Chương 8: Yên tâm, đừng sợ, tôi ở đây
Buổi chiều ngày 20/11.
Hôm nay là ngày công diễn, tập thể 12a7 đã hoàn toàn tập trung đủ từ lúc năm giờ chiều để chuẩn bị lên sân khấu.
Thật ra, bảy giờ tối chương trình mới chính thức bắt đầu nhưng mà Thảo muốn tiếc mục được hoàn hảo nhất có thể nên con bé đã yêu cầu mọi người tới sớm để chuẩn bị kĩ càng hơn, với lại tất cả còn có thể ăn tối chung với nhau tại lớp.
Đúng sáu giờ tối người ta đã giao đồ ăn tới. Cả lớp 41 người thêm cô Thùy là 42 nhưng hình như chúng nó đặt hơi nhiều thì phải?
“Chỗ này hình như hơi nhiều so với tính toán.” Thảo hơi chau mày nhìn đống đồ ăn trên bàn nói.
“Tao nhớ là chỉ đặt đủ phần cho tất cả, cũng đã thanh toán đầy đủ rồi. Hóa đơn vẫn còn đây thây.” Mai Ngọc là thủ quỹ nên những việc này nó quản lý rất kĩ. Con bé còn đưa ra tờ hóa đơn cho mọi người chứng thực.
“Thế là giao nhầm hàng à?” Bạn A nói.
“Chắc là nhầm thật rồi.” Bạn B đáp.
Khánh và Hưng vừa đi lấy phụ kiện cho trang phục của nữ về, đằng sau là Minh Trung với Đình Phong đang tay xách nách mang mấy thứ đồ lặt vặt khác.
Vừa thấy Khánh, Thảo liền nói với sang: “Khánh ơi, mày có số của chị quản lý bên quán X không? Nếu có thì cho tao xin để gọi chị ấy một lát, hình như là giao nhầm phần cho lớp mình rồi.”
Trung Khánh nghe vậy thì chuyển hết đồ trên tay qua cho Hưng Vũ làm cậu hai tay không tài nào cầm hết được, bất quá phải đưa mắt cầu cứu Nhật Vy.
Bộ dạng đó của cậu làm người ta vừa thương vừa mắc cười, thôi thì qua giúp người ta đặt hết đồ lên bàn cũng chẳng mất mát gì.
“Đúng là chỉ có Nhật Vy tốt với tao.” Cái thứ âm thanh vừa đủ cho hai người nghe phát ra từ miệng Hưng Vũ làm cô phải nhìn cậu bằng con mắt cảnh giác.
“Mày hôm nay uống lộn thuốc à?”
“Vy đừng nói thế, tao tổn thương đấy.” Cậu dùng cái giọng đầy uất ức đáp.
Nhật Vy: “….” Thằng này hôm nay bị khùng rồi.
…..
Khánh lấy điện thoại ra, vào nhật kí cuộc gọi, nhấn vào một số lạ không lưu tên sau đó đưa điện thoại sang cho Thảo rồi ngồi xuống cái ghế cạnh đó tựa đầu vào vai con bé như thể đang mệt lắm.
Còn Minh Trung thì không ngại mà xếp các ghế lại cạnh nhau sau đó trực tiếp nằm xuống, gối đầu lên đùi Mai Ngọc.
All: “….” Đáng nhẽ từ đầu nên đầu tư thêm một cây phóng lợn.
“Người ta nói là quà tặng thêm cho chúng ta vì đã nhiều lần đặt đồ ở quán.” Thảo đưa điện thoại lại cho Khánh rồi lên tiếng.
Tất cả nghe vậy thì phấn khích hẳn. Mỗi lần tổ chức cái gì thì chúng nó luôn đặt đồ ăn ở chỗ họ, có thể nói đó là quán ruột của 12a7.
Tất cả sau đó ngồi vào chỗ, đang định khai tiệc thì cậu bạn hay bày trò nhất lớp lại lên tiếng:
“Cứ ngồi như vầy ăn không thì chán lắm, tao có trò này tụi bay muốn chơi không?”
All: “Không.”
Cậu ta nghe vậy liền tung ra chiêu “đạo lí giởm” quen thuộc: “Tao nói bay nghe, người ta là muốn thanh xuân giống như pháo hoa nhưng khác pháo hoa. Hôm nay tất cả được ngồi ở đây chính là duyên số của ông trời…ưhm!!!”
Cậu ta chưa nói hết câu thì bị cậu bạn ngồi bên cạnh nhanh chóng nhét cây xúc xích vào miệng: “Đm, ngậm mồm vào và ăn đi!”
“Cmn, tính nghẹn chết tao à?”
“Nghẹn thì uống nước, nói tao làm gì!”
“Anh lấy nước cho em~” Cậu ta bỗng dưng đổi giọng làm nũng với cậu bạn bên cạnh.
Cậu bạn kia nghe vậy liền trưng ra bộ mặt nghét bỏ nói: “Im mồm!!”
Tất cả bị một màng này làm cho bật cười. Trong lớp hai đứa này được gọi là thành phần tấu hài không thể thiếu, ngồi chung với nhau thì cũng chỉ có thể cười và cười.
– —-
Sau khi ăn uống no nê, tất cả bắt đầu chuẩn bị tinh thần lên sân khấu vì chỉ còn chưa đầy ba mươi phút nữa là đến lượt 12a7.
Trâm Anh – cô bạn bắt cặp chung với Hưng Vũ vì hồi hộp quá mà tụt đường huyết, làm cả lớp cứ nháo nhào lên. Nhật Vy đưa cho Trâm Anh viên kẹo chanh màu xanh nhưng có vẻ vẫn không khá hơn.
“Làm sao đây. Sắp phải lên biểu diễn rồi đấy.” Một bạn nữ trong đội lo lắng nói.
“Tìm người thay thế có được không?” Bạn C nói.
Mọi người đều đưa mắt nhìn Thanh Thảo, con bé trầm mặc một lát rồi quay sang Nhật Vy.
“Mày vào thay Trâm Anh được không?”
“Hả?!!” Cô bất ngờ thốt lên, “Bây giờ tao vô thay thì làm sao mà kịp..”
Sở dĩ Thanh Thảo chọn Nhật Vy là vì Nhật Vy và Mai Ngọc đã giúp cô chọn ra chủ đề và bài hát nên đối với tiết mục này Nhật Vy chí ít cũng hiểu được bảy, tám phần và Thảo có thể chắc rằng một người hay quan sát họ tập luyện như Nhật Vy thì chắc chắn thuộc động tác tuy không nhiều nhưng ít nhất là có thể chắp vá vào vị trí của Trâm Anh.
“Chỉ cần mày làm, thì dù kịp hay không không quan trọng, với lại người mày bắt cặp là Hưng Vũ nên tao tin là không có vấn đề.” Thanh Thảo kiên định nói.
Nhật Vy nghe vậy hướng mắt sang chỗ Hưng Vũ thấy nó đang cười cười gật đầu với cô. Thở dài một tiếng Nhật Vy đành đồng ý.
Tận dụng khoản thời gian còn lại Nhật Vy được chính Hưng Vũ phổ cập lại từ đầu đến cuối, cô nhận ra động tác cũng không khó lắm lại còn rất dễ nhớ. Là do Vy học nhanh hay là do Hưng dạy dễ hiểu?
“Tiếp theo là tiếc mục số 23 của chi đoàn 12a7, xin mời các bạn.”
Tim Nhật Vy lúc này như muốn nhảy ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô biểu diễn trước nhiều người như vậy, khó tránh bị hồi hộp.
Hưng Vũ nắm chặt tay Nhật Vy bước ra sân khấu – Hai người là cặp mở màn và cũng là cặp nhảy chính.
Cậu nhỏ giọng nói với cô: “Yên tâm, đừng sợ, tôi ở đây.”
Không dấu, không che, nó vừa vặn lọt vào tai Nhật Vy, đôi mắt đen láy đối diện với cặp đồng tử màu lam lấp lánh, ánh đèn sân khấu lấp lửng trên gương mặt tuấn tú của Hưng Vũ, mái tóc Nhật Vy nhẹ nhàng theo làn gió mà khẽ đưa. Cô nắm chặt tay cậu hơn thay cho lời tin tưởng.
Cả hai tựa hai con hồ điệp đang bay lượn trên sân khấu, động tác phối hợp vô cùng nhịp nhàng, uyển chuyển. Vậy ra trên đời này vẫn còn tồn tại cái gọi là tiên đồng ngọc nữ.
Sau phần mở màng là phần chính những người còn lại bắt đầu di chuyển ra sân khấu. Dưới khán đài là tiếng hò reo của mọi người.
Tiếc mục được thực hiện thành công mĩ mãn, tuy không được giải nhất nhưng ít nhất cũng đứng hạng nhì nên ai cũng vui. Sau lần đó lớp 12a7 được bê lên confession trường thường xuyên, đa phần là xin “in tư” các thành viên trong lớp.
Ví dụ như:
#cfs2374
“Lớp 12a7 làm gì mà nhiều trai đẹp thế ạ? Có thể chia cho lớp em một ít được không?”
#cfs2378
“Chuyện là mình muốn kiếm ngiu học tự nhiên vừa hay hôm 20/11 lại có để ý một bạn ở 12a7. Không biết bạn có ngiu chưa?”
#cfs2379
“Bạn cặp với Minh Trung 12a7 có ngiu chưa ạ?”
Trần Minh Trung.
#cfs2379 Có rồi nha, là t nè.
#cfs2381
“Em xin in4 anh Hưng Vũ 12a7 với ạ, tìm mãi mà không tìm được acc facebook ảnh luôn í 😢”
#cfs2382
“Bạn Trung Khánh 12a7 có ngiu chưa ạ? Chưa có thì ib mình nha😉”
Nguyễn Trung Khánh.
#cfs2382 có rồi.
#cfs2385
“Bạn bắt cặp với Hưng Vũ 12a7 tên là gì vậy? Mấy năm trước thấy bạn í lên nhận giấy khen quá trời mà không nhớ tên.
(Nếu đọc được cfs này thì cho mình xin in4 bạn nha)”
#cfs2387
“12a7 nhiều bạn nữ xinh quá, nếu các cậu cần ngiu thì mình xin một slot:(((”
…
“Uầy, lớp mình bây giờ được gọi tên đầy trên confession trường luôn kìa bay.” Bạn D nói.
“Minh Trung khét đấy, khẳng định chủ quyền luôn à?” Bạn A đẩy nhẹ vai Minh Trung một cái.
“Khánh đây mới chiến này, trực tiếp rep confession.” Bạn B chỉ tay vào điện thoại nói như một chiến tích.
“Tao nói rồi lớp phó căn thể mĩ không đùa được đâu.” Bạn E nói.
Nhật Vy và Mai Ngọc ngồi ở bàn đối diện nghe vậy liền phì cười. Cái biệt danh chiến thần Thanh Thảo không phải chỉ để chơi thôi đâu.
Trong lúc cả hai say sưa nói chuyện nhưng thì Thảo lại chẳng nói câu nào. Đột nhiên con bé thở hắt ra một cái làm Nhật Vy và Mai Ngọc thoáng rùng mình.
Thảo đưa mắt nhìn Nhật Vy sau đó lia sang Mai Ngọc. Dấu hiệu nhận biết lúc con bé vào chết độ máu chiến chính là mắt nó sẽ trở nên không được thoải mái như trước.
Và y như rằng, đôi mắt ấy đã vô tình trưng ra trước sự chứng kiến của Nhật Vy và Mai Ngọc.
Không biết sắp tới lại có chuyện nữa.
○•○•○•○•○