Chương 187: Đừng đo tình yêu
……
Du Nhậm mang một vali bò khô, những thanh sữa bò Tây Trạng và một vali đồ đạc từ Thanh Hải trở về Bách Châu, vừa ra khỏi cổng chuẩn bị xếp hàng bắt xe, chợt thấy có một cô gái nhỏ cách đó không xa cũng không gần đang vẫy tay với mình.
Trái tim Du Nhậm bỗng thắt lại, cô biết ngay Viên Liễu hỏi tên hãng bay có lẽ vì mục đích này. Khi thấy đúng là Viên Liễu, Du Nhậm bất giác sinh ra cảm giác đề phòng.
Viên Liễu nói, chị, không có gì đâu, em giúp chị xách hành lý. Hôm nay Viên Liễu không mặc đồng phục đơn giản, thay vào đó là bộ váy kiểu đồng phục kèm cà vạt. Du Nhậm cười: “Ai dẫn em đi mua bộ này?” Vừa giơ tay định giúp Viên Liễu nới cà vạt, Du Nhậm phát hiện hai điều không thích hợp – cô có cảm giác cấp bách khi hỏi ai đã dẫn Viên Liễu đi mua quần áo; Sau khi đưa tay ra, cô lại cảm thấy đường đột.
“Triệu Giai Kỳ giúp em chọn, đều là hàng trên mạng, rất rẻ.” Viên Liễu một mình đẩy hai vali, nghiêng đầu nhìn chị, cười: “Này chị, nắng ở Thanh Hải gắt quá đúng không? Chị đen đi kìa.”
Du Nhậm đáp lại: “Ừ”. Bước đến khu vực chờ xe: “Triệu Giai Kỳ có phải là bạn nữ cùng lớp ăn xiên ngoài cổng tiểu khu hôm đó với em không?”
Viên Liễu giật mình, gật đầu nói đúng, hoá ra chị đã thấy. Bạn ấy nói kỳ sau chúng em sẽ học cùng lớp, à, mẹ bạn ấy làm việc ở Đại học Bách Châu, còn đưa em vào thư viện trong đó mượn sách. Viên Liễu muốn giải thích: “Em và bạn ấy là bạn cùng sở thích.” Du Nhậm gật đầu, thầm nghĩ, tốt thôi, bội thu cả về vật chất lẫn tinh thần, chẳng mấy chốc nữa sẽ gặp mặt phụ huynh.
Viên Liễu hỏi về chuyến đi của Du Nhậm suốt cả quãng đường, nghe chị nói đã chụp vài tấm ảnh, cô gái nhỏ nói muốn xem. Du Nhậm mở điện thoại cho Viên Liễu chiêm ngưỡng, trong số đó có một bức ảnh Du Nhậm chân trần đá nước bên hồ Chaka đã thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ. Xem đi xem lại, vẫn không thể rời mắt khỏi nụ cười rạng rỡ của Du Nhậm, “Chị, đã lâu em chưa thấy chị vui vẻ đến thế.” Cô nói hồ nước mặn đẹp quá, mặt nước xanh biếc, trời trong muối trắng. Chị có thể gửi cho em tất cả ảnh bên hồ được không?
Du Nhậm nói không thành vấn đề, cúi đầu gửi ảnh, thấy cô gái nhỏ nhếch khoé môi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trên đó vẫn là bức ảnh đôi chân trần của cô. Ngồi một lúc, Viên Liễu cất điện thoại đi, nói dạo gần đây hình như tình hình chị Phong Niên không ổn lắm, ngày nào chị ấy cũng rúc trên gác trong quán hoành thánh, không thể dậy.
“Em đi tìm chị ấy à?” Mấy ngày nay Du Nhậm không liên lạc với Phong Niên.
“Vâng, em muốn ăn hoành thánh của quán chị ấy, nên đến đường trường Số 8 cùng Triệu Giai Kỳ. Mẹ Phong Niên gọi chị chị ấy từ dưới tầng, chị ấy không nghe.” Viên Liễu nói em leo lên gác thấy chị Phong Niên đắp chăn kín mít, đầu đổ đầy mồ hôi. Mẹ chị ấy nói hai ngày nay Phong Niên chỉ ăn một chút ít, chỉ xuống gác đi vệ sinh, cũng không đọc sách, không làm gì cả.
Mặt Du Nhậm lặng như nước: “Vậy đúng là gặp chuyện thật.”
Viên Liễu cất hành lý về nhà cho Du Nhậm, Du Nhậm lấy đặc sản địa phương tặng Viên Liễu: “Chị mang về cho em và Tiểu Hải, đem về chia cho em ấy đi. Chị đi thăm Phong Niên.”
Viên Liễu nói chị Phong Niên cũng là bạn của em, em đi thăm cùng chị. Trên đường đi, cô gái nhỏ còn phân tích cùng Du Nhậm: “Hình như có liên quan đến chị Tống.” Chị Phong Niên vui vẻ đi gặp chị ấy, giờ thì đang suy sụp ở nhà không chịu ra ngoài, e rằng họ đã chia tay.
Du Nhậm cũng đoán như vậy, cô luôn lo ngại về chuyện tình giữa Phong Niên và chị Tống đó. Cho dù cuộc hôn nhân của chị Tống chỉ là một lớp vỏ rỗng, việc chị Tống muốn trốn dưới đó cũng chứng minh lớp vỏ này cứng hơn tình yêu của chị. Cô gái nhỏ ngồi cạnh cau mày, bộ dạng lo nước thương dân khiến Du Nhậm bật cười: “Em lo lắng cái gì?”
Chỉ là em không thể hiểu. Viên Liễu nói chị Phong Niên rất thông minh, rõ ràng đã biết chị Tống phức tạp nhưng vẫn muốn đâm đầu vào, tại sao?
Không thể nghĩ thiếu niên không biết lo là gì. Du Nhậm nhìn Viên Liễu, nói rằng nhận thức lý tính phức tạp và nhu cầu cảm tính giản đơn là hai chuyện khác nhau. Đối với Du Nhậm, Phong Niên luôn chỉ như một cô em gái ngây thơ chất phác, cho đến khi Phong Niên ngượng ngùng tâm sự rằng mình thích chị Tiểu Anh, sau đó là chị Tống, Du Nhậm mới cảm thấy tâm hồn Phong Niên không chỉ quanh quẩn văn tự cổ thư, Phong Niên có một trái tim đầy thơ mộng, nảy sinh tình yêu chỉ chuyện tất yếu.
Phong Niên đầy thơ mộng mở mắt nằm trong gian phòng nhỏ, những tiếng bước chân lạ từ cầu thang truyền đến, số người tăng đột ngột chặn kín căn phòng bí bách, Phong Niên quay đầu lại, thấy Du Nhậm và Viên Liễu. Cô mở miệng, Du Nhậm liếc nhìn Viên Liễu, cô gái nhỏ đưa nước khoáng cho Phong Niên: “Chị Phong Niên, uống một chút đi.”
“Phong Niên, cho cậu 10 phút thu dọn quần áo, mình đợi dưới gác.” Du Nhậm nói xong, xuống tầng ngay.
“Làm… làm gì?” Giọng Phong Niên nghèn nghẹt.
“Đến nhà mình, mình bảo với cô rồi.” Du Nhậm nói.
Phong Niên ngồi dậy, nhìn chiếc giường bừa bộn không nói gì, như đang đắn đo, cũng như đang nghĩ lời từ chối khéo. Viên Liễu mắt tinh, thấy túi du lịch trong góc tường, nói em giúp chị cho quần áo vào nhé, chị có muốn mang thêm vài cuốn sách không?
Gặp phải một cô gái tay chân nhanh nhẹn như vậy, Phong Niên chợt bị giục vội, nói để chị tự làm.
Viên Liễu cười, đặt túi xuống, đi xuống tầng sóng vai Du Nhậm chờ đợi Phong Niên, bị chị liếc một cái, Viên Liễu đáp lại bằng nụ cười tinh nghịch, che miệng thì thầm: “Chị Phong Niên sợ nhất là nợ ân tình.” Du Nhậm gật đầu: “Đúng vậy.”
Phong Niên xuống cầu thang, bước chân loạng choạng lắc lư, đầu đau choáng váng. Du Nhậm và Viên Liễu đỡ cô mỗi người một bên, nói với Tống Hội Hương: “Cô ơi, cháu ở cùng Phong Niên vài ngày để khuyên bảo bạn ấy nhé.”
Biểu cảm của Tống Hội Hương có vẻ phức tạp, sau đó gật đầu cảm kích, nói với con gái, nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho mẹ. Đứa trẻ này vừa về đến nhà đã như người mất hồn, hỏi cái gì cũng nói không sao. Học nhiều quá, ngớ ngẩn cả người.
Phong Niên bị nhét lên xe taxi, Viên Liễu dừng lại trước cổng tiểu khu, nửa tiếng sau mới gõ cửa nhà Du Nhậm. Cô gái nhỏ nói các chị cứ nói chuyện đi ạ, em đi nấu ăn.
Bốn món một canh đã xong xuôi, thêm hai món hầm và hai chai bia, cô gái nhỏ bưng thức ăn lên bàn trà trong phòng khách: “Chị ơi, em thấy trong nhà hơi bụi, em đi dọn dẹp qua. Chị có muốn thay ga và vỏ chăn giường ngoài phòng khách không?”
Du Nhậm ngập ngừng, sau đó nói: “Có.”
Thế là Viên Liễu đi làm, Phong Niên và Du Nhậm trong phòng khách nghe tiếng ve kêu bên ngoài, Du Nhậm chan bát canh bí đao cho Phong Niên: “Uống một chút đã.” Mấy ngày nay cậu cứ ở đây với mình, yên tâm, ban ngày mình đi làm, một mình cậu ở nhà thích khóc bao nhiêu thì khóc. Nếu muốn có ai đó ở bên, mình sẽ xin nghỉ.
Phong Niên bật khóc, thầm lặng run rẩy, những giọt nước mắt đã kìm nén suốt hai ngày nay lăn xuống, Du Nhậm ôm bạn, vỗ nhẹ vai bạn: “Cậu xem, hồi còn đi học mình cũng khóc thế này, lúc đó cậu đứng bên đầu giường cạnh mình trong đêm.”
Viên Liễu đang bận dọn dẹp phòng nghe thấy, không quay đầu nhìn, chỉ đứng hình trong phút chốc, lại tiếp tục tháo ga trải giường.
Phong Niên khóc suốt 40 phút, Viên Liễu cũng đã dọn xong phòng khách cho Phong Niên. Còn lại chỉ cần quét bụi và lau sàn. Du Nhậm dỗ Phong Niên, thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái nhỏ, Viên Liễu cố gắng nhẹ tay nhẹ chân rất có thể, bỗng bị va vào bàn, cô áy náy quay lại nhìn chị. Trong mắt Du Nhậm tràn ngập nụ cười.
Trái tim Viên Liễu ấm lên, xoa đùi mình, càng làm cẩn thận hơn.
Phong Niên khóc xong, Viên Liễu cũng đã khiến căn hộ nhỏ của Du Nhậm sáng bừng lên. Ba người quanh quần ăn bữa tối bằng những món đã nguội. Du Nhậm gắp thức ăn, rót bia cho Phong Niên, sau đó gắp chân vịt vào bát của cô gái nhỏ đang cúi đầu lùa cơm. Viên Liễu ngước lên, khẽ mỉm cười, càng ăn hăng hái hơn – đã nhiều ngày cô gái nhỏ chưa được ăn cùng Du Nhậm.
Phong Niên tửu lượng bình thường, chỉ uống hai cốc, mắt đã đỏ au: “Mình biết ngày này sẽ đến mà.” Chị Tống bảo mình không nên mãi chờ chị ấy, chị ấy không muốn mình chờ, vì chị ấy, chị ấy không có niềm tin vào hai đứa. Mình không đòi hỏi quá nhiều, mình thực sự rất vui khi biết chị ấy đã ly hôn, vì tảng đá lớn nghẹn trong lòng mình đã biến mất. Nhưng chị dù đã hôn cũng không có ý định ở bên mình lâu dài, mình nói mình sẽ chăm sóc chị ấy khi chị già đi, chị ấy không tin.
Tự do là gì? Phong Niên hỏi Du Nhậm, sau đó hỏi cô gái nhỏ ăn phồng miệng bên cạnh.
Du Nhậm nói không có tự do nào là tự do tuyệt đối, cô không định bắt đầu với “Bàn về Tự do” của John Stuart, lúc này không hợp câu từ dông dài: “Chị ấy đưa ra quyết định dựa trên hoàn cảnh của chị ấy. Có lẽ phải đợi đến khi chúng ta lớn hơn mới có thể hiểu.”
“Nhưng chị vẫn có thể thích chị ấy.” Lời của Viên Liễu khiến hai người lớn im lặng. Cô gái nhỏ ngượng ngùng: “Thích chị ấy vẫn là tự do của chị.”
Thấy ánh mắt Phong Niên mờ dần, Du Nhậm khuyên bạn ăn nhiều hơn một ít. Cô nghĩ lại câu nói của Viên Liễu, không khỏi liếc nhìn cô gái nhỏ một cái.
“Mình thích chị ấy vô cùng, chị ấy thích mình có giới hạn. Thích như vậy thì có ý nghĩa gì?” Phong Niên đặt đũa xuống, hoàn toàn không ý thức bản thân đang ở trước mặt một cô gái hơn mười tuổi.
Đối với chị, “thích” chính là ý nghĩa. Viên Liễu nhún vai, như Jeanette Winterson từng nói: “Đừng đo lường tình yêu bằng sự mất mát.” Em nghĩ, cũng đừng đo lường tình yêu bằng những gì được nhận. Cô gái nhỏ cúi đầu gặm chân vịt, lại còn gật gật đầu như khẳng định, không để ý ánh mắt Du Nhậm tối sầm lại.
Đến 8 giờ tối, Viên Liễu dọn dẹp nhà bếp, mang túi rác đi. Phong Niên mới nói: “Tiểu Liễu thật lợi thật.” Du Nhậm, cậu dạy thật tốt, cô bé là người thực tế, nhưng cũng toát ra khí chất thần tiên đáng kinh ngạc.
Du Nhậm càm tách trà lên, cười: “Không phải thần tiên, đó là điều cả hai chúng ta từng có, là dũng khí can đảm thuần khiết quyết chí tiến lên và trong sáng như pha lê.”
“Ai có được dũng khí này cũng thật may mắn.” Phong Niên nói: “Mình chưa từng có. Những người mình từng yêu thầm đều coi mình như em gái, người chính thức yêu mình thì coi tình cảm của mình như vitamin, món chính cho cuộc sống của chị ấy là con cái, người thân, tiền bạc và tài sản.”
Du Nhậm lại nắm được trọng điểm: “Những người cậu từng yêu thầm đều coi cậu là em gái? Những?”
Phong Niên vuốt mái tóc đã dài ra: “À… chuyện cũ rồi”
Đều là chuyện cũ, Du Nhậm vỗ vai Phong Niên: “Đi tắm đi, nếu không ngủ được thì buổi tối chúng ta cùng xem phim. Có mình ở đây, cậu yên tâm ở, ở cho đến khi cậu khai trường càng tốt.”
Phong Niên đẩy Du Nhậm đi ngủ, khi lại nằm xuống chiếc chăn thơm mùi nắng lúc một giờ đêm, cô duỗi thẳng chân tay, thoải mái thở dài.
Sáng sớm hôm sau, Du Nhậm còn đang cắn bàn chải đánh răng trong miệng đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, mở cửa, ra là Túc Hải. Cô gái lớn xách túi, nói: “Chị Du Nhậm, em gọi Hoại Phong Niên đi ăn sáng. Người là sắt, cơm là thép, phải ăn ba bữa mới không sợ.” Du Nhậm cười, chỉ vào phòng ngủ, Túc Hải lập tức đá giày thể thao ra, chạy đến trước giường Phong Niên, lật chăn điều hòa lên, hai tay chống hông, trừng mắt nói: “Hoại Phong Niên!”
Phong Niên khoanh tay cuộn tròn, từ từ mở mắt, Túc Hải đeo kính lên sống mũi Phong Niên: “Hoại Phong Niên, em dẫn chị đi ăn mì xào thịt bò.”
“Chị vẫn muốn ngủ.” Phong Niên ngáp.
“Dậy! Vì chị mà em dậy sớm nửa tiếng đấy.” Cô gái lớn kéo Phong Niên dậy, nhưng bị động tác của cô làm ngã, cả người ép lên nửa thân trên của Phong Niên. Phong Niên hét lên “Á”, Túc Hải nói hét cái gì, em có nặng đâu, bây giờ em không còn 90kg nữa, chỉ 70kg thôi.
“Chị 50kg.” Phong Niên ôm bụng.
“Như gà con vậy.” Lần này cô gái lớn kéo Phong Niên lên bằng sức lực vừa phải: “Cho chị 5 phút đánh răng rửa mặt, nhanh lên!”
Sau đó quay ra giải thích với Du Nhậm đang vỗ mặt qua gương: “Chị ấy thiếu đòn đấy chị Du Nhậm ạ. Hồi ở Bắc Kinh, cứ có chuyện buồn là chúng em chỉ cần ăn bữa thật ngon là xong. Hôm qua Tiểu Liễu nói với em, em đã bảo không nên nấu ăn ở nhà, mà phải kéo chị ấy vào quán ăn, nhồi cho chị ấy hết thùng này đến thùng khác.”
Phong Niên uể oải đánh răng, cô gái lớn trừng mắt: “Mau lên!”
Tốc độ của Phong Niên lập tức tăng nhanh, Túc Hải lại giải thích: “Chị ấy cứ là phải giục chị ạ.”
Chị ấy không ăn được nhiều, phải nhìn người khác ăn mới có hứng ăn; Chị ấy mỗi khi gặp trở ngại khó khăn luôn phải hành hạ mái tóc trước, vui thì duỗi thẳng tóc, buồn thì cắt ngắn đi; Chị ấy rất thích lải nhải thơ và tiểu thuyết để tìm lý do cho mình, em nghe không hiểu, nhưng chị ấy vẫn nói rất nhiệt tình; Chị ấy tuy cứng đầu, nhưng cứng đầu xoàng thôi, khi phải quất roi thì ăn vẫn phải ăn, ngủ vẫn phải ngủ…
Túc Hải lải nhải một tràng, Phong Niên hoàn toàn tỉnh táo: “Nhóc nói linh tinh.”
Em nào có linh tinh. Cô gái lớn túm cổ Phong Niên: “Đi ăn với em, à, chị mang đủ tiền chưa? Em không có tiền.” Phong Niên lết dép, nhấc lên không nổi, Túc Hải nói lời tạm biệt với Du Nhậm: “Chị, em cũng muốn gọi chị đi ăn cùng lắm, nhưng Tiểu Liễu nói chị sẽ không kịp đi làm.” Em để nắm xôi trên bàn, Tiểu Liễu nói chị thích ăn thêm ruốc thịt, em có thêm rồi đó.
Du Nhậm đứng trên ban công gặm xôi nắm, nhìn Phong Niên bị Túc Hải vừa kéo đi vừa dạy dỗ mà thấy buồn cười, người trong đầu chỉ chứa đầy tình yêu phải bị giội gáo nước gọn gàng dứt khoát của cuộc sống cho tỉnh lại.
Nhìn Túc Hải, cô lại nhớ đến điều Viên Liễu nói hôm qua: “Đừng đo lường bằng mất mát, cũng đừng đo lường bằng những gì nhận lại.” Khá lắm, trên đời này có quá nhiều chuyện vì đo không đúng cách, thành ra kết quả không đâu vào đâu.
Dưới tầng vang lên tiếng chuông xe đạp, Du Nhậm cúi đầu nhìn xuống, cô gái nhỏ sở hữu nụ cười rạng rỡ ngước đầu nhìn Du Nhậm, yên sau xe đạp địa hình cũ vẫn trang bị chiếc nệm êm. Viên Liễu nói, chị, em vừa đèo Tiểu Hải đến, tiện đường chở chị đi làm nhé.
Bộ váy kèm và vạt của cô gái nhỏ được thay bằng áo sơ mi và quần vải lanh, khiến Viên Liễu trông trưởng thành hơn 2-3 tuổi.
Viên Liễu chỉ cười như vậy, như thể không hề mong cầu điều gì.
“Chị đặt xe cũng được.” Du Nhậm nói.
“Hôm nay tổ chức thế vận hội cấp tỉnh, quản chế giao thông, chị quên à?” Viên Liễu nhắc nhở Du Nhậm, Du Nhậm nói vẫn còn sớm, chị tự cuốc bộ đi làm cũng được.
Cô gái nhỏ không buồn cũng không thất vọng, vẫn ngẩng đầu lên: “Du Nhậm, chị ngốc sao?” Viên Liễu vừa đắc chí vừa vui vẻ nhìn chị: “Sắp tám giờ đến nơi kìa, đi bộ cũng phải hơn tám rưỡi mới đến, chị muốn bị sếp mắng ngay đầu tiên đi làm lại sao?”
Nít ranh. Du Nhậm giơ nắm xôi lên cười: “Cứ đợi đấy cho chị.” Du Nhậm xách túi đi xuống tầng, trong thang máy, dường như trái tim cô mất thăng bằng đập loạn vài nhịp. Hít thở, lại hít thật sâu hơn. Du Nhậm điều chỉnh nhịp tim, khi thấy Viên Liễu, Du Nhậm nhìn khuôn mặt đang dần mờ đi vẻ trẻ con ấy, cảm thấy thật giống Viên Liễu, nhưng cũng không giống.
“Em đang toan tính đủ trò đấy, Tiểu Liễu.” Du Nhậm khoanh tay, nhìn cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ ngậm túi sữa sô cô la trong miệng lắc đầu: “Chị, chị thông minh hơn người, dù có trăm phương ngàn kế cũng không tránh khỏi đôi mắt thần của chị.” Nếu đã như vậy, Viên Liễu sẽ thoải mái tự tin, hợp tình hợp lý đến gặp chị. Cũng không nghĩ chị sẽ tức giận là bao.
Chơi với một đứa bạn thật đáng đồng tiền bát gạo, Viên Liễu thầm khen Triệu Giai Kỳ hàng trăm lần, vì Triệu Giai Kỳ nói: “Cậu ngốc à, đương nhiên thích ai thì phải để người đó nhìn thấy, phải kiểm soát chừng mực, đừng làm người ta khó xử là được.” Nếu cậu sẵn sàng hoá thành chùm ánh sáng trong vũ trụ, cũng phải chiếu sáng cả cho người ấy.
……