Chương 107: Chấn Động Toàn Thành
Quản lý chi nhánh không nén được cơn giận:
“Rõ ràng là tên vô lại này đưa theo một nhóm lưu manh giả dạng ăn mày đến để kiếm chuyện, sách nhiễu đòi tiền bảo kê, vậy mà sao ông không nhắc đến!”
“Ồ?”
Đội trưởng đội lính tuần đảo mắt nhìn sang, hướng về Độc Nhãn hỏi,
“Các người có hạch sách người ta không?”
Độc Nhãn vội vã thanh minh:
“Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ là một người qua đường, không thể nhịn được cảnh một cửa tiệm lớn như họ lại đi lừa gạt thực khách, ức hiếp khinh thường ăn mày nên tôi mới đến nói mấy câu mà thôi.”
“Mày—“
Quản lý tức đến mức mặt mày tái nhợt đi,
“Mày nói bậy! Hơn nữa, mấy người ở đây rõ ràng đều đã động tay động chân với nhau cả, ông dựa vào đâu mà chỉ bắt mỗi người của chúng tôi!”
“Anh xem, chính anh cũng đã tự thừa nhận là động tay đánh người rồi đúng không?”
Đội trường đội lính tuần bắt được lỗ hỗng trong câu nói của hắn, bật cười nham hiểm,
“Bắt lại!”
Lời vừa dứt, một đám lính tuần như hùm như hổ sau lưng hắn lập tức xông lên, mọi người đang vây xem xung quanh, ngày thường bị đám lính tuần cấu kết với bè lũ xấu xa này ức hiếp đã quen, lúc này, họ cũng chỉ phẫn nộ mà không dám hó hé gì.
“Báo cảnh sát! Nhanh đi báo cảnh sát mau!”
Quản lý chi nhánh là người đến từ thành Uyên Lưu, hắn không giống như người dân thường của thành Bắc Tế, hắn biết cảnh sát chính là bộ ngành mà đích thân chủ tế đại nhân chỉ đạo thành lập, cục trưởng cũng là người hầu tên Kim Đại bên cạnh của y, tất nhiên sẽ phát huy tác dụng của nó.
Chỉ tiếc rằng, ngoài quản lý ra thì những người khác tại thành Bắc Tế này đều chẳng hề có tí sự tin tưởng nào đối với cái nha môn lạ lẫm này, ngược lại, còn khiến cho đội lính tuần cười vang một trận.
“Cục cảnh sát ư? Ngươi đang nói đến cái nha môn mà dìu bà cụ sang đường, giúp thai phụ tìm bà đỡ đó ấy hả?”
Hắn biết cục cảnh sát này là lính được điều bất ngờ từ thành Uyên Lưu sang đây, mà thế thì đã sao?
Chưa nói đến việc khoảng cách giữa hai thành rất xa nhau, truyền tin không được dễ dàng, mà từ lúc các quý tộc của thành Bắc Tế vẫn còn thống trị, thì việc duy trì trật tự và sự ổn định trong thành đã phải dựa vào những binh lính tiểu tốt là lính tuần chúng đây rồi.
Nào có quý tộc nào sẽ thay mặt dân thường mà biểu dương sự chính nghĩa? Chỉ cần chuẩn bị sắm sửa và biếu cúng quà cáp trên dưới đúng người đúng lúc thì dân thường hèn mọn sẽ chẳng có cách nào có thể chạy đến trước mặt quý tộc để gây chuyện được, và thế là ngôi thành này ôn hòa yên tĩnh, “phồn thịnh quang vinh” ngay lập tức.
Cùng lắm thì, phái người đến cục cảnh sát qua lại với vị lão đại kia một vài lần, thăm dò xem sở thích rồi chia một phần lợi nhuận cho hắn, từ đó, mọi người sẽ là “người một nhà” thôi.
Đội trưởng đội lính tuần tự cho mình là đúng, suy nghĩ chu đáo xong, chẳng để tâm đến lời cảnh báo của quản lý tiệm lẩu kia.
Hắn ngoáy lỗ tai, khinh thường nói:
“Một đám con nít vắt mũi chưa sạch ưa xen vào chuyện bao đồng, chúng dám chỏ mõ vào việc của đội lính tuần à?”
“Sao lại không dám?”
Trong đám đông người vây xung quanh, đột nhiên có một tiếng hô lớn vô cùng mạnh mẽ vang lên.
Người dân đang vây quanh vô thức lùi lại sang hai bên, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục màu xanh sẫm, tay cầm dùi cui cảnh sát, đi theo phía sau Kim Đại, nhanh chóng vây lấy trước cửa tiệm lẩu.
Những viên cảnh sát này đều có xuất thân từ đội vệ binh của thành Uyên Lưu, có người thậm chí còn là hộ binh của phủ thành chủ, ai cũng thực lực đầy mình, lúc dùi cui trong tay họ vào thế, hoàn toàn khác hẳn so với khí thế của đám tính tuần rã nát đến tận gốc rễ của thành Bắc Tế kia.
Độc Nhãn trông thấy loạt khí thế này, trong lòng lo sợ, hắn âm thầm chửi thề, vô thức muốn xóa dấu vết chuồn mất, nào ngờ Kim Đại đã sớm ra lệnh, không cho phép thả bất cứ ai rời khỏi hiện trường.
Hai cây dùi cui to cứng đan chéo trước mặt Độc Nhãn, chắn mất đường lui của hắn, tay hắn bị những cánh tay như sắt thép vặn lấy ép quay về, Độc Nhãn nhất thời bị hai viên cảnh sát ấn xuống đất, đau đến mức la lớn kêu trời.
“Mấy người ở đâu ra vậy hả?! Đều là người nhà mà, có gì thì từ từ rồi nói!”
Viên cảnh sát hừ lạnh một tiếng:
“Im mồm, ai là người một nhà với mày?”
Sắc mặt đội trưởng đội lính tuần hơi biến đổi, nhưng lại đổi thành một nụ cười ngay lập tức.
“Đội lính tuần chúng tôi đang thi hành công vụ, các hạ có điều chưa rõ, chủ tiệm nhà hàng này dẫn theo nhân viên của tiệm, ban ngày ban mặt đánh nhau với ăn mày trước cửa, đấy chẳng phải là ỷ mạnh hiếp yếu sao? Thế nên, đội lính tuần chúng tôi mới ra mặt ngăn lại.”
Hắn không biết Kim Đại, trông thấy dáng vẻ dẫn đầu của đối phương, bèn tiến lên trước lôi kéo quan hệ:
“Không biết người anh em đây tên họ là chi? Cục cảnh sát và đội lính tuần chúng ta nên giúp đỡ nhau, anh có bằng lòng cho chúng tôi hân hạnh tối nay mời anh ăn một bữa cơm thanh đạm không?”
Quản lý chi nhánh tiệm lẩu bị những lời nói đổi trắng thay đen của đội trưởng đội lính tuần khiến cho tức đến đỏ cả mặt:
“Anh cảnh sát này, là chúng thông đồng với nhau, cố tình đến quấy rối, chứ oan cho chúng tôi lắm!”
Người dân vây xem vây đến càng lúc càng đông, quản lý chỉ vào những cửa hàng khác trên đường:
“Không chỉ có mỗi chúng tôi, mà rất nhiều những cửa hàng làm ăn buôn bán hơi phát đạt tí khác đều gặp phải việc này, không tin thì anh cứ hỏi họ đi.”
Những ông chủ của các cửa hàng khác bị tình hình này làm cho hết hồn, họ vốn đều đang đứng từ xa ngóng tới, thấy Kim Đại đưa theo một nhóm viên cảnh sát đến liền bắt Độc Nhãn ngay, rồi còn giằng co với đội lính tuần nên họ cũng to gan hơn, ánh mắt sáng rực, muốn nhân cơ hội cáo trạng.
Ánh mắt của đội trưởng đội lính tuần trầm xuống, hắn hơi cất cao giọng:
“Anh dám vu khống tôi đấy à? Mấy người các anh có biết tội vu cáo hãm hại người khác phải ngồi tù trong bao lâu không?”
Theo ánh mắt dữ dằn quét qua xung quanh của hắn, mấy ông chủ nóng lòng muốn tố cáo đó đột nhiên im lặng, đồng loạt rụt cổ lại.
Tố cáo được thì sướng nhất thời, nhưng ai mà biết được mấy tay cảnh sát mới đến này có phải là cùng một giuộc với chúng hay không? Nhỡ đâu sau việc này, bị đội lính tuần báo thù thì cái được không bù nổi cái mất.
Thấy chẳng có ai dám đứng ra vạch trần, quản lý tiệm lẩu thất vọng thở dài một hơi, hiện tại, niềm hy vọng duy nhất chỉ còn lại sự công bằng chính trực của cục cảnh sát mà thôi.
Đội trưởng đội lính tuần đắc ý cười cười, hắn đương muốn mở miệng thì lại nghe thấy Kim Đại nghiêm chỉnh đứng đắn nói:
“Không biết vì sao mấy vị “ăn mày” này lại không đến nơi khác để xin xỏ, mà lại cứ nhè đúng ngay trước cửa tiệm nhà người ta để làm ổ thế này? Nếu họ đã là ăn mày thì tại sao mặt mũi lại trắng trẻo sạch sẽ thế kia, không bẩn mà cũng chẳng có mùi hôi, ngay cả bát ăn xin cũng không sứt mẻ miếng nào, hừ, còn là chén sứ mới ra mắt từ xưởng gốm của thành Uyên Lưu chúng ta nữa chứ.”
Sắc mặt của đội trưởng đội lính tuần cứng đờ lại, hắn dứt khoát trầm mặt xuống:
“Người anh em, tôi thấy cậu là người mới đến nên không hiểu quy tắc, địa bàn này thuộc quyền quản lý của đội lính tuần chúng tôi, nơi này là thành Bắc Tế, không phải thành Uyên Lưu, những người ngoài như các cậu còn lạ nước lạ cái, vẫn đừng nhúng tay vào quá nhiều chuyện như thế thì hơn.”
Kim Đại lấy một cuộn văn thư có in con dấu của thành chủ và chủ tế từ trong ngực ra, mở ra cho mọi người xem, hắn lớn giọng nói:
“Tôi phụng lệnh chủ tế đại nhân, thành lập cục cảnh sát, mọi hành vi vi phạm trái pháp luật đều sẽ do tôi xử lý!”
“Nếu hai bên các người ai cũng cho là mình đúng thì toàn bộ theo chúng tôi về đồn, cùng phối hợp điều tra!”
Đối phương thế nhưng lại chẳng nể chút mặt mũi nào cho mình, sắc mặt đội trưởng đội lính tuần tái xanh:
“Cậu có nhầm không thế? Vì cái đám dân đen này mà lại trở mặt với đội lính tuần chúng tôi à? Cậu có biết cậu sẽ đắc tội với không ít người không?”
“Anh sẽ biết sớm thôi.”
Kim Đại lười nói nhảm với hắn, phất phất tay, ngay lập tức, một nhóm rất đông các viên cảnh sát vây lên ngay.
Những kẻ giả dạng ăn mày kia đều là những tay lưu manh lang thang đầu đường xó chợ, đâu thể là đối thủ của những viên cảnh sát có xuất thân là lính cảnh vệ, hai ba chiêu là bị đánh đến quỳ sấp, trói gô lại.
Mấy người của đội lính tuần trông thấy mấy viên cảnh sát bắt đầu thật sự động tay động chân thì hoảng loạn cả lên. Đội trưởng đội lính tuần quen hống hách trên con đường này rồi, nào đã từng bị xấu hổ trước mặt mọi người như thế bao giờ đâu? Cấp dưới cũng nhất quyết không muốn nghiêm chỉnh, hắn vừa hô lên ra lệnh, chúng liền bắt đầu động thủ với các viên cảnh sát ngay.
Cái mà Kim Đại đợi chờ chính là thời khắc này đây, hắn cười khẩy, bộ dáng vô cùng liêm chính:
“Chủ tế đại nhân có dặn, những kẻ chống lại lệnh bắt giữ, tội tăng thêm một bậc! Đội trưởng đội lính tuần thân là người thi hành pháp luật, hiểu rõ luật pháp nhưng cố tình vi phạm, cầm đầu tấn công cảnh sát, theo điều lệ “Trị an Xã hội của thành Bắc Tế”, phải đình chỉ chức vụ, tạm giam mười ngày.”
Đội trưởng đội lính tuần tức điên lên, tấn công cảnh sát cái gì? “Điều lệ Trị an Xã hội thành Bắc Tế” cái gì? Mấy tên lính mới đến này mà cũng có quyền xử trí hắn ư?!
Có Kim Đại chống lưng, mấy viên cảnh sát không nương tay nữa, dùi cui cảnh sát trên tay càng lúc càng chuẩn xác, một gậy là gục một người, đội lính tuần hoàn toàn không phải đối thủ, chúng bị đánh đến mức răng văng khắp đất, ôm đầu chạy như chuột.
Thấy những lính tuần ngày thường tác oai tác oái kia nay bị xử lý ngay trên đường phố, trong đám những người đang xây xem xung quanh, chẳng biết là ai đã bật lên một tràng cười hả hê lớn, tiếng cười nhanh chóng lan ra xung quanh, lẫn với âm thanh vỗ tay khen hay, cứ như đang được thưởng thức một vở kịch hay vậy.
Mấy ông chủ, tiểu nhị của tiệm lẩu và những cửa hàng khác lần đầu trông thấy lính tuần ăn gậy, chuyện này quả thực nằm ngoài sự tưởng tượng của họ, lẽ nào cái cục cảnh cảnh sát này thật sự không cùng một giuộc với chúng ư?
Đối diện với tiệm lẩu là một quán rượu, mỗi lần đội trưởng đội lính tuần đi ngang qua, hắn đều gọi bạn bè đến uống rượu, mà từ trước đến giờ lại chẳng thèm trả tiền, lần nào cũng ghi nợ, cuối tháng, tiểu nhị lộp cộp chạy đến đòi tiền thì hắn chỉ đưa đại mấy đồng cho có, có lúc còn chọc giận đối phương, không đòi được tiền mà còn đổi lại một trận đòn.
Chủ quán rượu vì giữ gìn cơ ngơi nên luôn ngậm đắng nuốt cay, thấy cục cảnh sát vừa ra mặt, hắn liền không nhịn nữa, bắt đầu tố giác những chuyện xấu mà đội lính tuần đã làm từ trước đến giờ, đầy đủ chi tiết, trút hết nổi lòng của mình ra.
Có một người thì sẽ có hai người, có người đầu tiên rồi, những người dân thường đã từng bị ức hiếp khác cuối cùng cũng chịu lấy hết can đảm đồng loạt hưởng ứng, mọi người anh một câu tôi một câu, vạch trần hết toàn bộ những hành vi thông đồng cấu kết giữa tham quan là đội lính tuần và tội phạm là Độc Nhãn ra.
Một đám ẩu đả nho nhỏ đầu đường, càng lúc càng trở nên gay cấn, sắp trở thành đại hội luôn rồi, đội lính tuần và Độc Nhãn vừa nãy vẫn còn dương oai diễu võ, chốc sau lại trở thành mấy con chuột chạy qua đường bị người ta hô hào đuổi đánh.
Đội trưởng đội lính tuần bị đánh đến ngẩn ngơ, lúc này, hắn hoàn toàn không biết gì nữa, mặt mũi trắng bệch, thậm chí còn trốn sau lưng của viên cảnh sát, lo sợ sẽ có kẻ với sự phẫn nộ nào đấy nhào đến mà xé mình ra làm hai.
Trong ấn tượng của hắn, những điêu dân này đều vô vùng yếu nhược, chỉ cần hơi đe dọa kiềm hãm xuống thôi là sẽ ngoan ngoãn nộp “quà biếu” ra ngay, thỉnh thoảng có kẻ cứng đầu có ý đồ muốn khiêu khích, bị hắn và Độc Nhãn kết hợp lại đánh cho một phen, cuối cùng chỉ đành đi vào khuôn khổ.
Nào ngờ đâu, hôm nay lại thua cuộc trong tay cục cảnh sát, càng bất ngờ hơn chính là những dân thường trông thì yếu ớt dễ bị bắt nạt này một khi bùng nổ lên thì lại đáng sợ đến thế.
Sự việc diễn ra trước cửa tiệm lẩu một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng, các lính tuần, Độc Nhãn và những tên côn đồ bị các viên cảnh sát áp giải về cục cảnh sát, cứ như lưu manh nhận lấy buổi lễ rửa tội bằng rau củ thối của người dân trên đường phố vậy.
Lúc trước có bao nhiêu kiềm nén, bây giờ có bao nhiêu vui sướng.
Cục cảnh sát chẳng có chút tiếng tăm gì này, sau một đêm đã trở thành đề tài tám chuyện của người dân khắp đầu đường cuối ngõ. Người dân của thành Bắc Tế đến lúc này mới bắt đầu tin tưởng rằng cục cảnh sát là một nơi thật sự có thể đề cao sự chính nghĩa.
Rốt cuộc đến lúc ấy Kim Đại mới hiểu, rằng vì sao mới đầu, chủ tế đại nhân đã không hạ lệnh cho trực tiếp giải tán đội lính tuần — thật sự là muốn mượn đám người này để lập uy cho cục cảnh sát mới đến.
Nhờ vào tin tức về chuyện này, Kim Đại lấy đội trưởng đội lính tuần và Độc Nhãn làm sợi dây đầu mối, thẩm vấn chúng suốt ba ngày, cạy miệng chúng, đào ra được rất nhiều nhóm phái đồng lõa cấu kết và cùng hoành hành ngang ngược với nhau.
Một loạt các hành động “diệt trừ cái ác” vô cùng oanh liệt chính thức mở màn tại thành Bắc Tế từ đây.
Lúc trước, Kim Đại và nhóm cảnh sát viên trẻ được điều sang này, lúc mới đến, họ đều nhắm mắt bịt tai làm ngơ trước tình hình của thành Bắc Tế, không có chứng cứ, cũng không có manh mối nào, càng không có được sự tin tưởng của bách tính.
Từ địa bàn của người lạ mà muốn từ từ đào bới ra được đám gốc rễ thối rửa tận cùng đan xen rối rắm kia thì khó hơn lên trời.
Trước cổng cục cảnh sát có đặt một hòm thư góp ý nặc danh, cho người truyền tin mỗi ngày đến ghi nhận các thư nhắn góp ý, lúc đầu, cả ngày cũng chẳng có được một bức thư nào, nên chúng đành trở thành đồ vật trang trí.
Còn từ khi việc đội trưởng đội lính tuần bị xử lý trước cửa tiệm lẩu thì thư tố cáo và góp ý nhận được mỗi ngày cứ ngày một nhiều hơn.
Cùng với khí thế xuất trận mạnh mẽ của cục cảnh sát, đám giang hồ tại khắp thành Bắc Tế cứ luôn phải sợ bóng sợ gió, không phải là chưa có người chưa từng nghĩ đến việc cứ dứt khoát thủ tiêu Kim Đại, hoặc là giết chết một vài viên cảnh sát, để cho cục cảnh sát kiêu ngạo này nếm mùi đau khổ.
Thế nhưng ngặt nỗi Kim Đại cũng chẳng phải kẻ dễ đối phó chút nào, xuất thân là một tên lưu manh, hắn luôn hiểu rõ tường tận những cách nghĩ và thủ đoạn của những kẻ này.
Còn chưa đợi đến khi chúng ra tay thì Kim Đại đã ra tay trước, hắn cầm theo thư vắn của chủ tế đại nhân, tìm đến vệ đội của thành Bắc Tế, đội ngũ bảo vệ thành trì này chính là một phân nhánh vệ đội của thành Uyên Lưu, sau khi thành Bắc Tế đầu hàng, họ nhanh chóng đóng quân, tiếp nhận quản lý nhiệm vụ canh gác tường thành.
Nhận thấy con dấu của chủ tế đại nhân, vệ đội trưởng cho Kim Đại mượn một đội lính cầm súng.
Loại vũ khí nóng mở ra thời đại mới này, so với việc múa may đao thương của thành Bắc Tế, thì mấy tên lưu manh hở tí là rút đao chém người kia hoàn toàn không phải đối thủ.
Từ sau khi nắm chắc được các chứng cứ lấy được từ Độc Nhãn và trong thư tố cáo của mọi người, Kim Đại chọn một buổi tối vô cùng bình thường như bao ngày khác, dẫn theo cả cục cảnh sát và các binh lính cầm súng, toàn quân xuất trận, bất ngờ tập kích toàn thành!
Một số tên cường hào ác bá vẫn còn đang say sưa giấc nồng, ngơ ngác khi bất ngờ bị các viên cảnh sát lôi ra từ trong ổ chăn, rồi bị tạm giam đến sáng ngay trong đêm đó.
Nhưng cũng có một số kẻ đánh hơi được tin tức, chúng đánh nhau kịch liệt với các viên cảnh sát, liều mạng phản kháng, rồi bị vây lại như súc vật, cuối cùng, mất mạng dưới nòng súng của binh lính cầm súng!
Suốt một đêm dài, âm thanh đánh nhau, tiếng hô hào chửi bới, tiếng súng nổ vang lên khắp nơi tứ phía trong thành Bắc Tế, thẳng cho đến khi trời tờ mờ sáng, cục cảnh sát mới lục tục thu binh, mang theo thu hoạch đầy ắp lên đường hồi phủ.
Ba ngày sau, khu chợ trước cổng quảng trường nhỏ của thành Bắc Tế, bách tính đi chợ sớm kinh ngạc phát hiện, những “nhân vật tai to mặt lớn” mà ngày thường khinh nam trêu nữ, quyền lực to lớn kia, tên nào tên nấy cũng bị trói chặt hay tay, hồn bay phách lạc mà bị quỳ phạt trên khán đài.
Trước mặt chúng đều treo một tấm bảng, được ghi rõ toàn bộ những tội trạng ngập trời mà chúng từng phạm phải, có người bị hại ôm đầu khóc lóc thảm thiết dưới khán đài, họ dùng đá, trứng thối, toàn bộ những thứ có thể ném được mà giải tỏa hết những nỗi hận thù và sự kích động của mình.
Buổi xử phạt công khai này gây chấn động toàn thành!
Lúc tin tức truyền đến thành Uyên Lưu và thành Nam Tế, mấy băng nhóm chuyên phạm tội của thành Nam Tế suýt nữa thì sợ đến mức hồn vía lên mây.
Độc Nhãn và đội trưởng đội lính tuần trở thành “nhân chứng đầy nhơ nhuốc”, vì có công khai báo nên được Kim Đại miễn cho việc bị tử hình, mà chỉ bị đày đến khu mỏ lao động cải tạo cùng với những phạm nhân với tội trạng nhẹ khác mà thôi.
Trong khoản thời gian suốt hai tháng, từ Kim Đại cho đến những người khác, hiệu suất làm việc của cục cảnh sát chạy hết công suất, cộng thêm việc phối hợp cật lực của đội lính cầm súng của vệ đội, những đụn cỏ dại và rễ thối cắm rễ ăn sâu trong xã hội của người dân tầng lớp thấp của thành Bắc Tế cuối cùng cũng gần như bị xóa sổ sạch sẽ.
Một số ít những con cá thoát được khỏi lưới thì cũng chẳng dám giở thói ngang ngược tại thành Bắc Tế nữa, chúng hoặc là cuốn gói tháo chạy ngay trong đêm, hoặc là từ đó cụp đuôi khiêm tốn làm người.
Tại tòa soạn tờ nhật báo Uyên Lưu và chi nhánh tại thành Bắc Tế liên tục mấy ngày liền, đầu đề tờ báo đều là liên quan đến các hành động của lần trừ gian diệt ác này.
Ngày nào đến quán trà nghe đọc báo, chủ đề bàn tán nghị luận của ngày hôm trước luôn là lại có mấy kẻ xấu xa nào đó nay gặp phải báo ứng, đây đã trở thành một trong những hoạt động tiêu khiển vốn không được nhiều nhặn gì của mọi người tại thành Bắc Tế.
Tình hình trị an của thành Bắc Tế trở nên thanh tịnh chưa từng thấy, thậm chí đến mức đêm ngủ chẳng cần phải đóng cửa làm gì.
Mà khối lượng công việc của cục cảnh sát thì lại chẳng vì vậy mà bớt đi được chút nào, vì một nhiệm vụ mới đã được truyền đến từ thành Uyên Lưu — dựa theo chế độ hộ tịch của thành Uyên Lưu, tổng điều tra dân số và số hộ khẩu của người dân cư trú tại thành Bắc Tế.
Sau khi sự tin tưởng đã được củng cố, bách tính của thành Bắc Tế hoàn toàn không hề tỏ ra chống đối lại đối với vấn đề về hộ khẩu và dân số này.
Từ đầu đường cho đến các con ngõ, mỗi một khu nhà, căn hộ trên mọi con đường đều dùng một tấm bảng, khắc lên đó số hiệu và địa chỉ, treo lên trước cửa.
Thông tin của chủ hộ, số lượng nhân khẩu đều được đăng ký hết vào trong sổ ghi chép, sau này, một khi có ai muốn trốn thuế hay vi phạm pháp luật hoặc trong các trường hợp nào khác thì đều có thể được tìm đến tới tận cổng nhà.
Trải qua hai đợt hành động càn quét trong hai tháng, ấn tượng tốt trong lòng của mọi người tại thành Bắc Tế về cục cảnh sát tăng lên nhanh đến chóng mặt, những ấn tượng tích cực cùng với sự uy tín ấy có thể hiện về trực tiếp trên màn hình giao diện chính hệ thống của Trầm Khinh Trạch, trở thành một phần của sự uy tín của y.
Y hiện đang ở trong phủ thành chủ của thành Uyên Lưu nơi cách xa nghìn dặm, mỗi ngày trông thấy sự tích lũy tăng dần lên trên cây tiến độ của sự uy tín ấy, cũng tương đối cảm thấy có cảm giác sung sướng khi được nằm nhà ăn chơi xơi nước nhưng vẫn đếm được tiền về tay.
※ ※ ※
Chớp mắt trời đã sang đông. Lá vàng rụng rơi xoay tròn, rải đầy trên đất, gió bắc thét gào khiến những tấm kính trên khung của sổ kêu lên lạch cạch.
Trầm Khinh Trạch ngồi tựa lên chiếc ghế lưng cao, bên cạnh đặt một chậu than tổ ong, hai chân thì nhét dưới bụng của Áp Áp, lòng bàn chân được phủ lấy bởi bộ lông xù thành một cục đầy ấm áp và mềm mại, bên mép bộ lông ấy thò ra mấy ngón chân mềm mềm.
A Bạch ngồi trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, nghiêng đầu khó hiểu mà nhìn lên ngắm nghía, từ khía cạnh của nó, tựa như nó đang trông thấy Áp Áp đang ấp trứng vậy, tuy rằng mấy quả “trứng” ấy có thể tích hơi quá nhỏ.
Ăn hết hơn nửa năm hạt thực phẩm chức năng, lông toàn thân trên người A Bạch đã hoàn toàn trở thành màu bạc, dáng người nó cũng lớn gấp đôi lúc trước, cho dù có đang là tư thế ngồi thì cũng có thể nhận thấy được sự oai phong lẫm liệt của nó.
Trầm Khinh Trạch tùy ý đưa tay lật giở tờ báo cáo mà Kim Đại trình lên, đánh giá sự xuất sắcc của cục cảnh sát, còn viện giám sát thì lại có thành tích cũng không có gì nổi bật.
Chuyện này khiến y có hơi nhức đầu.
Vụ ám sát lần trước, khẩu súng châm ngòi được mua lại từ chợ đen kia luôn là sự canh cánh trong lòng của y.
Do súng châm ngòi đã hoàn toàn bị thay thế bởi súng tự động, những khẩu súng châm ngòi đã được loại bỏ đã trở thành rác cả, chúng bị vứt thành đống trong nhà kho, không có ai sử dụng, xưởng quân bị thì thiếu sót trong việc quản lý, vậy mà lại để cho việc trộm cắp xảy ra.
Nhan Túy bởi vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, Đằng Trường Tchanh bị giáng đến ba chức.
Những năm không được theo dõi kỹ càng, không bắt được trộm là chuyện thường, nhưng trong lòng Trầm Khinh Trạch luôn ân ẩn nghi ngờ, rằng khả năng có nội gián là rất cao, sự phòng bị của xưởng quân bị rất nghiêm ngặt, trộm cắp bình thường sao có thể vào được?
Việc kẻ trộm đánh cắp được một khẩu súng đã hỏng, trông vào thì cũng chẳng phải việc nghiêm trọng gì, thế nhưng nếu kẻ xấu đứng sau bức màn thật sự kia là nội gián thì có nghĩa đây là một việc tương đối đáng sợ — trong nội bộ trung và cao tầng của xưởng quân bị có dấu vết bị mục nát.
Nếu trong xưởng quân bị có, thì những công xưởng khác cũng sẽ có, thậm chí là trong phủ thành chủ cũng…
Trầm Khinh Trạch cau mày, trầm mặc xem xét giao diện hệ thống, hệ thống cung cấp cho rất nhiều số liệu giúp y điều hành được ba ngôi thành nhỏ này, thế nhưng lại không thể cung cấp được chỉ số mức độ liêm khiết, cho dù là hệ thống thì cũng chẳng thể nào hiểu thấu được dục vọng của con người.
Viện giám sát được quản lý bởi viện trưởng là Đằng Nhị của cục tình báo, trực thuộc dưới sự chỉ đạo của Trầm Khinh Trạch, cũng giống như cục cảnh sát, nhân viên tại đây đều là những tinh anh được lựa chọn từ vệ đội mà tạo thành.
Vệ đội, có trách nhiệm phòng thủ, bảo vệ lãnh thổ và tấn công, cảnh sát, có trách nhiệm bảo vệ trật tự một vùng, bảo vệ bách tính, mà viện kiểm sát thì có công chức, giám sát viên có trách nhiệm phòng chống và trừng phạt tham nhũng.
Hai bộ ngành đầu tiên rất dễ có được sự yêu mến của mọi người, thế nhưng bộ ngành còn lại thì sẽ mãi mãi bị các công chức viên khác xa lánh, ai cũng không muốn có một cặp mắt luôn thời khắc nhìn chằm chặp phía sau lưng mình cả.
Viện kiểm sát trở thành bộ ngành khó xử nhất của thành Uyên Lưu.
Lúc nào cũng vậy, luôn có những lời suy ra đoán vào, nói gần nói xa đủ mọi thể loại, rằng hy vọng Trầm Khinh Trạch sẽ xóa bỏ đi cái viện kiểm sát vô dụng này, dù sao thì nó cũng chẳng có mấy đất để dụng võ, không có lợi nhuận, mà còn phải tốn chi phí trả lương cho nhân viên.
Mỗi lần như thế, ngoài mặt, Trầm Khinh Trạch luôn chẳng nói gì, nhưng trong lòng thì cười lạnh không dứt, lại cầm bút đánh thêm một con dấu lên cuốn sổ nhỏ của mình.
Cứ mãi như thế thì cũng chẳng phải cách…
Trầm Khinh Trạch đóng quyển sổ “Kế hoạch xây dựng nhà trẻ của thành Uyên Lưu” vừa mới viết xong được dòng mở đầu lại, một tay chống cằm, thở dài một hơi.
Bỗng bóng dáng ngồi ngoan ngoãn của A Bạch lọt vào tầm mắt, y buồn bã nói:
“Nếu mày có kỹ năng có thể ngửi được mùi của tham quan thì tốt quá.”
A Bạch: “…”