Chương 163: Tự cầu đa phúc
……
Sau khi Túc Hải về Bách Châu, ai gặp cũng hỏi đồ ăn ở Bắc Kinh có ngon không? Túc Hải đáp cũng bình thường, đồ ăn ở Bách Châu vẫn ngon hơn, nhưng em không kén chọn. Vừa về nhà nghỉ một ngày đã lại đến tiệm cắt tóc của mẹ thể hiện, Mao Tín Hà nói cô Chu dẫn dắt con rất tốt.
Cô đưa tầm mắt nhìn sang bàn cắt tóc, tỏ ý muốn Túc Hải ra mở hộp dụng cụ nhỏ – đủ mọi loại hiện ra lung linh sáng loà như một dây chuyền sản xuất, Túc Hải cầm một cây kéo lên, vòng kéo nhẵn nhụi, trọng lượng vừa tầm sử dụng, cầm vừa thuận tay vừa thoải mái. Thấy giá tiền không hề rẻ, cô hỏi: “Cho con ạ?”
“Thợ cắt tóc khởi nghiệp nào cũng cần một bộ dụng cụ vừa tay, phải, là cho con.” Mao Tín Hà hài lòng nhìn Túc Hải, cô tiếp: “Mẹ sẽ trả con mức lương cơ bản ban đầu 3000 tệ, còn lại kiếm nhiều kiếm ít phải dựa vào khả năng. Đợi khi con trưởng thành, mẹ sẽ giúp con mở cửa tiệm.” Túc Hải vui vẻ ôm Mao Tín Hà, thơm mẹ một cái.
Để thử chất lượng kéo, Túc Hải ôm cậu em trai Thiệu Quân Hàm ngồi lên ghế, miệng cậu bé méo xệch chực khóc, bị Túc Hải trừng mắt: “Không được khóc!” Sau vài lần thử đi thử lại trên đầu đứa em trai không dám ho he, cô gái lớn vô cùng đắc chí: “Được đấy!”
Cô về Bách Châu đúng dịp bận rộn trước Tết, tiệm cắt tóc mở cửa lúc 8 giờ sáng và mãi tận 12 giờ mới đóng cửa. Tay nghề đã qua rèn luyện ở Bắc Kinh lập tức có đất dụng võ, giá cắt tóc khởi điểm của Túc Hải ở cửa hàng Mao Tín Hà là 25 tệ. Ban đầu người ta thấy thợ là nữ, lại là một cô bé chưa lớn, thành ra chần chừ. Túc Hải sầm mặt lại, bắt chước phong thái sốt ruột nhưng miệng vẫn cười dịu dàng của cô Chu, đúng là đã dọa được người ta.
Tối mắt tối mũi đến trưa 30 Tết, khuôn mặt được nuôi béo tròn của Túc Hải ở Bắc Kinh đã xọp hẳn đi, Mao Tín Hà nói con còn phải đến nhà bố ruột, ông ấy gọi điện vài cuộc đến hỏi thăm.
Thế là Túc Hải mua quà, mặt dày đến cửa, đương nhiên không nhổ đờm lên giày của bà nội nữa, cô kêu “Cháu chào bà”. Rõ ràng bấy giờ bà già đã tháng ngày thấm thoắt lao tâm khổ tứ, chỉ còn lại phần yêu mến khách sáo đối với Túc Hải. Ngồi chơi một lúc và dùng một bữa trưa ngượng ngùng, Túc Hải nhận được lời hứa – năm nay cô sẽ được một căn nhà rộng 80 mét vuông, với điều kiện sau này phải chuyển về sống cùng cha đẻ và bà nội. Người cha ruột bị gãy của quý còn nói, cưới chồng xong phải cho con trai theo họ nhà bố, thì nhà của bố đều cho con hết.
Túc Hải nhìn bộ râu lưa thưa của bố ruột, thầm nghĩ, điều thống khổ nhất của không ít người đàn ông chẳng qua chỉ là có tiền nhưng không còn công cụ để hành hạ. Cô nâng chén chúc mừng người cha ruột vừa buông lời hứa nặng: “Bố, nếu con không lấy chồng, không sinh con, thì bố có cho con nhà nữa không?”
Chuyện này… bố ruột nói làm gì có chuyện không lấy chồng? Con còn trẻ con, nói năng lung tung.
Con chỉ hỏi thôi, bởi vì bố, bố nói không đúng. Bố chỉ cho con nhiều nhà hơn nếu con sinh được con trai, bố vẫn không thương con, bố chỉ thương đứa cháu trai tận đẩu tận đâu đấy thôi. Có phải đàn ông nào cũng thấy giao tài sản cho con gái là lỗ nặng, thà rằng giao cho đứa con trai chẳng ai biết đang ở đâu còn hơn? Túc Hải đặt chén xuống: “Con không thèm.”
Túc Hải tuy thoả mãn trong guồng quay bận rộn, nhưng tâm tình không hề vui vẻ là bao. Không chỉ vì điều kiện kèm theo mà bố đặt ra, mà còn vì trái tim trống trải sau khi trở về từ Bắc Kinh. Chị Turgenevva chết dẫm nói hoãn một hoặc hai ngày sau mới về Bách Châu, thế mà giờ này vẫn biệt tăm biệt tích.
Trong bữa cơm giao thừa với cô Viên và Tiểu Liễu đêm 30 Tết, Túc Hải mới nhận được cuộc gọi chúc mừng năm mới từ Hoại Phong Niên: “Hôm nay chị vừa về đến thị trấn Tượng Nga.” Xin lỗi nhé Tiểu Hải, mùng 2 chị sẽ về Bách Châu thăm nhóc.
“Chị đã gặp chị Tống chưa?” Túc Hải ngồi ở trên giường Viên Liễu hỏi, đúng lúc đó bên Phong Niên vang lên tiếng pháo nổ lớn át đi âm thanh trò chuyện, chỉ còn nghe thấy vài chữ: “Dần dần vậy.”
Vừa đặt điện thoại xuống, Viên Liễu về phòng gọi điện cho Du Nhậm, bảo Túc Hải ra ngoài trước. Túc Hải lười biếng nằm lì: “Không chịu, cậu gọi cho chị Du Nhậm có liên quan gì? Có phải gọi cho bạn trai bạn gái gì đâu.”
Viên Liễu đỏ mặt, nắm chặt điện thoại, cuối cùng cất điện thoại đi, cũng nằm xuống cạnh Túc Hải, hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
“Thi cuối kỳ mình vẫn chưa lọt vào top 10 toàn khoá.” Viên Liễu nói, trường Số 8 cạnh tranh quá khốc liệt, cô học bù đầu vẫn chỉ có thể duy trì vị trí thứ 3 trong lớp: “Chị Du Nhậm nói không sao đâu, nhưng mình rất thất vọng.”
“Hoại Phong Niên cho mình leo cây, mình sẽ không bao giờ cắt tóc cho chị ấy nữa.” Túc Hải lẩm bẩm.
“Hình như có ai đó đang theo đuổi chị Du Nhậm.” Viên Liễu nhớ lại ngày hôm đó chị Du Nhậm sánh bước đi cùng một anh trai nào đó gần chỗ làm của họ. Khi nhìn thấy Viên Liễu, Du Nhậm tỏ ra khó xử, sau đó giải thích rằng đó là đàn anh của chị.
“Không ai theo đuổi chị ấy mới lạ, học giỏi như thế mà lo không ai tán.” Túc Hải nghĩ đến đôi mắt hai mí xinh đẹp và mái tóc xoăn lớn của chị Tống, cái gì của chị ấy trông cũng rất sang quý, cũng giống mẫu người học hành rất giỏi.
“Ôi…” Hai người cùng thở dài. Viên Liễu vẫn bò dậy sang phòng khác gọi cho chị Du Nhậm chúc mừng năm mới. Ba phút sau tủm tỉm quay lại, nói ngày mai chị Du Nhậm sẽ về, mình sẽ đến nhà chị ăn cơm.
Tiểu Liễu, mình hỏi cậu một chuyện. Túc Hải chuẩn bị sẵn câu hỏi: “Rốt cuộc cảm giác của cậu đối với chị Du Nhậm là thế nào?”
Học sinh ưu tú Viên Liễu lắp bắp: “Cảm giác… cảm giác gì cơ?”
“Sao mình cứ cảm thấy cậu rất có ham muốn chiếm hữu chị ấy?” Túc Hải rung đôi chân dài 1m3, không đoái hoài vẻ lúng túng của bạn thân: “Sao mình cảm thấy, mình cũng có chút ít ham muốn chiếm hữu với Hoại Phong Niên nhỉ?” Ngày chị ấy rời đi sau khi đưa mình ra ga tàu hôm đó, mình vừa tức vừa buồn, mình rất hy vọng chị ấy sẽ về cùng mình, chắc hẳn cảm giác đi tàu cùng chị ấy sẽ thú vị lắm, mình thích trò chuyện với chị ấy.
Nhưng mình không thể quyết định người khác nên làm gì, Hoại Phong Niên, chị Du Nhậm, cả cậu nữa Tiểu Liễu… sau này các cậu sẽ yêu hoặc kết hôn với những người khác. Không hiểu sao mình thấy càng lớn lên, duyên phận lại càng mỏng manh? Còn nhanh hơn cả mình cầm kéo cắt mỏng tóc người ta.
Viên Liễu nhìn vào mắt Túc Hải: “Tiểu Hải, cậu cũng đã thay đổi.”
Còn ai thay đổi nữa? Túc Hải nhạy bén nắm bắt thông tin.
Viên Liễu cười, đôi mắt to của cô và của Túc Hải cùng nhau sáng tỏ chiếu rọi: “Mình.”
Ngay sáng sớm mùng 2 Tết, Phong Niên đã về Bách Châu thăm bạn, đương nhiên sau lưng vẫn vang vảng tiếng mắng của Tống Hội Hương và Hoài Tương Long. Năm nay vẫn không mấy vui vẻ như thế, vì Hoài Tương Long nói học xong tiến sĩ vẫn phải thi công chức, muốn con gái giúp ông thực hiện ước mơ trở thành Bí thư Đảng ủy huyện mà cả đời này ông không thể thực hiện được.
Công chức gì chứ, Baroque gì chứ, tâm trí Hoài Phong Niên đang ngập tràn chị Tống. Cô ở lại Bắc Kinh thêm mười ngày nữa, suýt không mua được vé về quê, chỉ để ăn thêm hai bữa với chị Tống, một bữa vào ban trưa và một bữa trong đêm tối, đều tại tầng dưới công ty chị, chị Tống tranh thủ xuống.
Chị Tống kể rằng trước Tết chị vô cùng bận, chỉ được nghỉ vài ngày sau Tết. Gia đình đã sắp xếp cho Chương Chương đến Úc tham gia trại hè quần vợt, chị nói chuyện ly hôn với chồng. Về phần tiếp theo ra sao, chị Tống không nói.
Chị ấy thử. Thử như thế nào, thử bao nhiêu lần, thử đến khi nào, thử không thành thì phải làm sao? Họ đều không nhắc tới. Phong Niên an phận, tôn trọng quân tử nhất ngôn, để chị Tống dần dần xa cách trong điện thoại với cô. Ngoài hai bữa ăn, giữa cô và chị Tống không kết nối nhiều với nhau, nhưng điều đó không thể ngăn trong thâm tâm Phong Niên xây dựng kết nối với chị.
Gặp Du Nhậm tại quán cà phê trong trung tâm mua sắm, Phong Niên tâm sự về chuyện kết nối này, Du Nhậm nói Phong Niên, cậu thật lợi hại, là cây của hai người nhưng chỉ mình cậu tưới nước cho nó um tùm hoa lá và ăn sâu bám rễ. Ngộ nhỡ chị ấy chỉ nói qua loa cho có thì sao? Hay là, dù cho tình cảm là thật, nhưng hành động không tới nơi tới chốn thì sao?
“Có vài người, hễ nghĩ trong đầu là coi như sẽ làm được. Thực ra họ chỉ đang tạo ra vùng đất mờ ảo để làm mê muội cả mình lẫn người, trong khi thẳm sâu tận đáy lòng họ cũng biết đó là điều không thể.” Du Nhậm đang dốc lòng nói thật.
Phong Niên không thể nói được gì, chỉ biết cười, xem ra tình cảm của cậu vẫn lặng yên.
Du Nhậm nói thoạt nhìn thì triều dâng sóng dậy, luôn bị người khác làm những điều vô nghĩa xung quanh, mình chỉ là một cây cổ thụ sóng yên biển lặng thôi. Nhưng năm nay là một năm tốt đẹp, ngày 15 tháng Giêng này Ấn Tú sẽ được tự do, cuối cùng sự chờ đợi của Mão Sinh đã được đền đáp.
Niềm vui của Phong Niên tràn trong ngôn ngữ, thật sao? Thật tốt quá. Bạch Mão Sinh thật tệ, không thấy nói gì với mình.
Du Nhậm cười: “Thôi, biết hai cậu là oan gia, buổi trưa Mão Sinh và Tiểu Tiểu cũng đến, gọi hai đứa nhóc đến nữa, chúng ta hiếm có dịp tụ họp đông đủ, câu chuyện oan gia kết thúc ở đây, dù sao thì Phong Niên, cậu cũng đã có người yêu.”
Phong Niên đẩy kính: “Nghiêm túc mà nói, chúng mình vẫn chưa là người yêu, chỉ đang trong giai đoạn đạt được sự đồng thuận sơ bộ. Về việc làm thế nào để thúc đẩy sự đồng thuận này… Du Nhậm, mình chưa có dự tính.”
Cậu có yêu chị ấy không? Du Nhậm hỏi.
Phong Niên hoảng loạn bối rối, cô nói yêu. Có rất nhiều loại yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu một đời một kiếp, yêu đơn phương, yêu ảo tưởng, yêu điên cuồng,… Đối với chị Tống, mình đi từ phản kháng cho đến yêu không kiềm chế được. Du Nhậm, cậu không còn muốn yêu, chỉ muốn tập trung sự nghiệp thật à? Mình biết hiện tại cậu đã được lên cấp khó khoa. Nhưng cậu thực sự muốn đánh đổi khoảng thời gian quý báu chỉ vì chút thăng chức đó sao?
Du Nhậm nhấp một ngụm cà phê: “Báo cáo điều tra khảo sát chuỗi cung ứng lá trà Sóc Đông, huyện Tùng Dương mà mình làm chủ bút năm ngoái đã được thông qua. Đây không phải chuyện về thăng chức, mà là một thực tế khiến mình vui, dù bộ phận bên mình chủ yếu vẫn là viết tài liệu.” Du Nhậm vẫn không nói thẳng về lý do không còn yêu đương, chỉ nhắc nhở Phong Niên: “Cháy một lần, cháy hai lần là điều những người ở độ tuổi của cậu sẵn sàng làm. Nhưng với tuổi của chị Tống, mình thấy không hẳn.”
Phong Niên im lặng, không ngờ chị Tống lại cháy đến tận Bách Châu. Cô luống cuống cầm điện thoại: “Làm sao bây giờ… Tống Việt Quỳnh đến, mùng 2 Tết, chị ấy đã đến Bách Châu.” Hiếm có khi nào Phong Niên thể hiện cơn hoảng loạn ra ngoài mặt, cô nhìn Du Nhậm: “Phải làm sao đây?”
Phải làm sao? Du Nhậm nho nhã đưa một miếng bánh ngọt vào miệng: “Đương nhiên là hỏi chị ấy ở đâu.”
“Alo…” Phong Niên che điện thoại: “Chị Tống, sao chị chưa nói với em mà đã đến, nhỡ như em vẫn dưới quê thì sao?” Cô quên sạch những chỉ dẫn của Du Nhậm.
“Tức là, bây giờ em đang ở Bách Châu?” Giọng nói trong lành của chị Tống truyền đến: “Không sao, nếu không gặp được em, chị sẽ dạo quanh Bách Châu và ngắm nhìn thành phố nơi em lớn lên.” Ở đầu dây bên kia, cô ngập ngừng một chút: “Bố của Chương Chương… ông ấy nói muốn suy nghĩ thêm, sau này sẽ vô cùng rắc rối vì có liên quan đến phân chia tài sản, các mối quan hệ và cả Chương Chương, chị đoán chừng, nhanh nhất cũng phải mất một năm.”
Không vội. Phong Niên phát hiện mình không thể nói rõ, trong khi phản ứng đầu tiên của cô là tự đưa mình ra ngoài: “Em không muốn khiến chị ly hôn vội vàng.” Cô tội lỗi tháo kính ra, nhíu mày: “Em không có ý đó…”
Chị biết. Đây là một chướng ngại vật trong mối quan hệ giữa em và chị, nhưng suy cho cùng vẫn là chuyện của riêng chị. Hãy để chị xử lý. Nói xong, chị Tống im lặng một lúc, cô lại gọi: “Phong Niên?”
“Chị… chị ở đâu?” Phong Niên hỏi.
“Ồ, cuối cùng cũng biết hỏi chị câu này.” Chị Tống cười vui vẻ: “Chị phải tự kiểm điểm, chị không có sức chống cự đối với mọt sách.”
Nhận được địa chỉ, Phong Niên vội vàng đứng dậy, rồi lại ngồi xuống xin lỗi Du Nhậm, Du Nhậm xua tay: “Mình không sao, cậu đi làm việc của cậu đi.” Nụ cười trên khuôn mặt cô vô cùng rạng rỡ, nhưng vẫn nhuốm màu lo âu: “Phong Niên…” Du Nhậm vẫn không thể nói ra câu: Tự cầu đa phúc*.
*Tự cầu đa phúc: Trong Kinh Thi giảng “Vĩnh ngôn phối mệnh, tự cầu đa phúc” (Vĩnh viễn hành sự theo Thiên mệnh, tự mình cầu được nhiều phúc báo), con người nếu thường xuyên tự suy xét bản thân thì sẽ tự mình tăng phúc báo. Tự dựa vào năng lực của mình sẽ kiếm được nhiều phúc lộc hơn là nương dựa vào người khác.
……