Chương 5: Vương Hà Vy (1)
Cả hai đứa ngồi im thin thít cho đến lúc ra về. Trong khoản thời gian đó Nhật Vy có rất nhiều cơ hội để giải thích nhưng đến lúc định mở miệng thì cô lại chẳng biết nói gì nên đành thôi.
Đã vậy thì cô mặc kệ luôn, dù gì ngay từ đầu Nhật Vy và Louis Hưng Vũ chẳng có liên quan gì đến nhau cả. Tự nhiên lên lớp 12 cái liền nói chuyện được mà còn tự nhiên phết, chứ những năm trước tới cả nhìn nhau một cái cũng chẳng có nữa là.
– ——–
Nhật Vy và Thanh Thảo đứng đợi Mai Ngọc ở khu phố đi bộ. Hôm nay là một ngày chủ nhật hiếm hoi mà tụi nó không có tiết học của lớp học thêm nào cả. Nên cả ba đứa quyết định đi chơi một hôm.
“Tao hẹn nó 8h, nhưng bây giờ đã 8h34 rồi mà chưa thấy cái bóng nó đâu.” Thanh Thảo chống nạnh tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Tao nói mày rồi 8h gặp thì phải báo với nó là 6h30. Cái kiểu của nó có khi 10h tối mới đến ấy.” Nhật Vy đáp.
Thảo ũ rũ ngồi phịch xuống cái ghế đá bên cạnh. Nhật Vy cũng thở dài mà ngồi xuống theo.
“Ủa?! Tụi mày tới sớm vậy?” Giọng nói Mai Ngọc từ đâu vang lên
“Sớm cái mặt mày! Biết mấy giờ rồi không mà sớm?!!” Thanh Thảo nhăn nhó đáp.
“Muộn có 30 phút thôi mà~” mặt con Ngọc nũng nịu tựa vào vai Thảo.
Không chơi với hai con này chắc không ai biết tụi nó đã có người yêu đâu nhỉ.
“Có đi không thì bảo?” Nhật Vy nhìn hai con mắm trước mặt bằng con mắt khinh bỉ.
“Đi chứ!” Tụi nó đồng thanh.
Làm riết nhiều cái mà thấy mệt nghê. Ba đứa chơi chung mà hết hai đứa có người yêu. Cuộc đời cũng rất là ít bất công.
Cả ba dừng lại trước một quán cà phê mới khai trương ở gần trạm dừng đèn đỏ hôm trước. Nhật Vy chỉ vừa cầm được tay nắm cửa thì đằng sau đã vang lên tiếng nói:
“Ôi! đây không phải là người yêu của Minh Trung với Trung Khánh sao? Bảo tụi mày đưa hai bạn đi cùng thì không chịu. Hôm nay gặp được thì đừng có từ chối đấy nhé.”
Cô biết giọng nói này là của người hôm trước đến khoác vai Thái Bảo, Nhật Vy vẫn giữ thái độ điềm nhiên như không có gì đẩy cửa vào.
Thanh Thảo và Mai Ngọc biết ý nên cả hai chủ động đứng ở ngoài, đúng như Mai Ngọc nghĩ có Louis Hưng Vũ thì sẽ có Vương Hà Vy. Về việc hôm nay đi chơi Thanh Thảo và Trung Khánh có trao đổi qua với nhau nhưng họ không nghĩ lại có thể gặp nhau sớm thế này.
Vương Hà Vy đứng cạnh Hưng Vũ nhận ra Mai Ngọc liền tỏ vẻ quen biết “Ủa? Là Mai Ngọc đúng không? Đặng Trịnh Mai Ngọc ở a2?”
Mai Ngọc cũng không vừa, con bé vờ tỏ ra ngạc nhiên “À~ Là Hà Vy đấy à! Lâu quá rồi nhỉ? Hình như từ “lúc đó” thì phải.”
Nghe tới hai chữ “lúc đó” mặt Hà Vy liền đanh lại, cười ngượng một tiếng để chữa cháy “Ừ, đúng ha…”
“Uầy! Tụi có mày quen nhau à?” Thái Bảo cảm thán một tiếng.
“Tao và Nhật Vy thì quen còn Thanh Thảo thì không.” Ngọc đáp.
Lúc nãy ai cũng thấy sự xuất hiện của Nhật Vy chỉ là hành động mở cửa bước vào của cô quá đỗi tự nhiên nên ai cũng tưởng cô không biết họ đang ở đây. Từ lúc Nhật Vy bước vào thì Hưng Vũ cứ im bặt và luôn để mắt tới anh trai ở quầy thanh toán qua tấm kính cửa kia.
Chắc anh ấy áp lực lắm.
“Nếu đã vậy thì đi chung luôn cho vui, dù gì cũng gặp ở đây rồi. Đừng có nói với bọn tao là tụi bay bận đấy!” Bảo Khanh đẩy vai Trung Khánh. Khánh theo phản xạ mà lia mắt sang Thanh Thảo.
“Tao với Ngọc thì không sao. Nhưng còn Nhật Vy thì không chắc, nó thường không thích đi với quá nhiều người.” Thảo đảo mắt một lượt.
Tụi nó không ngốc đến nỗi không biết Mai Ngọc và Thanh Thảo đang gián tiếp thay Nhật Vy từ chối, đương nhiên đi chung cũng sẽ chẳng có vấn đề gì, chỉ là Thảo với Ngọc thì có Khánh và Trung đi cùng nên tụi nó không lo bị chơi khăm nhưng Nhật Vy thì ngược lại, cô chẳng có ai cả chưa kể còn đụng mặt Hà Vy. Vậy nên phương án tốt nhất vẫn là nên từ chối.
“Tao nghĩ là Nhật Vy sẽ đi đấy.” Minh Trung tay nghịch tóc Mai Ngọc lên tiếng.
Cả đám liền quay sang nhìn, Mai Ngọc thầm bấu tay nó một cái. Minh Trung vì là em họ Nhật Vy nên mới dám nói câu đó, chí ích là nó vẫn hiểu tính cách của cô hơn là người khác. Đúng thật cô thường không thích đi với quá nhiều người nhưng trong một số trường hợp Nhật Vy cũng sẽ đồng ý tham gia chỉ để đối phó cho qua chuyện.
“Chị chủ quán đang phàn nàn vì quán đã ế khách mà còn xuất hiện thêm một số cô cậu thanh niên chắn hết cả đường làm ăn của người ta.” Nhật Vy xách trong tay một ly cookie cream cho mình, một trà hoa quả cho Thanh Thảo và một trà đào cam sả cho Mai Ngọc.
“Vậy bạn học sinh giỏi đây sẽ đi chung với tụi này đúng không?” Thái Bảo hỏi.
“Còn có quyền từ chối?” Nhật Vy nghiên đầu. Sau đó đưa mắt sang chỗ của Hưng Vũ và Vương Hà Vy. Thanh Thảo và Mai Ngọc chỉ nhìn nhau thở dài. Con bạn này của tụi nó hình như ngốc rồi thì phải.
– ——
Vương Hà Vy ngồi trong quán bi-a, đôi mắt không tự chủ đăm đăm nhìn Nhật Vy. Bây giờ thì Hà Vy có thể hình dung được hai chữ ngoạn mục là như thế nào rồi.
Nguyễn Hà Nhật Vy hai năm trước còn là con nhỏ mọt sách đeo cái kính cận lỗi thời, nước da ngăm đen, ăn mặc không thể nào lúa hơn, nói chung có thể diễn tả những điều đó bằng một chữ chính là “xấu”. Nhưng bây giờ Nhật Vy không những không cận, da còn trắng hồng đến khó tin, ăn mặc tuy có chút học sinh giỏi nhưng nó lại rất hợp với tính cách và con người của cô.
Nói Nhật Vy là hot girl phương nào nghe còn có vẻ thuyết phục hơn. Lúc ở quán cà phê suýt chút nữa là Vương Hà Vy không nhận ra cô, nếu không phải vì đi chung với Mai Ngọc và cái giọng nói bình tĩnh quen thuộc kia thì có lẽ Hà Vy đã đến hỏi tên làm quen rồi. Nghĩ lại vẫn còn làm người ta sock.
Tay cầm gậy bia-a Nhật Vy đứng nhìn hai cặp uyên ương kia phát cơm chó, vậy ra dạy người yêu chơi bi-a cũng giúp người ta bồi dưỡng thêm tình cảm của cả hai. Tâm trạng lúc này của Nhật Vy chỉ được diễn tả bằng ba chữ “thật ngứa mắt”. Cũng may cho tụi nó trong tay Nhật Vy không phải phóng lợn nếu không thì..bạn thân gì tầm này.
“Học sinh giỏi, lần đầu đi chung với tụi này thấy thế nào? Có phải rất vui không?” Bảo Khanh khoác tay lên vai Nhật Vy một cách tự nhiên.
Cô khẽ đưa mắt nhìn cách tay trên vai mình rồi lập tức lách người đứng đối diện với Bảo Khanh. Gương mặt không biểu hiện một chút khó chịu nào, ôn hòa lên tiếng “Đúng là vui thật, nhưng có chút không quen.”
Lúc này Minh Trung ở bàn bên cạnh đi tới gác tay lên vai Bảo Khanh “Hoa nào mày cũng có thể tùy ý hái nhưng hoa này mày hái không nổi đâu.” Nói rồi nó đưa mắt về phía Louis Hưng Vũ đứng đằng sau Nhật Vy đang nhìn về phía này.
Bảo Khanh dường như nhận ra gì đó, nó nhếch mày nói với cô “Học sinh giỏi, cuộc đời sau này của cậu chính thức bị thực dân Pháp đô hộ rồi.” Sau đó nhỏe miệng cười kéo Minh Trung quay đi.
Là sao? Ý cậu ta là gì? Thực dân Pháp? Rồi Trần Minh Trung lúc nãy nói câu đó là ý gì? Nhật Vy thầm chửi cái bọn này nói chuyện bình thường bộ chết hay sao! Cô dám chắc nếu tụi nó biết ứng dụng mấy thứ ẩn dụ này thì chắc được mười điểm môn văn cũng không chừng.
“Nếu không biết chơi thì đừng có cầm linh tinh, kẻo hỏng là mày đền không nổi đâu.” Hưng Vũ cầm lấy cây gậy bi-a trong tay Nhật Vy. Mãi giờ cô mới thấy nó lên tiếng, cứ tưởng là nó cạch mặt với mình rồi cơ. Nhưng câu nói này tự nhiên lại làm lòng Nhật Vy thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bị sao vậy chứ? Điên rồi!!!
“Tao không có phá phách đến nỗi làm hỏng thứ đồ đắt tiền thế này đâu.” Nhật Vy đáp.
“Biết nó đắt tiền mà còn cầm?” Hưng Vũ đặt cây gậy về lại chỗ cũ.
“…Không cầm thì lạc lõng lắm.” Nhật Vy hạ giọng nói xuống làm người ta nghe có vẻ tuổi thân.
Louis Hưng Vũ bị một màng này làm khóe môi cong lên “Tao dạy mày chơi.” Nó xoa đầu cô.
Nhật Vy liền lùi ra hai bước, dơ đôi bàn tay lên sau đó đập vào nhau “K..không cần!” Cô chạy một mạch về hướng nhà vệ sinh để lại Hưng Vũ ngơ ngác đứng đó. Hành động lúc nãy của nó làm tim cô không tự chủ được mà đập nhanh, mặt mũi cứ thế nóng lên. Cmn! Điên mất thôi!!!
Tiếng nước xả ào ào trong nhà vệ sinh, Nhật Vy cố gắng lấy lại bình tĩnh nhìn lại mình trong gương. Chắc là không thích nó đâu nhỉ? Đúng rồi, cô làm sao thích Hưng Vũ được!! Quan hệ giữa nó và Vương Hà Vy còn chưa rõ nếu cứ thế này có khi lại gặp rắc rối to.
“Nhật Vy!” Từ đằng sau một bàn tay đạp vào vai cô. Nhật Vy quay mặt lại..là Vương Hà Vy.
“Thấy bà đi lâu quá nên tui đến coi bà thế nào.” Vương Hà Vy cười thân thiện với Nhật Vy.
“Lý do ấu trĩ quá đấy, tôi mới vào đây được vài phút thôi mà.” Nhật Vy lấy lại vẻ bình tĩnh đáp.
“Mày vẫn khinh người như ngày nào nhỉ? ”
○•○•○•○•○