Chương 197: Nắm tay chị nhé
……
Du Hiểu Mẫn cũng có chung mối thù với chuyện giục kết hôn như Du Nhậm, trong khi những người thân và bạn bè xung quanh vẫn cứ giảng giải khuyên răn. Lần nào về Du Trang, biểu cảm của Hồ Trạch Phân cũng mờ ám gian gian, hỏi cháu gái đã thích ai chưa?
Ông ngoại Du Văn Chiêu đã dần nhìn thấu dã tâm trong công việc của Du Nhậm, ông thuyết phục cháu gái theo cách cũ: “Phụ nữ phải có gia đình, phụ nữ phải có con.”
Tại sao lại là “phải”? Bởi hàng trăm nghìn năm qua vẫn như thế. Không được làm trái luật lệ của tổ tiên.
“Cháu không biết luật tổ tiên, họ cũng đâu có biết cháu.” Câu đùa của Du Nhậm khiến Du Văn Chiêu trợn mắt giận dữ.
Nhưng thật không dễ đối phó với Nhậm Tụng Hồng, người cha gọi con gái đến nhà, bảo bà vợ Liêu Hoa nấu một bữa cơm thịnh soạn: “Chúng ta hãy nói về chuyện cá nhân của con.” Nhậm Tụng Hồng nói, ngoài Chúc Triều Dương ra, bố cũng nghe nói về Tả Hạc Minh, chàng trai đó tốt, có chừng mực và chín chắn, hiện đang tự khởi nghiệp rất khá ở Bách Châu. Con từ chối cậu ấy, thực chất cũng là từ chối lãnh đạo của con. Bài học này con đã thấm chưa?
“Đã thấm.” Biểu cảm như một đứa con gái ngoan của Du Nhậm khiến Nhậm Tụng Hồng cười, nhưng câu sau lại khiến ông đen mặt: “Sau này con sẽ kiên quyết không phối hợp nếu lãnh đạo can thiệp vào chuyện cá nhân của con. Cái sai của con là ngay từ đầu đã đắn đo sợ làm phật lòng người khác, đến chỗ hẹn sau đó mới từ chối, khiến lãnh đạo càng mất mặt hơn.”
“Được được, chuyện cũ không nhắc nữa, Liêu Huống thì sao?” Nhậm Tụng Hồng nói Liêu Huống lại được thăng chức ở Cục Điều tiết Ngân hàng, tương lai xán lạn, hợp với con cả về tuổi tác, học vấn, gia đình cho đến tính cách. Con sợ mẹ sẽ ý kiến à? Không cần sợ, bố sẽ thuyết phục cho con.
Khi nhắc đến cậu cháu trai, Liêu Hoa, vợ mới của Nhậm Tụng Hồng cười hiền hậu, trìu mến nói với Du Nhậm: “Thái Thái, không phải cô thiên vị cháu trai nhà cô. Thằng Huống thực sự là một người tài tuấn tú hiếm hoi giữa hàng ngàn thanh niên ở Bách Châu.”
Du Nhậm không nói gì, không khí trên bàn ăn lạnh đi, Nhậm Tụng Hồng ra hiệu bằng mắt với vợ, khi chỉ còn lại hai cha con, ông hỏi: “Hay là con thích người khác?”
Du Nhậm ngừng lại một lúc, mỉm cười đáp: “Không có.”
“Vậy tại sao không cân nhắc Liêu Huống?” Nhậm Tụng Hồng nói, nghĩ đến đại sự cả đời của con là bố lại lo, bao năm qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Bố, tại sao con phải cân nhắc anh ấy? Để phối giống à? Con không cân nhắc, con không có ý gì với anh ấy, anh ấy rất tốt, nhưng không hợp với con.
“Thế ai hợp với con?” Nghe đến đây, trái tim Du Nhậm đập thình thịch: “Bản thân con.”
Bữa ăn kết thúc không mấy vui vẻ, cuối cùng Nhậm Tụng Hồng nói: “Con phải nghĩ kỹ, hôn nhân không phải là cái lồng nhốt con, nó là nhân tố giúp sức. Con còn muốn tiến bộ không?”
Du Nhậm lái xe hai vòng quanh Bách Châu mới quay lại tiểu khu, ngồi buồn bực trên xe không muốn về nhà, chỉ mở cửa sổ ra, vừa hứng gió vừa thẫn thờ. Dù tâm lý có vững đến đâu, vẫn sẽ biết buồn nếu thường xuyên gặp phải chuyện phiền lòng do những người “nhiệt tình” này đem lại.
Cô xuống xe mua vài lon bia, cởi giày ngồi lên ghế sau, chậm rãi uống. Rượu bia có thể khiến cô tạm thời quên đi sợi dây vô hình trói buộc cơ thể, cho đến khi hai má ửng hồng, Du Nhậm liếc nhìn điện thoại: 9 giờ 40.
Lúc này không nên lái xe, hoa mắt chóng mặt cũng không tiện đón Viên Liễu, cô gọi điện cho Túc Hải, nhờ Túc Hải đến đón bạn thân.
Dựa lưng trong xe chợp mắt một lúc, chợt bị tiếng còi của một chiếc ô tô khác trong tiểu khu đánh thức, lại kiểm tra điện thoại, đã là 10 giờ 30. Không thể thẳng thắn nói về xu hướng tính dục, nhưng ít nhất vẫn phải thuyết phục Nhậm Tụng Hồng đừng can thiệp vào chuyện của mình.
Du Nhậm nhấp một hớp bia cho ẩm cổ họng, bấm số điện thoại của bố. Sau khi Nhậm Tụng Hồng được thăng chức, giọng điệu của ông bình tĩnh và chậm rãi hơn trước, Du Nhậm cho rằng ông chỉ đang giả bộ bằng cách cố gắng thu đôi cánh lại. “Nghĩ kỹ chưa?” Nhậm Tụng Hồng hỏi.
“Bố, con muốn nói chuyện nghiêm túc với bố về vấn đề này. Hãy để con tự quyết định chuyện hôn nhân của con, đừng giới thiệu ai cho con nữa.” Không hề quanh co, Du Nhậm nói chuyện với bố rất rõ ràng và trực tiếp.
“Con không cần đàn ông.” Lời nói của Du Nhậm khiến Nhậm Tụng Hồng im lặng một lát: “Là vì bố và mẹ con ly hôn sao?”
“Không phải, ngược lại, con rất biết ơn vì bố mẹ đã ly hôn, ít nhất điều đó đã cho con khoảng thời gian yên tĩnh để trưởng thành.” Du Nhậm nói: “Nếu bố coi con như một người độc lập, mong bố tôn trọng mong muốn của con.”
“Nhưng con là con gái của bố!” Nhậm Tụng Hồng nhấn mạnh.
“Trước tiên, con là chính bản thân con.” Du Nhậm đã đoán trước cuộc gọi này sẽ dẫn đến một màn cãi vã: “Bố, con không cần những việc hoặc người đến theo cách bắt ép, đối tượng được thoả mãn không phải là con, mà là bố. Đúng là con muốn tiến bộ, nhưng con không tin trong thể chế này không có chỗ đứng cho một người phụ nữ độc thân biết phấn đấu. Bố, bố có thể đại diện nói một câu kết luận ‘phụ nữ không kết hôn sẽ không có tương lai trong hệ thống Bách Châu’ không?”
“Nói ngang cãi bướng.” Nhậm Tụng Hồng nói thôi, xem ra con đúng là không thích Liêu Huống, vậy hãy xem những chàng trai khác đi.
“Bố, con nghĩ bố nghe không hiểu. Con không cần đàn ông, bất kỳ người đàn ông nào. Đừng làm phiền con.” Lời nói của Du Nhậm đã châm ngòi cơn tức giận của Nhậm Tụng Hồng: “Hay là con có bệnh gì hả? Du Hiểu dạy con như thế nào? Vô lý… con còn ý thức xã hội của một người phụ nữ không?”
Du Nhậm cúp điện thoại, cười khổ sờ lon bia, hai lon đều đã trống rỗng, cô xỏ giày vào chuẩn bị về nhà, bỗng giật mình trước một bóng đen phía trước xe, toàn thân run rẩy vì sợ, da gà nổi từ đầu cho đến chân, và rồi bóng đen lên tiếng: “Chị?”
Du Nhậm thở phào nhẹ nhõm, túi xách và túi rác đung đưa trên tay, khóa cửa xe lại: “Em lại tới à?”
Viên Liễu cười khúc khích: “Tiểu Hải đón em, em bảo bạn ấy thả em xuống dưới nhà chị. Chị ơi, chị vừa ở trong xe một lúc lâu đúng không?” Thấy Du Nhậm loạng choạng, Viên Liễu bước tới đỡ, bị Du Nhậm đẩy ra: “Không sao, hôm nay chị… đi ăn tối, có lẽ không kịp đón em.”
Bàn tay của cô gái nhỏ lại đặt lên eo Du Nhậm: “Lên tầng à?”
“Không lên.” Du Nhậm nghĩ một lúc: “Chị muốn đi vệ sinh.”
Vậy là vẫn lên. Du Nhậm về nhà, nhốt Viên Liễu ở ngoài, cô gái nhỏ hụt hẫng, đứng ngoài cửa sờ đầu mũi. Một lúc sau cửa lại mở ra, Du Nhậm vẫn chưa thay giày: “Chị ra ngoài đi dạo.”
“Em đi cùng chị.” Viên Liễu vội nói.
Không cần em đi cùng, em đi học bài đi, về nhà ôn tập đi, học kỳ sau sắp lên lớp 12, đã quyết định sẽ thi trường gì chưa? Có biết học khối khoa học xã hội sẽ khó tìm việc không? Du Nhậm nói một tràng liền mạch nhưng vẫn bị Viên Liễu đoán chắc rằng cô đã uống nhiều – kiệm lời như vàng mới là biểu hiện uống rượu bình thường của Du Nhậm.
“Chị vừa uống nhiều, ra ngoài gặp phải người xấu thì sao? Chưa kể chị trông xinh như thế kia.” Viên Liễu vào thang máy cùng Du Nhậm: “Em làm xong bài tập lâu rồi, cũng không quên ôn tập. Cả ngày bị nuôi nhốt, ngoài học ra em còn có thể làm gì khác? Hẹn hò sao?”
Du Nhậm hừ: “Chị muốn đi dạo quanh sông Bách Giang.”
Được, Viên Liễu nói hôm nay thời tiết ấm áp, thích hợp đi dạo. Một lớn một nhỏ rất nhanh đã bước đến bên sông Bách Giang, không cần biết mặt đất có sạch hay không, Du Nhậm ôm đầu gối ngồi xuống lề đường nhìn sông, nói: “Hồi đó chị hẹn hò với Mão Sinh, cuối tuần được nghỉ mới có cơ hội đến đây ngắm với cậu ấy.”
Ngắm cái gì? Lòng Viên Liễu chợt nhói.
“Ngắm… ngắm nước, nghe cậu ấy hát… hát kịch.” Du Nhậm ngượng ngùng khi nhắc đến chuyện cũ: “Đều đã là quá khứ.”
Chị có thể hẹn hò thời còn đi học, em thì không. Nghĩ tới đây, Viên Liễu thở dài, khoanh chân ngồi cạnh Du Nhậm, ngắm gò má của chị.
“Chị… chị uống bia, không quyến rũ, nít ranh nhìn cái gì mà nhìn?” Du Nhậm không nhìn Viên Liễu, tâm trạng dần dần đỡ hơn: “Dù chị rất thoáng, bản thân chị cũng là loại người đó, nhưng chị thực sự rất lo lắng, em… sau này…” Du Nhậm liếm môi: “Tiểu Liễu, con đường này không dễ đi.”
“Em nghĩ không có gì khó.” Câu trả lời của Viên Liễu nghe có vẻ vô tri và bạo dạn đối với Du Nhậm. Cô bật cười, đánh vào đầu cô gái nhỏ: “Khó mà.”
Khó ở đâu? Người nhà không đồng ý à? Em có niềm tin sẽ khiến mẹ em chấp nhận. Viên Liễu nói, cái khó ở đây không phải vì em thuộc loại người nào, khó ở chỗ khác.
“Em lại nói ẩn ý cái gì.” Du Nhậm cốc đầu Viên Liễu: “Không cho nói bóng gió.”
“Không được nói bóng gió, phải để lại khoảng lặng.” Viên Liễu dịch sát gần Du Nhậm: “Du Nhậm?”
“Gọi chị.” Du Nhậm bất mãn.
“Du Nhậm!” Viên Liễu ngẩng đầu: “Phải kiên định tuân theo vấn đề nguyên tắc.” Sao chị lại buồn? Vì chuyện xu hướng tính dục sao?
Câu trả lời là một khoảng lặng thật dài của Du Nhậm, mãi sau mới nói: “Khi còn nhỏ, chị thực sự không nghĩ đó là vấn đề gì to tát. Đương nhiên, cảm giác ngột ngạt mà xã hội tạt vào chị giờ đây không còn làm đau chị nữa. Chị không buồn vì trải nghiệm của chị, chị buồn cho tất cả những người như chúng ta.”
Cuộc sống vốn không hề dễ dàng, những cảm xúc như vậy cứ như rêu bám trên mặt đá, mãnh liệt sinh trưởng và tồn tại khi không có ánh nắng mặt trời chiếu rọi, lại càng khó khăn hơn, phải không?
“Tiểu Liễu, tuy bề ngoài chị trưởng thành, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất bình. Thật đấy, người không thể giấu nổi ‘bất bình’ không thể tính là người lớn.” Gió sông thổi tóc Du Nhậm rối bời và khiến đôi mắt cô ngứa ngáy. Du Nhậm ngáp một cái, lí nhí tủi thân nói: “Bố chị… nói chị không có ý thức xã hội của người phụ nữ.”
Tiểu Liễu, chuyện này chị càng nghĩ càng thấy buồn, chị sẽ không buồn nếu ông ấy yêu cầu chị phải có ý thức của một công chức, nhưng đây là ông ấy dùng “ý thức xã hội của phụ nữ” để áp đặt chị. Rõ ràng là hai bố con, rốt cuộc, ông ấy vẫn đứng trên bề cao “xã hội” để chỉ trích chị, quan hệ máu mủ chẳng là gì so với “ý thức xã hội” của ông ấy.
“Ý thức xã hội của phụ nữ là gì, ý thức xã hội của một người cha là gì?” Ánh mắt long lanh sáng ngời của Viên Liễu khiến Du Nhậm sững sờ: “Nếu em biết quá sớm… sẽ rất khốn đốn.”
“Nhưng chị đã 27 tuổi, Du Nhậm, không phải chị vẫn khốn đốn sao? Nếu chị nói cho em biết sớm, có lẽ em sẽ có nhiều thời gian suy nghĩ hơn về vấn đề này, biết đâu, đến một ngày nào đó em sẽ hiểu ra.” Viên Liễu cởi áo phao, khoác lên người Du Nhậm. Du Nhậm đang định từ chối thì bị Viên Liễu giữ chặt vai: “Cho em một lần cơ hội này đi, em không lạnh.” Cô gái nhỏ chớp mắt: “Chị Du Nhậm, hai ý thức đó rốt cuộc là gì?”
Nghe cô gái nhỏ lại đổi cách xưng hô thành “chị Du Nhậm”, Du Nhậm nói thật lươn lẹo, em là con cáo nhỏ, có biết không? Càng ngày càng thành thạo lén lút thay đổi ngữ cảnh, Viên Liễu, có phải nít ranh như em mất điểm nhiều nhất ở phần đọc hiểu môn Ngữ văn không?
Viên Liễu mở to mắt: “Sao chị biết?”
“Hừ, bởi vì em tự cho mình thông minh, suy nghĩ quá nhiều.” Du Nhậm nắm chặt vạt áo phao, đã thấy ấm áp hơn rất nhiều: “Chúng ta cần có lập trường khi suy xét vấn đề. Đương nhiên, cách diễn đạt ‘lập trường’ trong học thuật đôi khi dễ chính trị hoá các liên tưởng. Do vậy hãy sử dụng một từ trung lập đi, ‘góc độ’.”
Theo góc độ của một người đàn ông, giống như bố chị, họ cho rằng phụ nữ nên kết hôn và sinh con như một lẽ đương nhiên và không cần nghĩ ngợi nhiều thêm. Thông thường, ông ấy nhìn chị dưới góc độ “con gái”, nhưng trong lĩnh vực xã hội, góc nhìn của ông ấy là sự cô đọng của hàng ngàn năm lịch sử, tư tưởng, kinh tế, chính trị, văn hóa, lễ nghi và các yếu tố khác, ông ấy coi chị là “một phần tử của tầng lớp cấp thấp lẽ ra nên thực hiện bổn phận của họ”.
Chị buồn vì ông ấy đã thực hiện ý thức đó vượt khỏi phạm vi “cha con” và rơi vào phương diện lịch sử xã hội của giới tính. Chị giải thích như thế, em có hiểu không?
Viên Liễu nghĩ một lúc: “Nhìn nhận chị là công cụ xã hội hơn là con gái ruột sao?”
Du Nhậm mở miệng, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên má mình: “Đúng là chị không uống được, đầu óc lùng bùng, lảm nhảm nhiều quá.”
“Vậy chị cũng coi ông ấy như một công cụ đi.” Viên Liễu xoa tay: “Một người cha không giúp được gì, thà không có còn hơn, huống chi là một người cha chỉ biết gây chuyện. Lưu Mậu Tùng bị mẹ em đuổi ra ngoài vì vô dụng và gây thêm phiền phức đấy.”
Du Nhậm cười, gật đầu: “Có lý.” Đầu nghiêng ngả chạm lên vai cô gái nhỏ: “Bắt xe về nhà nhé?” Du Nhậm ngồi thẳng dậy.
Gần bờ sông không có xe. Viên Liễu nói, không xa, em dẫn chị về nhà.
“Nhưng, chị không đi bộ được nữa, chị nghỉ ngơi một lát.” Du Nhậm có chút xấu hổ vùi đầu vào giữa hai chân không đứng dậy được, Viên Liễu ngồi xổm xuống: “Vậy em cõng chị?”
Người phía sau ngơ ngác, ngay sau đó tỉnh táo đứng lên nói: “Về nhà.” Chưa đi được hai bước, cô gái nhỏ đưa cặp sách cho Du Nhậm: “Cầm hộ em, chị đi chậm quá, mất thời gian em về nhà học bài.”
“Lên đi.” Viên Liễu vẫn khom lưng.
“Em không cõng được đâu! Chị không làm mất thời gian!” Du Nhậm vịn lên vai Viên Liễu, đột nhiên hai chân bị cô gái nhỏ nâng lên, Viên Liễu đã cõng Du Nhậm trên lưng đi được vài bước: “Thấy chưa… chị… rất nhẹ… Ôi, chị của em ơi, hay là chị xuống đi.” Viên Liễu đã đánh giá cao bản thân và đánh giá thấp Du Nhậm, đành thả chị xuống.
Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc
“Chị có nặng đâu.” Lông mày Du Nhậm dựng ngược, màu cồn đỏ đã lan vào đôi mắt.
“Là do em vô dụng.” Viên Liễu cười, cầm lấy cặp sách: “Đi thôi.”
Du Nhậm vung cánh tay: “Chị mới 51kg.”
Tiểu Hải nói chị 54kg, ngưỡng mộ cả ngày. Viên Liễu vạch trần Du Nhậm.
Du Nhậm lập tức bị nghẹn: “Năm mới ai mà không béo?”
“Đúng vậy.” Viên Liễu trả lời, nhìn tay Du Nhậm, nuốt nước bọt, đã lâu cô chưa được nắm tay Du Nhậm, nói đúng ra, cô chỉ từng nắm nay Du Nhậm với tư cách là một người em gái.
Viên Liễu đứng si ngốc suy nghĩ đằng sau Du Nhậm, Du Nhậm quay đầu lại: “Lại làm sao nữa?”
“Du Nhậm, hầu như ngày nào chị cũng đón em tan học, chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của em sao?” Mũi Viên Liễu toát mồ hôi.
“Đúng vậy.” Du Nhậm lại nghĩ về lời nói của cô bé, chầm chậm lặp lại câu trả lời: “Đúng… vậy.” Cô bé này cũng là cao thủ biết nhảy qua nhảy lại giữa các “góc độ”, chỉ bằng một câu hỏi đã khiến Du Nhậm tỉnh táo.
“Sao thế?” Du Nhậm bước lại gần Viên Liễu, có độ ẩm đọng lại trong mắt cô gái nhỏ: “Em… sợ bóng tối, chị nắm tay em về nhà nhé chị.”
Du Nhậm ngập ngừng, nhưng vẫn thử chạm vào lòng bàn tay trái của Viên Liễu, bàn tay đó nhanh chóng siết chặt tay cô, đem cả bốn ngón còn lại trừ ngón cái của Du Nhậm vào lòng bàn tay: “Đi thôi.” Viên Liễu nói.
Du Nhậm khựng lại, tay phải khẽ run: “Đi.”
Ơ kìa nít ranh, tự dưng nắm tay chị? Du Nhậm lập tức nhận ra, muốn rụt tay về.
“Để em nắm tay chị.” Viên Liễu nói, nắm tay Du Nhậm càng chặt hơn.
Lưỡng lự, “Ừ.” Du Nhậm trả lời như vậy. Hai bóng người bước đi trong đêm tối, cách một đoạn mới xuất hiện ngọn đèn đường chiếu xuống khoảng sáng tròn tròn nhạt nhạt, thỉnh thoảng rọi cả trên đầu họ.