứng tại chỗ, miệng hắn không ngừng há ra rồi lại ngậm vào, ánh mắt mà hắn nhìn Trầm Khinh Trạch chứa đầy sự khó hiểu, cho đến khi ánh nhìn của người nọ quét qua đám đông, rồi dừng lại trên mặt hắn trong giây lát.
Tề Lãng đột nhiên giật mình, nội tâm nảy lên xuống, chủ, chủ tế đại nhân ghim mình rồi ư?!
Diêm Vương lúc nãy vẫn còn giữ được vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng, thì lúc này hắn hệt như một bức tranh tường bị gió thổi bay đi, tróc ra từng mảng sự thật ẩn chứa bên trong, sự sợ hãi và hoang mang luân phiên hiện lên trên khuôn mặt run rẩy của hắn, hắn há há miệng, thế nhưng lại chẳng nói được lời nào.
Trầm Khinh Trạch cười cười liếc hắn:
“Ông mắng bổn chủ tế là tiểu nhân?”
“!!!”
Diêm Vương rùng hết cả mình, rộ lên một nụ cười còn xấu hơn cả khóc,
“Tôi…không phải đâu ạ, tôi nào biết đó là ngài…”
“À.”
Trầm Khinh Trạch chậm rãi gấp bản thiết kế khẩu súng ấy lại như ban đầu.
Bản thiết kế ấy là bản y tiện tay vẽ ra lúc trước, nhưng do y chẳng hiểu rõ về nguyên lý của súng ống, mà chỉ dựa vào trí nhớ của kiếp trước mà vẽ lại một bản vẽ hình dạng mẫu, trên thực tế thì nó cũng chẳng có tác dụng nào so với bản vẽ thiết kế của Tề Lãng, mà bây giờ, mang nó ra để đánh lừa kẻ tiểu nhân cũng vừa khéo.
Trầm Khinh Trạch chậm rãi nói:
“Thế, bây giờ ông có thể đối chất với tôi rồi đấy.”
Diêm Vương: “..”
Tình huống này vô cùng buồn cười, có tiếng ai đó cười trộm vang lên từ phía đám đông sau lưng hắn, Diêm Vương tựa như kẻ câm điếc, khổ không nói nên lời.
Thừa nhận rằng chính mình đánh cắp ý tưởng thiết kế của chủ tế đại nhân ư? Không muốn sống nữa rồi à? Còn nếu không thừa nhận, thì có nghĩa là nói đối phương bịa đặt trước bàn dân thiên hạ, ngang nhiên cưỡng ép cướp đoạt thành quả của mình, khoan hãy nói đến việc người ta có tin hay không, ngay cả chính hắn còn chẳng thèm tin nữa.
Cứ cứng miệng phản bác lại, đoán không chừng sẽ bị mọi người phun nước miếng mà chết tại chỗ mất…
Sống lưng Diêm Vương mềm nhũn cả ra, yếu ớt ngã ngồi xuống đất, ấp úng mãi không trả lời được.
Trầm Khinh Trạch nhìn xuống từ trên cao, giọng nói bình tĩnh đến mức tựa như chẳng có chút phê phán nào:
“Không muốn nói à? Vậy là ông ngầm thừa nhận việc ăn cắp bản thiết kế của bổn thành chủ?”
Mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu tuôn xuống như tắm, trong ánh mắt không có thiện cảm của mọi người, Diêm Vương cảm thấy chỉ việc hít thở thôi cũng áp lực đến mức gần như muốn tắt nghẹn, cuống cuồng ngẩng đầu lên:
“Tôi không có! Tấm thiết kế đó, không phải do tôi — là Tề Lãng! Là hắn lấy! Cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám đánh cắp thiết kế của ngài đâu…”
Kim Đại đứng phía sau Trầm Khinh Trạch trợn mắt khinh thường, Đằng Nhị thì dùng ánh mắt như đang nhìn một thằng ngu mà nhìn hắn, Đằng Trường Thanh siết chặt nắm đấm kêu vang răng rắc, hắn hận không thể đưa cái thứ người vô cùng đáng xấu hổ này về lại lò mà đào tạo lại.
“Chủ tế đại nhân!”
Tề Lãng bước ra khỏi đám đông, biến ba bước thành hai nhanh chóng đi đến trước mặt Trầm Khinh Trạch, nặng nề quỳ xuống,
“Bản thiết kế là do tôi làm ra, và tôi tuyệt đối không hề ăn cắp của ngài…”
Trầm Khinh Trạch gật nhẹ đầu, trong mắt tràn ngập ý cười:
“Tôi đương nhiên biết, tờ giấy trong tay tôi chỉ là bản vẽ miêu tả hình dáng bên ngoài, vốn chẳng có kết cấu cụ thể gì, công lao thực sự thuộc về anh.”
Tề Lãng kinh ngạc mở to mắt.
“Ơ!”
Diêm Vương bị cú hối hận cực kỳ lớn cuốn sạch, cả đầu rối loạn, hận không thể tát vào miệng mình một cái.
Bấy giờ hắn mới hiểu, Trầm Khinh Trạch thế mà lại cố tình lừa hắn trước mắt mọi người! Còn mình vậy mà lại ngu ngốc mà đi thừa nhận!
Sau lưng hắn, Cảnh Tùng tức đến mức mặt hóa thành than, siết chặt gậy chống, khớp xương lồi cả lên, gân xanh hiện lên dưới lớp da, sao mình lại chọn thằng ngu này làm con rể kia chứ!
Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch dừng lại trên đỉnh đầu của Diêm Vương, với cái nhìn sắc bén, khóe miệng y hơi nhếch lên:
“Ông thân là quản lý của xưởng quân bị, lại mạo danh cướp đoạt thành quả của người khác, lấy đi danh dự, công lao cùng với tiền bạc của người khác về biến thành của mình, xảy ra chuyện rồi mà còn không hối cải, lạm dụng chức quyền để dùng vào việc tư, từ nay về sau, khai trừ khỏi đội thiết kiến và xây dựng, rơi vào diện giám sát của Bộ giám sát.”
Diêm Vương tựa như một tội nhân bị phán xét ngay tại trận, hoàn toàn tuyệt vọng. Đám đông công nhân xung quanh vô cùng thích thú hả hê đối với việc này, tinh thần trọng nghĩa mộc mạc khiến mọi người bùng nổ thành một trận vỗ tay hoan hô tưng bừng.
“Còn về ông…”
Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch di chuyển sang Cảnh Tùng.
Người nọ vội vàng quỳ xuống đất hành lễ:
“Đại nhân, thuộc hạ làm ra những chuyện như thế này, vậy mà tôi lại chẳng hay biết một chút gì, quả thực là đáng trách, mọi chuyện đều do tôi quản lý không tốt, xin chủ tế đại nhân trách phạt!”
Trầm Khinh Trạch nhướng mày nhìn hắn một cái, bản lĩnh ăn cháo đá bát của kẻ này đúng là đỉnh cao thật.
“Ông đúng là phải bị phạt, nhưng mà cũng chẳng phải là vì chuyện này.”
Trầm Khinh Trạch sâu xa nói.
Cảnh Tùng hơi hồi hộp trong lòng, hắn hơi cảm thấy một dự cảm không tốt nổi lên, suy nghĩ cẩn thận nhưng lại chẳng biết rằng mình đã để lộ sơ suất ở chỗ nào, chỉ cần kẻ hầu mà lúc nãy hắn phái đi lén thông báo tin cho người nhà, và xử lý những việc còn lại, làm việc nhanh chóng thì Trầm Khinh Trạch tuyệt đối không thể tìm ra được bất cứ bằng chứng nào.
“Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, người mà ông đang đợi sắp đến rồi.”
Cảnh Tùng ngẩng phắt đầu lên, đối diện thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Trầm Khinh Trạch, sự thương hại thể hiện rõ ra ngoài này khiến cho người ta có cảm giác ngột ngạt hơn bất cứ sự khinh thường giễu cợt nào.
Sắt mặt của Cảnh Tùng thay đổi lớn, nhẽ nào có kẻ cắm sào đợi nước sớm hơn một bước rồi?!
Quả nhiên, hắn chẳng phải đợi quá lâu —
“Đại nhân, bắt được rồi ạ!”
Mấy người đàn ông mặc đồng phục của cục cảnh sát, giải một người hầu cận mang một vẻ mặt kích động nhanh chóng đi đến từ phía sau công xưởng.
Cả người Cảnh Tùng không thể khống chế được mà lắc lư qua lại, khuôn mặt hắn lúc trắng lúc xanh, tứ chi lạnh toát, cây gậy chống cũng chẳng thể chống đỡ được sức nặng của hắn, suýt nữa thì rơi tuột khỏi lòng bàn tay đang đổ đầy mồ hôi.
Phải rồi, Bộ giám sát nghi ngờ mình nhưng lại chẳng tìm được chứng cứ, thế nên mới dứt khoát tìm tới cửa, cố ý khiến mình cảnh giác.
Trong lúc thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả mình vào cổng trước của công xưởng thì lại âm thầm cho người lần theo dấu vết của kẻ hầu bên cạnh mình, một khi hắn có hành động gì đáng ngờ là có thể bắt quả tang ngay lập tức!
Trong giây phút nguy hiểm, Cảnh Tùng điên cuồng động não, vắt óc suy nghĩ cách để thoát thân.
“Chủ tế đại nhân, kẻ này là người hầu thân cận của phó xưởng trưởng Cảnh Tùng, lúc nãy người của chúng ta đi theo hắn, hắn trao đổi báo tin cho người ngoài trước, sau chuyển một số tiền vàng và Uyên Lưu tệ xuống cất giấu trong một căn hầm dưới đất trong nhà, sau đó mới dự tính lẻn ra phóng hỏa nhà kho! Bị chúng tôi bắt được ngay tại trận!”
Mấy viên giám sát lần đầu được tham dự một án truy bắt lớn, hòng rửa sạch sự sỉ nhục với chiến tích âm cực trong suốt hai tháng qua, có thế mới có thể tính là hả được giận trong lòng.
Tên hầu vô cùng hoảng sợ, ánh mắt hắn cầu xin sự trợ giúp hướng về phía chủ nhân, thế nhưng Cảnh Tùng tựa như kẻ mù, hắn nắm chặt lấy cây gậy chống trên tay, đổi thành một dáng vẻ vô cùng tha thiết:
“Chủ tế đại nhân, tôi thực sự không biết gì về chuyện này, kẻ hầu này…nhất định là hắn đang hãm hại tôi!”
Cảnh Tùng híp mắt hung hăng nhìn thẳng về phía đối phương,
“Nói, là ai đứng phía sau xúi giục ngươi? Dám cả gan lén lút phóng hỏa nhà kho, đây là xưởng quân bị, nhẽ nào ngươi là gián điệp?”
Thấy chủ nhân quyết định vứt bỏ mình, người hầu cứng cả họng, chỉ đành quỳ phịch xuống đất dập đầu, nước mắt giàn giụa.
Năng lực ứng biến đạt được đến trình độ này, Trầm Khinh Trạch cũng muốn vỗ tay cho Cảnh Tùng lắm rồi:
“Cái tài hùng biện này, làm một tham quan thì đúng là phí quá, nếu là trong bộ ngoại giao, dựa vào bản lĩnh đổi trắng thay đen chỉ hươu bảo ngựa của các hạ đây, nói không chừng lại có thể lập nên sự nghiệp lớn ấy chứ.”
“Chủ tế đại nhân, tôi thật sự bị oan!”
Cảnh Tùng cứng miệng khẳng định bản thân bị gián điệp hãm hại, dáng vẻ chém đinh chặt sắt thề thốt khiến cho đám đông công nhân xung quanh bán tín bán nghi.
Trầm Khinh Trạch cũng chẳng tỏ vẻ gì:
“Số tiền kia là ông kiếm được từ việc lén bán rẻ lại những khẩu súng phế thải cho chợ đen, là do tiền bẩn nên không dám gửi vào ngân hàng Uyên Lưu, chỉ đành giấu dưới hầm ngầm trong nhà, đúng chưa?”
Cảnh Tùng thề thốt phủ nhận:
“Tuyệt đối không có chuyện này, tôi không biết gì cả, có lẽ…có lẽ là hắn–“
Dưới tình thế gấp bách, Cảnh Tùng trỏ sang Diêm Vương đang trưng ra vẻ mặt chết lặng kia:
“Hắn cũng đã dám làm ra chuyện như mạo danh cướp giật rồi, thì còn chuyện gì mà hắn không làm ra được nữa? Kẻ này ỷ vào việc là con rể của tôi, ngấm ngầm thông đồng với hạ nhân làm ra những việc xấu xa hèn hạ, trục lợi cho mình! Tôi cũng chỉ là kẻ bị hại mà thôi!”
Cái gọi là thẳng thắng thú tội sẽ được khoan hồng, từng ngồi tù, chống lại sự áp bức, về nhà ăn tết. Cảnh Tùng lăn lộn từ tầng lớp thấp hèn để leo lên được đến hôm này, hắn đã vô cùng thuần thục đối với sự vô lại.
Còn về phần kẻ hầu kia, tính mạng của cả gia đình hắn đều nằm trong tay của mình, có cho hắn cũng sẽ không dám nói năng lung tung gì.
Cảnh Tùng dùng một giọng nói tổn thương quyết chiến đến cùng trả lời:
“Nếu chủ tế đại nhân vì việc này mà cho bộ giám sát đưa tôi đi thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa, nhưng nếu bị bức cung để thừa nhận thì tôi tuyệt đối không phục!”
Bộ giám sát từ Đằng Nhị trở xuống, mấy giám sát viên bận trước vội sau, sau khi nghe thấy lời ngụy biện của Cảnh Tùng, thì tức đến mức muốn xì khói đầu.
Nếu đổi lại là lúc trước, quý tộc chỉ cần cho rằng dân thường có tội thì đầu tiên chính là ăn một trận roi, nếu không chịu thú nhận thì các loại hình phạt khác sẽ luân phiên được tiến hành, hoặc là nhận tội rồi chết, hoặc là trực tiếp bị đánh chết luôn.
Nào có được vị chủ tế đại nhân rộng lượng như này, phá án mà còn để ý đến chuyện chứng cứ phải rõ ràng chứ!
Trầm Khinh Trạch dùng một ánh mắt yêu thương người già, trẻ nhỏ và phụ nữ mà yên lặng nhìn đối phương đang vùng vẫy sắp chết, cuối cùng mới chậm rì rì nói:
“Ông nói ông chẳng biết gì, thế thì chắc hẳn ông chưa từng động vào số tiền bẩn trong nhà, đúng không?”
Cảnh Tùng ngoan cố:
“Đương nhiên ạ.”
Trầm Khinh Trạch thế nhưng lại mỉm cười:
“Thế thì mọi chuyện đơn giản rồi.”
“Pháp sư Tháp Cách của ngân hàng Uyên Lưu là một chuyên gia phòng chống hàng giả và kiểm tra tiền giả được đặc biệt mời đến làm việc, hắn có một phép thuật vô cùng thần kỳ, hễ là tiền giấy đã từng thông qua sự chế tạo của hắn, thì bên trên sẽ được xịt một lớp màng kim loại đặc biệt, người có tiếp xúc lâu dài với số tiền giấy này thì trên người khó tránh khỏi việc cũng bị dính vào.”
“Nếu các hạ đã nhất quyết rằng bản thân vô tội, chỉ cần chấp nhận sự kiểm tra của Tháp Cách đại sư thì mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi.”
Sắc mặt của Cảnh Tùng thoắt cái trắng bệch ra, môi hắn run rẩy, hoàn toàn chẳng còn chút ý chí phản kháng nào, xong rồi, hết thật rồi, thế gian này sao lại có gã thầy pháp như thế kia chứ…
Trông thấy dáng vẻ kiêu ngạo ngoan cố chống trả nhưng lại bị đánh bại đến mức tan tác tơi bời của Cảnh Tùng, mọi người nào chẳng hiểu, mấy giám sát viên nhanh chóng bước lên bắt người, Cảnh Tùng lảo đảo, gậy chống trong tay rơi xuống đất, lăn đến trước chân của Trầm Khinh Trạch.
Trước khi bị áp giải đi, hắn không nhịn được mà hỏi một câu cuối cùng:
“Chủ tế đại nhân từ lúc nào mà bổ nhiệm người của bộ giám sát vào trong xưởng quân bị? Đối với sự ra vào của các nhân viên, tôi rõ như lòng bàn tay, vậy mà lại chẳng biết rằng có người trà trộn vào trước mắt mình.”
Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nói:
“Chính vào lúc các người đương tụ tập ngay trước cổng, tôi đã đích thân đưa họ vào từ cửa hông, thế nên xe của chúng tôi mới đến trễ đấy.”
Cảnh Tùng như trút được gánh nặng, khóe miệng như tự giễu mà cười cười:
“Vì để bắt được chúng tôi làm gương, ngài quả thực đã tốn rất nhiều công sức.”
Trầm Khinh Trạch nhìn hắn:
“Tôi cũng có một câu hỏi, ông rõ ràng cũng xuất thân là dân thường của tầng lớp thấp, vô cùng căm ghét những quý tộc ức hiếp bách tính lộng quyền, những hành vi hiện tại, thông đồng, lừa trên dối dưới, tham nhũng hối lộ, lạm quyền vào việc tư, rẻ rúng tính mạng con người của ông, khác gì bọn chúng đâu?”
Cảnh Tùng tự biết rằng mình ắt đối mặt với án tử, trái lại, hắn chẳng che giấu gì nữa, chỉ cười lạnh nói:
“Ngài cho rằng vì sao bách tính căm ghét quý tộc và quan lại? Cái mà bọn họ căm hận là những thứ mà bản thân họ không thể hưởng được mà thôi! Không có tôi, thì cũng sẽ có người khác!”
Trầm Khinh Trạch bình tĩnh nhìn hắn chăm chú, giọng nói tựa như gió lạnh phả vào mặt, vô cùng lạnh lẽo vô tình:
“Thế nên, bộ giám sát sẽ không bao giờ bị bãi bỏ, nó sẽ là con dao treo trên đầu của các người, cho đến khi cuộc sống kết thúc.”
Cảnh Tùng kinh ngạc nhìn y, lúc này hắn mới hiểu, Trầm Khinh Trạch không chỉ muốn tra rõ ngọn ngành chuyện của mấy khẩu súng, mà y còn muốn khiến cho những kẻ phản đối bộ giám sát phải hoàn toàn im miệng!
Loại quan chức nào nối tiếp nhau, loại sắc lệnh nào không thể ra khỏi phủ thành chủ, tất cả chỉ là vọng tưởng của bản thân hắn, từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ hiểu rõ Trầm Khinh Trạch là người như thế nào.
Việc đa số các quan viên đều phản đối nó thì sao, chủ tế đại nhân vốn chẳng quan tâm!
Đợi cho các viên giám sát đưa những người liên quan đến chuyện lần này đi, giải về bộ giám sát, Đằng Nhị với vẻ mặt tràn đầy tự hào, ngồi sau Trầm Khinh Trạch trong xe ngựa đang quay về thành, lần này Bộ giám sát đúng là nở mày nở mặt!
Cuối cùng cũng không còn là kẻ vô hình âm thành tích, ngày nào cũng phải hít khói sau cục cảnh sát nữa.
Hắn âm thầm đánh mắt với Kim Đại một cái, giống như đang phân cao thấp, đồng thời tránh mặt nhau.
“Chủ tế đại nhân, về chuyện,”
Đằng Nhị chà xát hai tay, tha thiết nhìn Trầm Khinh Trạch,
“Tháp Cách đại sư thật sự có loại pháp thuật lợi hại đến thế ư? Thế thì sau này chúng ta có thể dùng cách này để tìm kiếm tham quan rồi!”
Trầm Khinh Trạch dùng ánh mắt dịu dàng khi nhìn con nít mà đối diện hắn:
“Cái này mà anh cũng tin à?”
Đằng Nhị và Kim Đại: “…”
Tác giả có lời muốn nói: thành chủ không có trong ổ – Nhan: bổn thành chủ không cần ánh nhìn yêu thương đó, cám ơn! :)