Chương 3: Kí Ức Thời Xa Xưa
“Ê, nhỏ kia.” Mai Ngọc nghiên đầu nhìn Nhật Vy.
“Nhật Vy!! Nguyễn. Hà. Nhật. Vy!!” Thanh Thảo đập hai tay vào nhau tạo ra một tiếng “bốp”.
“Hả?!” Cô giật mình vội đưa mắt sang hai đứa bên cạnh.
“Nay mày bị làm sao thế? Tự nhiên vô lớp rồi ngồi đần người ra, nãy tới giờ chẳng thấy mày nói câu nào.” Mai Ngọc dùng ánh mắt dò xét nhìn Nhật Vy.
“Đúng đấy!” Thảo chống tay lên cằm “Bộ hôm qua bọn tao bỏ lỡ gì hả?”
Cô thở dài tựa người vào ghế “Cũng không hẳn..hôm qua tao có gặp Vương Hà Vy.”
“Gì?!!!” Ngọc trợn tròn mắt, mặt con bé trở nên méo mó. Chỉ riêng Thảo là không hiểu chuyện gì vì thời cấp hai Thảo không học chung với Vy và Ngọc nên không biết gì cũng dễ hiểu.
“Vương Hà Vy là con nào?” Thảo lia con mắt nhìn hai đứa trước mặt.
Ngọc quay sang Nhật Vy chỉ thấy cô ngật đầu chứ không nói gì thêm.
“Để tao nói mày nghe. Hồi cấp hai tao với con Vy và cái con Hà Vy đó học chung trường nhưng khác lớp, nó học A1 còn bọn tao học A2. Hồi đầu năm lớp 9 thì cái thằng học giỏi nhất A1 có tỏ tình với Nhật Vy, mày không biết đâu thằng đó đẹp trai lắm! Kiểu học giỏi, cao ráo, da trắng, điều kiện gia đình cũng oke. Gái bu xung quanh nó cũng ko ít đâu nha! Trong đó có con nhỏ Hà Vy kia. Xong, tự nhiên cái thằng đó tỏ tình với con Vy, cái..con Vy không đồng ý. Thằng đó liền quay lưng làm bồ con Hà Vy đó luôn mày! Thấy ghê chưa? Rồi cái con Hà Vy không biết thế nào nhảy vô phốt con Vy quá trời! Nó nói là con Vy cướp người yêu nó trong khi Nhật Vy với thằng đó chẳng có gì với nhau, lúc mà thằng đó tỏ tình với con Vy là lần đầu tiên tụi nó nói chuyện với nhau. Mày thấy ảo ma chưa?” Ngọc vừa kể vừa múa tay lia lịa. Thảo thì cứ một lúc lại nhả ra mấy câu cảm thán kiểu như con nhỏ bị bất ngờ từ lần này đến lần khác í.
“Chưa hết đâu, tính của con Vy thì mày biết rồi! Hồi giờ nó đâu có để ý tới mấy chuyện đó nên nó cứ im im không có nói cái gì con Hà Vy hết. Con đó thấy vậy liền làm tới, không biết nó làm kiểu gì mà cả thầy cô trường đồ biết hết luôn! Ngoại trừ mấy đứa chơi thân ra thì ai cũng tin con Vy cướp bồ nó! Xong cái..Nhật Vy với Hà Vy với cái thằng đó bị cô chủ nhiệm hốt lên văn phòng nói chuyện. Nói cái gì thì tao không biết, tao chỉ biết là vào buổi chiều cùng ngày ba mẹ Nhật Vy lên trường, lên thẳng phòng thầy hiệu trưởng yêu cầu đình chỉ học con Vương Hà Vy với thằng đó. Tự nhiên ngay ngày hôm sau thấy con Hà Vy đăng tus xin lỗi Nhật Vy liền. Từ đó mà hai con Vy có mối thù không đội trời chung.”
Nghe xong mặt con nhỏ Thảo méo mó “Tự nhiên tao cũng ghét cái con Hà Vy đó ghê á bay.”
“Tao cũng có ưa gì con đó đâu!” Mai Ngọc thở hắt ra.
“Mà lúc lên văn phòng nói cái gì mà để ba mẹ mày lên tận văn phòng hiệu trưởng luôn thế?” Không chỉ Thảo mà Ngọc cũng muốn biết nên hai đứa nó cứ dăm đăm nhìn Nhật Vy.
Cô im lặng mất ba giây “Không có gì đâu, thì..cô cũng hỏi chuyện đồ các thứ..rồi vậy thôi à..”
Thanh Thảo và Mai Ngọc không hẹn mà cùng liếc xéo Nhật Vy, Ngọc chép miệng “Thôi mày ơi, người ta không muốn nói. Hỏi chi cho mệt.”
Thảo gật gù.
“Hôm qua, tao thấy Hà Vy đi chung với Hưng Vũ.” Nhật Vy đột nhiên nói.
Không nói cũng biết hai con mắm kia mắt chữ O mồm chữ A trước câu này của Nhật Vy. Chúng nó quay sang nhìn nhau không nói gì chỉ chớp chớp đôi mắt, rồi Thảo đưa tay lên sờ đầu mũi, Mai Ngọc thì thở dài. Nhật Vy nhìn hai đứa nó khó hiểu hỏi:
“Tụi mày sao thế?”
“Không sao..” Thanh Thảo đáp.
Cô không nói gì lấy trong balo ra tờ đề hóa ngồi giải đề.
Thanh Thảo và Mai Ngọc bây giờ mới biết thế nào là “Sự tĩnh lặng trước giông bão.”
– ——-
“Vương Hà Vy! Nguyễn Hà Nhật Vy! Hoàng Hữu Hùng! Cô muốn có một lời giải thích rõ ràng từ ba em.” Trong văn phòng nọ có hai cô gái cùng với một cậu thiếu niên đứng đối diện với hai giáo viên, cả hai vị giáo viên này mặt ai nấy đều rất khó coi. Hai cô gái kia thì một người trưng ra gương mặt ngạo nghễ, người còn lại thì điềm nhiên bình tĩnh. Còn cậu thiếu niên kia trông có vẻ không được ổn lắm.
“Giải thích gì nữa ạ. Loại người nữ chính không làm mà cứ thích làm tiểu tam thì em cũng chịu rồi.” Hà Vy với giọng điệu giễu cợt khịa xéo người đứng bên cạnh mình.
“Hà Vy, đây là văn phòng giáo viên em ăn nói cho đàng hoàng. Tôn trọng một chút.” Cô chủ nhiệm A1 chau mày nhắc nhở.
“Nhật Vy, từ lúc mọi chuyện xảy ra em vẫn không nói không rành là đang ngầm đồng ý hay sao? Dù cho có hay không thì em vẫn phải nói gì chứ! Tại sao cứ im bặt như vậy?!!” Chủ nhiệm A2 cao giọng.
“Em xin lỗi hai cô vì để chuyện này ảnh hưởng đến lớp, sự im lặng của em không phải vì thừa nhận mà là do em không muốn nó trở nên rắc rối hơn mà thôi. Nhưng thật sự quá đáng là có người vì sự im lặng này của em được nước làm tới khiến chuyện này từ bé xé ra to.”
Vương Hà Vy đứng bên cạnh tim đập nhanh hơn. Ban đầu cứ nghĩ Nhật Vy sẽ không dám phản bác như những lần trước nhưng bây giờ thật khiến người ta chột dạ.
“Hà Vy, em giải thích thế nào đây?”
“Em nói thật mà cô! Chính Nhật Vy làm cho bọn em chia tay xong rồi lúc Hùng tỏ tình với Nhật Vy rồi cậu ấy không đồng ý nên Hùng mới chịu quay lại với em đấy ạ.”
“Thế sao lúc tôi được tỏ tình cậu không nói luôn đi? Phải đợi sau khi hai người trở thành người yêu nhau thì mới nói tôi là tiểu tam.”
Hoàng Hữu Hùng từ này đến giờ cứ im thin thít không nói tiếng nào.
“Từ nãy sao cô không thấy Hùng nói gì cả? Em là người đứng giữa chuyện này mà lại không nói gì cứ để hai bạn như vậy à!!”
“Dạ..em xin lỗi cô..mọi chuyện đều như Hà Vy nói ạ.” Nhật Vy lập tức quay sang nhìn cậu ta, tay cô vô thức nắm chặt lại. Nhật Vy biết Hoàng Hữu Hùng là đang trả đũa cô chuyện từ chối cậu ta nhưng đâu đến mức phải làm như thế này.
“Nếu như hai người nói tôi là kẻ thứ ba và tôi đã cố ý làm cho Hùng thích tôi, cứ cho là đến lúc hai người chia tay thì cậu mới biết đi. Vậy cho Nhật Vy này hỏi lại, tại sao lúc đó cậu lại không làm gì cho đến cái lúc Hùng tỏ tình thất bại hai người trở lại thành người yêu thì mới nói tôi là tiểu tam? Và đương nhiên sẽ không có khả năng rơi vào trường hợp sau khi hai người quay lại thì cậu mới biết, bởi vì chuyện này cậu có thể làm lớn đến như vậy thì không có lý nào lúc ấy cậu lại không biết.” Giọng nói Nhật Vy có thể nhận thấy sự tức giận bên trong.
“Có một điều này nữa em không biết hai cô có tin hay không nhưng em hoàn toàn không hề add friend cả hai bạn và hiển nhiên ngay từ đầu em không hề quen ai trong số cả hai.” Nhật Vy mạnh dạng đưa list friend trong messenger, facebook và zalo của mình ra.
Hai vị giáo viên kia không hẹn mà thở hắt ra “Hà Vy, Hữu Hùng cô cho hai em nói một lần nữa. Có thật là như vậy không?” Chủ nhiệm A1 vẻ như mất kiên nhẫn, nhấn mạnh từng chữ.
Cặp tiên đồng ngọc nữa kia không nói được gì chỉ biết cuối mặt xuống sàn nhà.
“Cô đã thông báo cho phụ huynh của ba em chiều nay họ sẽ đến làm việc với nhà trường. Về phần Nhật Vy nếu như em đã không có liên quan thì về lớp trước, chiều nay cùng bố mẹ lên trường gặp cô. Còn hai em này tôi giao lại cho cô chủ nhiệm lớp toàn quyền xử lý.”
Nhật Vy cuối đầu cảm ơn hai vị giáo viên rồi không luyến tiếc mà quay đi.
……
Buổi chiều ngày hôm đó bố mẹ Nhật Vy hùng hổ đến trường họ không đến tìm cô chủ nhiệm mà đi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng.
“Thầy hiệu trưởng, tôi yêu cầu thầy đình chỉ học hai em học sinh lớp 9a1 là Vương Hà Vy và Hoàng Hữu Hùng vì đã đặt điều nói xấu bạn học làm cho bạn bị tổn thương về tâm lý và tinh thần. Và chúng tôi mong muốn con gái chúng tôi được xin lỗi một cách đàng hoàng trước tất cả mọi người.” Ba của Nhật Vy cầm tờ đơn đưa ra trước mặt thầy hiệu trưởng.
Ba Nhật Vy đang có một bài nghiên cứu quan trọng tại Trung Quốc sau khi nhận được cuộc gọi từ vợ liền mua vé bay về ngay trong ngày. Mẹ Nhật Vy thì đóng của trung tâm ngoại ngữ nguyên một ngày chỉ để nghĩ cách làm sao để cho con gái không bị tổn thương vì bị bạn bắt nạt. Con gái cưng của mình đến trường vậy mà lại bị bạn bè ức hiếp, nhất định họ sẽ không để yên cho ai dám đụng đến bảo bối vàng ngọc của mình.
– —-
Nhật Vy ngồi trong lớp nhớ lại lúc ấy không kìm được mà bật cười thành tiếng, làm cho hai con bên cạnh hết hồn. Chúng nó còn tưởng cô bị sản gì nữa cơ. Nhưng Nhật Vy lại chỉ thắc mắc tại sao người như Louis Hưng Vũ lại có thể quen được với Vương Hà Vy? Nghĩ tới đây lòng cô có cảm giác gai gai rất khó tả.
○•○•○•○•○
Tự nhiên cảm thấy chương này hơi nhảm một chút xíu ;-;