Chương 27
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Phần beta mình chưa ưng huhu thôi mọi người đọc đỡ nha 😥
_________________
Thị lực và thính giác của mấy lính gác đều rất tốt nên dù kẻ xâm phạm lén lút tới gần vẫn bị bọn họ nhanh chóng phát hiện.
Ở nơi xa, trên bờ biển, có một toán lính gác hùng mạnh đang ẩn nấp.
Đến khi họ phát hiện thì những kẻ đứng đằng xa kia đã chặn đứng đường lui của họ.
Dưới đáy biển có một tên còn mạnh hơn, chẳng biết đã bơi lại chỗ lính gác từ bao giờ.
Vịnh Sa Nam là một vịnh có hình lưỡi liềm, chỗ mấy kẻ kia đang đứng là phần lõm sâu nhất giáp biển.
Bọn họ có sức uy hiếp rất lớn, cả đám đều là lính gác cấp cao, đang đứng hoặc ngồi xổm trong tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào với cặp mắt lạnh lùng loé sáng.
Mặt biển phản chiếu loạt bóng đen kịt của thể tinh thần bọn kia.
Những người lính kỳ cựu trong đồn biên phòng đều biết đôi lúc thứ nguy hiểm nhất họ phải đương đầu trong khu ô nhiễm không phải là đám quái vật mà chính là đồng loại của mình.
Nhất là khi họ vừa tìm thấy kho báu mà lại bất cẩn bị kẻ khác phát hiện.
Chốn này là khu rừng hắc ám bị thần linh ruồng bỏ, trong đây không có luật pháp cũng không bị ai giám sát nên mạng người rẻ rúng khôn cùng.
– Tất cả đều là lính tinh nhuệ được trang bị tối tân.
Hổ Kềnh thì thầm với Chim Nhỏ:
– Không giống bọn mình, chúng đến từ Tháp Trắng.
– Nhất là đứa dưới nước.
Hổ Kềnh cởi áo ngoài ra, dặn:
– Em ở trên canh chừng, để anh xuống chăm sóc nó một chút.
Rồi cậu lính gác vụt biến thành một con hổ dữ sặc sỡ lặn xuống nước.
Chim Nhỏ bấu chặt khẩu súng giắt bên hông, tập trung nhìn chằm chằm những kẻ trên bờ.
Họ không phải là đối thủ của chúng.
Không chỉ vì họ đang bị đối phương dùng tinh thần lực mạnh mẽ trấn áp, mà còn vì vũ khí những kẻ kia trang bị.
Thứ chúng mang theo đều là súng xung điện tử, còn súng trong tay họ là loại phải nạp đạn thủ công, là những sản phẩm thuộc hai thời đại khác nhau.
Ai cũng biết lính gác của Tháp Trắng luôn mạnh hơn lính gác địa phương, chủ yếu là vì chúng được đế quốc hỗ trợ kinh tế hết mình và được trang bị những loại vũ khí tối tân nhất tìm thấy trong di tích cổ.
Những kẻ đang đứng trên bờ trông có vẻ xa thế thôi nhưng với tốc độ của lính gác thì đây đã là khoảng cách vô phương đào thoát.
Nếu Chim Nhỏ có thể nhìn thấy lũ trên bờ đang liếc mắt dửng dưng và nhếch môi cười đểu thì chúng cũng dư sức mục kích cô ta đang căng như dây đàn, thậm chí còn thấy rõ cả những giọt mồ hôi rịn trên trán cô ta.
Dưới đáy biển, bé Mục quýnh quáng.
Lúc ở dưới biển, cảm giác của nó nhạy bén hơn hẳn.
Nó biết mình đang bị theo dõi. Ở sâu dưới lòng đại dương, có một con quái vật khổng lồ đang bơi lại chỗ nó.
Không tiếng động nhưng nhanh kinh hoàng.
Chỉ mấy giây trôi qua đã tới sát chỗ nó, lẹ làng như bóng ma chốn biển sâu.
Đó là một lính gác. Bé Mục từng gặp rất nhiều lính gác mạnh nhưng đây là lần đầu tiên nó đụng độ một kẻ mạnh đến vậy.
Áp lực kinh khiếp của gã lính gác kia bao trùm khắp vùng biển, khiến thằng bé sợ đến nỗi đánh mất ý định chạy trốn. Lần đầu tiên nó cảm thấy bản thân nhỏ bé thảm hại đến mức đó.
Đã thế thể tinh thần của lính gác kia lại còn là thiên địch của loài hải cẩu.
Trời ạ, không ngờ đó lại là một con cá voi sát thủ.
Tiếng kêu độc đáo của loài cá voi sát thủ theo nhịp sóng truyền đến khiến bé Mục nhũn hết cả đuôi, chực hóa điên.
Không đường nào trốn thoát.
Bị theo dõi sát sao.
Liệu mình có nên ngoan ngoãn xin tha không?
Tiêu rồi, dường như nó đã trông thấy bóng đen khổng lồ ấy trờ tới.
“Không sao.”
“Đừng sợ.”
“Bơi lên thuyền đi.”
Bấy giờ, giọng nói thỉnh thoảng vang lên trong đầu bé Mục lại lên tiếng, giống như cọng rơm cứu mạng từ từ trấn an cõi lòng hoảng loạn của nó.
Thấy mình đã đến sát đáy thuyền và thấy anh Hổ vừa lao xuống nước đón nó, bé hải cẩu bèn lấy hết can đảm ra sức bơi lên mặt biển bằng cả tính mạng.
Dưới biển, mấy cái xúc tu khổng lồ bí ẩn xuất hiện quanh nó, vây lấy như bảo vệ nó, ngăn cách nó với chiếc bóng khổng lồ đang bơi tới dưới nước.
Xúc tu à? Xúc tu ở đâu ra thế?
Rõ ràng sinh vật ấy bí ẩn mà quái lạ, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến bé Mục thấy yên tâm lạ lùng.
Không ngờ sinh vật nó chưa thấy bao giờ này lại đem đến cảm giác an toàn cho nó.
Cứ như chúng bơi cùng nó suốt đường và trò chuyện với nó vậy.
Cậu nhóc hải cẩu lao khỏi biển, nhảy lên khoang thuyền phe mình.
Lâm Uyển đưa cho nó một cái chăn lông. Nó trùm chăn kín mít, biến về hình người, ló đầu ra khỏi chăn.
Thấy bên cạnh toàn là người nhà trang bị đầy đủ vũ khí, và ngắm khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Uyển, cuối cùng nó cũng bình tĩnh lại một chút sau thoáng lẩy bẩy.
Dù Lâm Uyển và nó không còn chia sẻ thị giác nữa nhưng nó vẫn vô thức hướng mắt về phía chị hướng đạo kia.
Hướng đạo đang ngồi bên mạn thuyền, thò đầu ra nhìn xuống nước như thể biết rõ dưới đáy biển đen nhánh đang có một con quái thú khổng lồ cỡ nào, nhưng cô không sợ hãi mà chỉ hơi tò mò.
Đến khi hơi bình tĩnh lại, bé Mục mới bắt đầu ngẫm kỹ chuyện ban nãy.
Những cái xúc tu xuất hiện vào phút chót che chở nó chính là thể tinh thần của chị Lâm Uyển.
Hóa ra các hướng đạo cũng có thể sở hữu thể tinh thần hùng mạnh khiến người ta yên tâm như thế.
Nó vẫn nghĩ các hướng đạo chỉ có thể là những con vật nhỏ mềm mại đáng yêu.
Không, thể tinh thần của chị Lâm Uyển… Nó… Bọn nó cũng cực kỳ mềm mại đáng yêu, chẳng qua là hơi to xíu thôi.
Thật ra bé Mục cũng có vốn hiểu biết nhất định nhờ xem qua rất nhiều bộ phim và quảng cáo về hướng đạo mà đế quốc chiếu.
Nó biết thể tinh thần của hướng đạo có thể trấn an lính gác nhưng không có sức chiến đấu cao.
Thân là lính gác đế quốc, từ nhỏ nó đã nằm lòng chuyện lính gác có nghĩa vụ bảo vệ hướng đạo yếu đuối.
Thế nhưng không ngờ hôm nay nó lại được một hướng đạo đến từ Tháp Trắng bảo vệ.
Nhớ lại cảnh mình sợ run bần bật dưới biển, cậu nhóc mang lòng tự tôn cao quê đến đỏ bừng mặt.
Nhưng nó không thể không thừa nhận rằng trong tích tắc mình bị gã lính gác mạnh uy hiếp suýt đầu hàng thì chính sự mạnh mẽ của đám xúc tu bí ẩn khổng lồ kia đã trợ giúp nó.
Chúng lượn lờ dưới nước, chĩa thẳng chóp vào kẻ địch làm nó cảm thấy an toàn vô cùng.
May mà con cá voi sát thủ kia cuối cùng cũng dừng lại.
Lạ thật, vì sao con cá voi sát thủ mạnh mẽ đó lại dừng lại, không tấn công bọn họ nhỉ?
…
Dưới biển, ánh sao trên bầu trời xuyên qua mặt biển, lấp loá rọi xuống sống lưng màu đen của cá voi sát thủ.
Nghê Tễ lặn đang lặn dưới biển thì nghe thấy tiếng một con hải cẩu nhỏ.
Đó còn không phải là một lính gác thực thụ mà chỉ là thằng bé độ mười mấy tuổi.
Tuy còn cách rất xa nhưng giác quan nhạy bén dưới biển của anh là thứ không ai bì nổi.
Thậm chí anh chẳng cần mở rộng tầm nhìn cũng thấy rõ thằng bé kia đang ôm một chiếc hộp gỗ trong lòng bơi trở lại thuyền với chiếc đuôi to bản của hải cẩu lúc lắc một cách hớn hở.
– Xử nó rồi lấy thứ thầy muốn đi.
Giọng Đàm Thụ phát ra từ tai nghe chuyên dụng.
– Bọn tớ sẽ giải quyết đồng đội của nó.
Chuyện này hơi phiền phức rồi đây. Có lẽ chiếc hộp thằng bé kia đang ôm chính là thứ mà Tào Tuấn Dân cố ý bắt bọn họ lặn lội đường xa từ Tháp Trắng đến đây tìm kiếm.
Con tàu đắm Mary được tìm thấy trong khu ô nhiễm số 5.
Có vẻ như toàn bộ đồ đạc trên con tàu cũ kỹ nằm yên dưới đáy biển nhiều năm này đã bị các đội thám hiểm khoắng sạch.
Nhưng thứ giá trị nhất mà nó thực sự chuyên chở vẫn chưa bị khai quật. Đó là một hộp đá năng lượng cổ siêu quý hiếm, được giấu tại một nơi bí mật trong phòng ngủ thuyền trưởng, trước mắt chỉ có vài vị chóp bu trong Tháp Trắng nắm được tin này.
Không ai muốn báo cáo tin này cho đế quốc biết, cả bọn ai cũng tính dùng quân đội riêng tìm kiếm, bí mật cất món trân bảo hiếm thấy đó vào túi riêng.
Tào Tuấn Dân muốn dùng thứ này để củng cố địa vị với ô dù lão vừa tìm được nên lão buộc phải tìm thấy chiếc hộp này bằng mọi giá, bởi vậy đã phái gần hết đám lính tinh nhuệ có sức chiến đấu mạnh nhất đi.
Tình cờ thay có người đã nhanh chân hơn bọn Nghê Tễ một bước.
Tiếc là những người kia chưa kịp chạy mất.
Nghê Tễ biết trên đời có lắm chuyện bất bình, song giờ anh đã nghĩ thoáng hơn, không còn là chàng thanh niên nhiệt tình mà xốc nổi như hồi đi học nữa.
Nhưng phàm là chuyện anh không muốn nhúng chàm thì tuyệt đối sẽ tránh can dự.
Chẳng hạn như dùng mạng sống của một thằng bé trải phẳng con đường thăng tiến của Tào Tuấn Dân.
Chỉ cần dọa nó một chút để lấy lại chiếc hộp kia là đủ.
Ngay khi anh đến gần, nước biển bốn xung quanh con hải cẩu nhỏ đang hoảng loạn chợt dâng lên, rồi mạch nước ngầm bỗng xuất hiện một cảm giác quen thuộc khiến Nghê Tễ sợ hãi.
Như đóa hoa thốt nhiên nở rộ trong đêm, mà cũng như bàn tay quỷ thần vươn ra từ chốn bí ẩn nào đó.
Đám xúc tu đột nhiên xuất hiện, vây quanh bảo vệ con hải cẩu nhỏ đang sợ hãi đến mất phương hướng.
Là cô? Hướng đạo kia?
Nghê Tễ từ từ dừng lại giữa biển.
Khéo thế sao?
Mới hai hôm trước, anh và cô còn sóng vai chiến đấu trên mây.
Mà giờ đây những xúc tu bảo vệ anh khi ấy lại che chở một lính gác khác, chĩa hết toàn bộ chóp nhọn của chúng về phía anh.
Dàn thế sẵn sàng tấn công anh.
Đây vốn dĩ là chuyện rất đỗi bình thường.
Một người bạn từng kề vai chiến đấu thoắt cái biến thành kẻ thù chẳng phải là việc lạ với Nghê Tễ.
Đàm Thụ cũng từng là người anh em sát cánh anh, thế mà giờ hắn đang dùng trăm phương nghìn kế toan giết anh. Ngoài chút tởm lợm, Nghê Tễ chẳng có cảm giác gì khác về điều này.
Hơn nữa anh với cô gái kia cũng đâu phải bạn bè gì, thậm chí bọn họ còn chưa từng chào nhau một câu tử tế.
Thế nhưng, thế nhưng khi nhìn những cái xúc tu kia liên tiếp chĩa vào mình một cách nghiêm túc như đối xử với kẻ thù thì chẳng hiểu sao trong thâm tâm, Nghê Tễ lại thấy hơi buồn bực.
Cứ như chốn mềm mại nào đó vừa bị chóp xúc tu nhọn hoắt đâm mạnh một phát nên không kìm được mà thấy khó chịu. Anh những tưởng trái tim mình đã không có chỗ như vậy nữa.
Nếu anh nhất quyết muốn đối đầu với em thì em làm gì được nào?
Nghê Tễ híp mắt lại, vô cớ nổi giận. Anh biết chuyện này rất vô bổ nhưng lại không sao khống chế được cảm xúc của mình.
Phần da trên mu bàn tay bất giác ngứa râm ran.
Nếu phải đối đầu với người kia…
Anh biết rõ nếu mình làm thế, có lẽ sẽ lại bị cô đánh một phát đau điếng như lần trước, mà lần này chưa chắc đã đánh vào tay.
Con cá voi sát thủ khổng lồ dừng hẳn lại.
Anh không bơi tới nữa mà biến thành dạng thú nhân bơi trở lên, trồi lên mặt nước, ló nửa đầu ra khỏi mặt biển nhấp nhô.
Trên mặt biển mênh mông gợn sóng, anh trông thấy hướng đạo kia.
Người nọ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ dưới bầu trời đầy sao, cách anh một khoảng không xa.
Cô đang được vài lính gác bảo vệ cẩn thận, trông mặt có vẻ kinh ngạc khi phát hiện ra anh.
…
Lâm Uyển trông thấy lính gác vừa ngoi lên mặt nước.
Hóa ra là người kia, khéo thật đấy.
Lính gác từ dưới biển trồi lên mặt nước với mái tóc ướt sũng. Nước chảy xuống hàm anh, lăn dọc yết hầu.
Chỉ mỗi đầu anh ló khỏi biển, xuyên qua mặt biển có thể thấy loáng thoáng phần vằn đen của phần thân.
Thế mà chẳng hiểu sao Lâm Uyển lại cảm thấy thân thiết lạ lùng, như thể cô chẳng cần nhìn cũng biết rõ phần thân khuất dưới biển của anh ra sao, có chiếc lưng đen đẹp đẽ, đường cong mượt mà, và cái đuôi láng bóng thế nào.
Cũng không rõ vì sao mà cô lại thấy quen đến thế, cứ như đã tự tay vuốt ve cơ thể ấy vậy.
Lính gác này rất lạ lắm! Lần nào trông thấy anh, Lâm Uyển đều có cảm giác vừa lạ vừa quen.
Rõ ràng là bọn họ còn chưa chính thức nói với nhau câu nào nhưng lại như hiểu thấu lòng nhau.
Lần trước, mới cách đây hai ngày, trên chiếc phi thuyền bay trên trời, Lâm Uyển đã từng nghe thấy tiếng cười sảng khoái của người này.
Anh cười phá lên, phi thẳng xuống dưới, chặt phăng đầu con quái vật khổng lồ chỉ với một nhát đao, là một anh hùng chân chính.
Khi ấy tiếng cười của anh khiến người ta thấy vui lây.
Nhưng lần này gặp lại, anh chỉ lẳng lặng ngoi lên khỏi biển, chẳng chào hỏi gì, chỉ đăm đăm nhìn mình từ xa.
Lâm Uyển lờ mờ phát hiện ra một thứ cảm xúc kỳ lạ, ấy là thứ cảm xúc đầy phức tạp của loài người mang tên “ai oán”.
Hệt như khi nàng tiên cá bị hoàng tử ruồng rẫy, nhìn hoàng tử ngồi trên thuyền phát khóc vì uất ức.
Lâm Uyển cảm thấy mình lầm to rồi. Dạo này đám xúc tu có vẻ không còn tinh nhạy nữa, chúng thường xuyên truyền cho cô mấy thứ mà cô không hiểu nổi.
“Vừa rồi mấy đứa bắt nạt anh ta à?”
Lâm Uyển âm thầm tra hỏi thể tinh thần của mình.
“Đâu ạ.”
“Chính chị đã hạ chỉ thị tối cao là bảo vệ hải cẩu mà.”
“Bọn em mải chấp hành lệnh của chị nên không để ý tới con cá bự kia.”
“Ớ, là cá bự hả?”
“Cá bự, cho tao ngắm miếng coi.”
“Tao lại chào nó luôn đây.”
“Hình như bé Cá không vui.”
“Không sao, lát nữa tao sờ nó… Á á, đứa nào bịt miệng ông đấy!”
Trong lúc đám xúc tu của Lâm Uyển thi nhau ầm ĩ, con thuyền của đám lính gác đã cập bờ.
Với họ mà nói, chiến đấu trên đất liền vẫn là lựa chọn tốt hơn.
Cái gã có thực lực hùng hậu vừa trồi lên mặt nước nhưng không tiếp cận mà chỉ nhìn họ một cách nham hiểm kia khiến người ta sợ vãi linh hồn.
– Không ngờ lại gặp hướng đạo trong khu ô nhiễm, đúng là chuyện lạ mà.
Đàm Thụ đứng canh trên bờ nở nụ cười với đám lính gác vừa rời khỏi thuyền, nói tiếp:
– Đừng căng thẳng thế, nể tình hướng đạo từ Tháp Trắng tới, chúng tôi sẽ không làm gì cả.
Lúc hắn mỉm cười trông hao hao bọn quý tộc chú trọng lễ nghĩa ở mấy buổi tiệc rượu thượng lưu với khuôn mặt tươi tắn và nhã nhặn lịch sự giống như một người thấu tình đạt lý.
Nhưng đám Chim Nhỏ không mắc bẫy. Bọn họ vẫn siết chặt vũ khí như thể đang đối mặt với kẻ địch.
Tuy tên này đang cười nhưng quân của hắn đã tản ra xung quanh, dàn trận đâu vào đấy, lấp sạch đường lui của họ.
Chốt an toàn trên súng xung điện tử của chúng đều mở, thanh năng lượng trên súng lập lòe báo đầy, cho thấy chúng sẵn sàng giết người bịt đầu mối bất cứ lúc nào.
– Tôi sẽ không làm gì thất lễ với hướng đạo đâu.
Đàm Thụ hơi cúi người, chìa tay ra với Lâm Uyển:
– Chỉ cần cô hướng đạo đây chịu đưa chiếc hộp kia cho tôi.
Lâm Uyển không đồng ý lắm, dẩu môi ôm chặt chiếc hộp bé Mục tốn bao công sức mới mang về được.
Chiếc hộp rất cũ, thoạt trông không có giá trị gì. Nhưng phần miệng hơi nứt của nó lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ mê hồn.
Chim Nhỏ nhanh chóng vạch ra hàng loạt kế hoạch chạy trốn trong đầu nhưng chẳng thấy cái nào khả thi hết.
Hổ Kềnh thì mặt đỏ phừng phừng, nghiến chặt răng.
– Chị Lâm Uyển.
Bé Mục khẽ kéo góc áo Lâm Uyển.
Bọn họ đều thấy vô cùng nhục nhã, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Bọn họ biết lúc này đây, trước mặt kẻ địch mạnh, mình không hề có tư cách hành động hấp tấp.
Đương nhiên khi đã lâm vào đường cùng thì mạng sống lúc nào cũng quan trọng hơn nhiệm vụ phải hoàn thành.
Lâm Uyển nghiến răng trợn mắt, nhìn Đàm Thụ với vẻ mặt nhục nhã và căm giận.
Cuối cùng, như thể không còn lựa chọn nào khác, cô không thể không ghìm nỗi nhục nhã và căm giận xuống để ném chiếc hộp gỗ kia về phía Đàm Thụ.
Tay của một hướng đạo như cô chẳng có bao sức, nên trong cơn nóng giận đã vứt chiếc hộp xuống đất.
Những viên đá năng lượng ngũ sắc vô cùng quý giá lăn lông lốc trên bờ cát vàng au, thế mà cát vàng vẫn không át được ánh sáng rực rỡ nao lòng người kia.
Chiếc hộp gỗ cũ nát kia nảy vài cái trên bãi cát rồi văng sang một bên, trống trơn không còn gì bên trong.
Đàm Thụ không thèm chấp Lâm Uyển, dang tay nhún vai tỏ vẻ thông cảm cho cô nàng hướng đạo yếu đuối vừa giận quá mất khôn.
Hắn mở ba lô của mình ra, nhặt sạch số đá năng lượng xinh đẹp đó bỏ vào túi.
Ấy thế mà hắn lại không chạy đi nhặt chiếc hộp gỗ cũ nát trống không văng tít đằng xa kia. Có lẽ hắn từng nghĩ đến chuyện ấy, nhưng đúng lúc đó, có một sinh vật thần bí đã bí mật bò tới xoá đi ý định ấy.
– Sao hả? Chị bắt chước có giỏi không?
Lâm Uyển thầm hỏi.
“Giống cực, trông cứ như người ấy, y chang lúc con người tức giận.”
“Không giống lắm, chị phải nghiến răng chặt hơn với phồng má lên chút cơ.”
“Phải nhíu mày, nhíu đến nhăn dúm ấn đường mới chuẩn.”
“Sao mà khó ghê, vậy thì phải khống chế bao nhiêu cơ bắp chứ!”
“Mày nhìn Chim Nhỏ kìa, cứ bắt chước y hệt chị ấy là được.”
“Thôi kệ đi, êm chuyện là được rồi.”
Nhặt đá năng lượng xong, Đàm Thụ phủi tay rồi xoay người đi ra sau.
Như thể hắn thật sự giữ lời hứa, lấy được đồ là đi ngay.
Ngay khi mọi người hơi thả lỏng một chút, Đàm Thụ lại quay lưng về phía đám Chim Nhỏ nở nụ cười khẩy, chúc ngón cái xuống trước người.
Ai cũng biết đó là ám hiệu giết sạch.
Có điều ngón cái của hắn còn chưa xoay vuông góc thì cổ tay đã bị một bàn tay ướt đẫm nước biển túm lấy.
– Nghê Tễ!
Đàm Thụ nghiến răng quát khẽ:
– Cậu đang làm gì đó?
– Để bọn họ đi.
Nghê Tễ thờ ơ nói.
“Lại bắt đầu rồi, thằng khốn này lại thế rồi.” Đàm Thụ nổi khùng nghĩ.
Nó lúc nào cũng vậy, chuyên nổi điên bất thình lình.
Thích gì làm đó.
Chẳng xem đội trưởng như hắn ra gì.
Đàm Thụ muốn giãy thoát khỏi Nghê Tễ nhưng bàn tay đang nắm cổ tay hắn cứng như gọng sắt. Mặc cho hắn dùng hết sức bình sinh, bàn tay đó vẫn vững như đá, không gì lay chuyển nổi.
Mặt hắn hết xanh lại trắng, chút phong độ rặn mãi mới có bay sạch không sót lại gì.
Còn Nghê Tễ cứ tỉnh bơ đứng cạnh túm cổ tay hắn, nhướng mày, nở nụ cười hết sức chuyên nghiệp nói:
– Tớ bảo là để cho họ đi, thưa Đội trưởng.
Anh vừa từ biển lên, cả người sũng nước, đi chân trần, dùng một tay giữ chiếc khăn tắm quấn ngang hông, còn tay kia khống chế Đàm Thụ.
Thằng khốn này vốn là người như vậy đấy. Dù bình thường làm bộ ngoan ngoãn ra sao thì đến lúc đụng chuyện nó quyết làm thì sẽ không đời nào cho kẻ khác đường thương lượng.
Đàm Thụ biết nếu gây gổ ở đây, hắn không tài nào đánh lại Nghê Tễ, mà có lẽ còn chẳng giãy thoát khỏi tay anh nổi.
Hắn không thể bị muối mặt được, nên đành cắn răng phất tay ra hiệu rút quân rồi dẫn cả đội đi khỏi đó trong lúc âm thầm trù tính kế hoạch giết Nghê Tễ.
Nghê Tễ đi cuối đội.
Anh không nhìn mấy người đang đứng trên bãi cát lấy một cái.
Lúc tiến về trước, đôi chân trần của anh giẫm phải chiếc hộp gỗ vùi trong cát.
Lúc anh thoáng chần chờ thì có một cái xúc tu nhỏ thình lình chui ra, quấn lấy mắt cá chân anh bò lên trên, dùng đầu xúc tu nhòn nhọn nhéo nhẹ làn da lấm cát của anh một cái.
Nghê Tễ cứng đờ người.
Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng anh buồn bã nhận ra rằng mình vẫn hằng khao khát điều này.
Vừa nhận được chút ám hiệu của người kia, biết cô lén chào hỏi mình là trái tim đang u buồn bỗng rộn niềm vui ngay.
Hóa ra thứ cô thực sự muốn lấy là chiếc hộp gỗ này.
Nghê Tễ bèn giẫm mạnh xuống, vùi sâu nó vào cát, giấu giếm hộ người kia.
Rồi anh bước đi thoăn thoắt không hề ngoảnh đầu lại nhìn lấy một cái, cất bàn chân dính cát lên đuổi kịp tốp người phía trước.
Còn cái xúc tu kia thì bò khỏi mắt cá chân anh, chui xuống cát, quấn lấy chiếc hộp gỗ kia.
Lời tác giả
Cá voi sát thủ: Lúc cần lấy chiếc hộp thì quấn rịt chân người ta, còn lúc không cần thì che chở lính gác khác dọa dẫm mình. ┭┮﹏┭┮