Chương 145: Cần phải gan dạ
……
Thứ Bảy hiếm có một ngày nắng đẹp, Viên Huệ Phương dậy sớm mua thức ăn về, dành thời gian cho Viên Liễu được ngủ thêm. Làm các món rau thịt cho buổi trưa xong xuôi, cô bảo con gái trông quán, còn mình tranh thủ đi phơi chăn và quần áo.
Đứng trên sân thượng ngôi nhà cao bốn tầng, Viên Huệ Phương nhìn những tòa nhà cao tầng mọc lên trên đất nhà cũ của Mao Tín Hà: “Che hết nắng rồi còn đâu, mẹ nó chứ.”
Viên Huệ Phương lấy kẹp giữ chặt hai bên ga trải giường, vỗ mạnh vào chăn phát ra tiếng “bịch bịch” kèm theo màn bụi mịn bay lên trong nắng sớm. Cô nhìn sang những tòa kiến trúc làng thành bên cạnh, cái cao cái thấp, màu sắc đủ loại bướng bỉnh nằm gần huyết mạch của thành phố: Có vài ngôi nhà được xây dựng vội vã trước thềm chính sách, chỉ trưng mỗi lớp vỏ trơ trụi cùng màu gạch còn sót, một số vẫn giữ phong cách kiến trúc những năm 1990, cố tình chấm phá tạo hình mái ngói rồng bay, trong khi nhà của Viên Huệ Phương bốn bề yên ổn, cũ kỹ nhưng chắc chắn.
Người ta nói sắp phá dỡ ngay, đã bao nhiêu năm trôi qua, thực sự có chuyện từng con ngựa sẽ gục ngã vì kiệt sức sao? Cô lẩm bẩm trong lòng, cũng thầm tính toán trong đầu vô số lần: Nếu sắp phá dỡ thật, không biết mình sẽ được bao nhiêu căn nhà và bao nhiêu tiền, và khi lấy được sẽ làm gì với số tiền đó?
Chắc chắn phải có hai căn nhà, cố lắm được thêm hai mặt tiền, nhận lại hàng chục nghìn tệ và được thêm hàng trăm nghìn tệ. Một trong số hai căn nhà thô được mua dưới tên Viên Liễu đã được tu sửa hoàn tất, Viên Huệ Phương bắt đầu cho thuê nhà, nếu cho thuê cả ba căn, cô sẽ có cuộc sống dễ dàng hơn bây giờ.
Nghĩ đến đây, Viên Huệ Phương nhìn ngôi làng thành, không còn thấy nơi đây tồi tàn nữa mà bỗng sinh ra cảm giác thân thương. Đột nhiên Mao Tín Hà hét lên gọi từ dưới tầng: “Chị Huệ Phương… chị có đang bận không? Nếu không bận, em giúp chị uốn tóc trước.”
Viên Huệ Phương không hay uốn tóc, thậm chí còn không biết gội đầu được chia làm hai bước là gội đầu và ủ tóc, chỉ vì cuối học kỳ cần đi họp phụ huynh cho con gái nên cô đặc biệt muốn uốn và nhuộm qua loa.
“Làm cho trẻ ra một chút.” Nếu không, mọi người sẽ không tin cô là mẹ của Viên Liễu, nhất là khi đi cùng một thợ làm tóc duyên dáng như Mao Tín Hà.
Đôi khi Viên Huệ Phương lật lại những bức ảnh hồi trẻ của mình, Viên Liễu tò mò ghé tới nhìn, bị mẹ che mặt lại: “Đừng nhìn, xấu chết đi được.” Thể như chưa bao giờ cô được trẻ, ít nhất trong tâm hồn là thế.
Về phần ăn diện, cô luôn có cảm giác xấu hổ không rõ nguyên do. Trước đây Lưu Mậu Tùng từng nói: “Cô không ăn diện đẹp, tôi tìm cô làm gì?” Mao Tín Hà thì nói, phụ nữ phải biết ăn diện, nếu trông không đẹp, đàn ông sẽ thay lòng đổi dạ.
Vấn đề là, bất luận hai người ăn diện hay không ăn diện, đàn ông vẫn sẽ thay lòng đổi dạ. Chẳng phải chồng cũ của Mao Tín Hà là một ví dụ sao?
Vào tiệm cắt tóc, Viên Huệ Phương chỉ định trợ lý giám đốc Gloria gội đầu cho mình. Không cần phải bàn, tuy Túc Hải học hành chẳng đâu vào đâu nhưng tay nghề gội đầu có hẳn môn phái riêng: Gãi chải ấn bóp, cào vắt xoa gõ, khiến da đầu khách tê trước ngứa sau, tiếp đó là xả bọt, Túc Hải nói cháu mát-xa cho cô một lượt, kỹ thuật của cháu có thể làm người chết sống lại, làm phụ nữ có thai.
Được mát-xa thoải mái đến mức không muốn nói chuyện. Viên Huệ Phương cười: “Từ sau tuần nào cô cũng đến tìm cháu gội đầu.” Nhắm mắt lại, Viên Huệ Phương tận hưởng cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng dưới tài gội đầu của Gloria.
Hai chị em một người cầm kéo, một người lim dim ngủ dưới tấm áo choàng cắt tóc, tay Mao Tín Hà khéo léo cử động, ngẩng đầu thấy Túc Hải đang ngoan ngoãn xem kỹ thuật của mình, cô nói: “Tiểu Hải, con lại gần đây, chất tóc của cô Viên thuộc loại cứng và thô, nếu để rủ xuống hai bên thái dương sẽ cần cắt mỏng hơn, phần chân tóc con cắt thu vào trong.” Đây là điều không lúc nào là cô quên dạy, dạo này Mao Tín Hà rất dài dòng, luôn chịu khó ôn lại bài cho con gái.
Cô dùng lược răng thưa chải tóc lên, chiếc kéo nhảy múa trên các ngón tay phải, Viên Huệ Phương cảm thấy lúc này Mao Tín Hà như một kiếm khách phiêu diêu thoăn thoắt, bèn hỏi, đến bao giờ Tiểu Hải mới được truyền tay nghề này của em?
Mao Tín Hà nói bây giờ con bé đã có thể. Ngày xưa em học làm tóc, gội đầu suốt một tháng đã bắt đầu học cách dùng tông đơ điện cạo râu, đến tháng thứ hai có thể cắt kiểu hạt dẻ, bốn tháng là học xong. Túc Hải đã học từ em bao lâu? Chỉ tính nhìn thôi đã 7-8 năm. Hiện nay có hai cách chọn thợ cắt tóc, một là tìm người tay nghề lão luyện như em, cửa tiệm không diêm dúa hào nhoáng nhưng hình thức không hề lỗi thời. Cách còn lại là tìm những cậu trai trẻ nhuộm tóc xanh tóc đỏ ngoài cổng sau trường Đại học Công nghệ Bách Châu, mặc áo sơ mi hoa mặc cùng quần ống bo, toàn thân sặc mùi khói thuốc, đứa nào cũng tự xưng là giám đốc.
Nói đến đây, cô cười ẩn ý nhìn con gái, Túc Hải nói con chưa phải giám đốc, chỉ là trợ lý thôi.
Đôi mắt hai mí xinh đẹp của Mao Tín Hà càng sâu hơn, cô cười liếc nhìn Túc Hải: “Được rồi, đi giúp Tiểu Liễu đi.” Vì cô có điều muốn nói với Viên Huệ Phương, trong cửa hàng đang không có ai khác, hai người học việc cũng đã ra ngoài ăn. Mao Tín Hà nói, Thiệu Thắng Uy có người khác bên ngoài, là một sinh viên đại học.
Lông mày Viên Huệ Phương nhíu lại: “Thật sao?” Vừa động đậy thì bị Mao Tín Hà giữ lại: “Đừng cử động.”
“Thật ra em đã biết gần nửa năm.” Mao Tín Hà lại nhìn đứa con trai ngốc nghếch nghịch đồ chơi trên ghế sofa: “Nếu phải ly hôn, chắc chắn hắn ta sẽ muốn đứa con trai.” Cô hỏi người luật sư lần trước giúp vụ ly hôn của Viên Huệ Phương có ổn không? Trước khi ly hôn cần lưu ý những điều gì?
“Em đã quyết định?” Viên Huệ Phương hỏi.
Mắt Mao Tín Hà thoắt cái đỏ lên, đây là điều khiến Viên Huệ Phương sửng sốt, tại sao vài người phụ nữ khi khóc lại đẹp hơn khi cười?
Mao Tín Hà nói lúc đầu em không quá nhất thiết phải kết hôn với Thiệu Thắng Uy, chỉ nghĩ người này không tồi, tình cảm và không chê em từng đổ vỡ một lần hôn nhân. Em muốn cưới một người tốt và khiến bà mẹ chồng đó phát điên. Trước khi nhà cửa phá dỡ, hắn có sao dùng vậy, sau khi có tiền, bản chất thật mới lộ rõ khắp nơi, đòi mặc đồ hiệu, chê công việc mệt mỏi, bắt đầu to tiếng cãi sếp, chẳng những ra ngoài cơm nước rượu chè, còn bắt chước người khác bao nuôi những cô gái trẻ. Chị có biết một tháng hắn bao nuôi hết bao nhiêu tiền không? 5.000 tệ. Lương tháng của biết bao người Bách Châu còn không nổi 5.000.
“Chị Huệ Phương, em hối hận lắm.” Mao Tín Hà thở dài: “Nếu ngay từ đầu em thuê cửa hàng làm kinh doanh, cho dù em có mặt dày ở nhà bố mẹ đẻ thì đã sao? Bố mẹ em chỉ có hai cô con gái, sao họ nỡ đuổi em đi?” Cứ ở thế thôi, không kết hôn nữa, một mình chăm sóc Tiểu Hải, hai mẹ con cùng nhau làm lụng, chẳng bị ai ức hiếp. Chị biết Thiệu Thắng Uy nói gì về Tiểu Hải của em không? Hắn nói “béo phì”, nói sau này Tiểu Hải không gả đi được. Ngay tối qua em vừa cào nát mặt hắn ra.
“Hả, em ra tay sao?” Viên Huệ Phương cảm thấy đánh chồng không phải là chuyện có dính đáng đến người phụ nữ dịu dàng và hiền lành như Mao Tín Hà, đánh mẹ chồng lại là chuyện khác.
“Nói Tiểu Hải của em kém cỏi.” Mao Tín Hà nghiến răng: “Tiểu Hải đúng là học không giỏi, chẳng phải vì em học cũng kém sao? Bản thân em là trình độ gì, sao em có thể yêu cầu Tiểu Hải thi đỗ trường danh giá?”
Trước đây hắn theo đuổi em không thiếu lời thề non hẹn biển, thề rằng sẽ đối xử tốt với hai mẹ con, coi Tiểu Hải như con ruột, sẽ không sinh thêm đứa nữa. Mới mấy năm mà đã thay đổi? Ồ, bảy năm. Thảo nào người ta nói “bảy năm nấm mồ”.
Viên Huệ Phương chuyển sang tư thế bắt chéo chân: “Cái trò nhảm nhí bảy năm nấm mồ, năm nào lấy chồng cũng là nấm mồ, lại còn bảy năm.” Cô nói suốt trong khoảng thời gian hôn nhân với Lưu Mậu Tùng, hắn chưa từng mua cho chị cái đếch gì, còn càm ràm cả ngày rằng chị xấu chỗ này, quê chỗ nọ.
Bố mẹ chị qua đời đều do một tay chị lo tang lễ, hắn thì làm gì? Vuốt mái tóc bóng dầu và khoác lên áo quần hàng hiệu, đứng phát thuốc lá cho mọi người ở lối vào nhà tang lễ, cho thấy hắn ta ra dáng bản lĩnh đến chừng nào. Chị nhớ khi mẹ chị vừa mất, chị muốn đổi quần áo mới cho mẹ, hắn ta tát chị ngay trước mặt mọi người và nói rằng chị lắm chuyện, nói người đã chết không được lật qua lật lại, là bất kính với người già.
Khi đó chị nhẫn nhịn giỏi thật. Thực sự, nếu hắn không làm chuyện bậy bạ với những người phụ nữ khác, có lẽ chị sẽ chịu mãi đến già, biết đâu đấy.
“Vậy là sau khi ly hôn, chị phát hiện cuộc sống ngày càng rộng mở hơn sao?” Mao Tín Hà hỏi.
“Cũng không phải.” Viên Huệ Phương nói, là kể từ lần chị đấm hắn một trận vào đêm giao thừa. Tuy lúc đó chị cũng thương tích đầy mình, hắn cũng không đỡ hơn là bao, nhưng Tiểu Liễu nhà chị đập hắn bể đầu vỡ sọ chỉ bằng một chai rượu Ngũ Lương.
Nhận ra mình vừa buột miệng, Viên Huệ Phương cười ngượng nhìn Mao Tín Hà: “Chuyện gì qua cũng đã qua. “
Mao Tín Hà cười, chúng ta không cần xem nhau như người ngoài. Em vẫn nghĩ Tiểu Liễu là một đứa trẻ rất gan dạ.
Thật vậy, chơi cùng Tiểu Hải càng gan hơn. Viên Huệ Phương nói, phụ nữ ấy mà, phải có một chút gan dạ. Dám đánh nhau, dám ly hôn. Em không biết đấy thôi, từ khi chị đánh Lưu Mậu Tùng, có một khoảng thời gian chị chỉ mong hắn đến cãi nhau với chị, chị muốn đánh hắn té cứt té đái đến điên lên được.
“Tiểu Hải nặng bao nhiêu?” Viên Huệ Phương lại hỏi.
“Cũng phải… hơn tám mươi mấy kí.” Mao Tín Hà nói Tiểu Hải trước giờ không chịu cân trước mặt cô.
“Con gái ấy mà, đến lúc muốn xinh đẹp ắt sẽ chú ý kiểm soát cân nặng.” Viên Huệ Phương dặn Mao Tín Hà đừng lo lắng, cũng đừng lo về chuyện ly hôn. Nếu phải đánh nhau, bốn mẹ con chúng ta tụm lại đánh hai mẹ con Thiệu Thắng Uy, bốn chọi hai, còn lo không thắng được?
“Điều em lo còn là đứa nhỏ kia.” Mao Tín Hà nhìn cậu con trai trên ghế sofa.
Viên Huệ Phương ngập ngừng, rồi nói: “Ai bảo bụng em không yên phận, sinh ra một thằng cu?”
Túc Hải đang giúp dọn dẹp bàn ghế trong quán Viên Liễu, bỗng có người khách gọi: “Này, cô bé béo kia, mang đây một chai rượu xái.” Khuôn mặt đỏ bừng của Túc Hải ngẩng lên, đôi má tròn bụ bẫm chèn ép đôi mắt bé lại vài phần, nói, anh gọi ai là béo?
Một chai rượu xái đặt lên bàn, cô gái cao 1m78 nhìn vị khách.
Người nọ ngượng ngùng cười cho qua: “Cũng phải, cao quá thể.”
Túc Hải quay người đi, khuôn mặt vốn đã đỏ tăng thêm vài sắc tím vì tức giận. Cao to là lỗi của cô sao? Cô đã ăn uống như vậy từ khi còn nhỏ, Mao Tín Hà cũng chưa từng yêu cầu cô ăn kiêng. Giáo viên thể dục dạy môn ném tạ cũng nói Túc Hải à, em ăn nhiều thịt hơn đi, đặc biệt là thịt bò. Trong DNA của cô đã định sẵn dữ liệu: Sắp 14 tuổi, cao 1m78, nặng (khoảng) 80kg.
Nhưng gần đây Túc Hải dần cảm thấy không thể cứ béo mãi như vậy được, ai cũng im lặng rất lâu sau khi thấy ảnh của cô trên mạng, sau đó sẽ lặng lẽ lặn mất tăm với cái cớ đi ăn, làm bài tập về nhà hoặc đang bị mẹ gọi.
Giữa một thế giới đặt nặng nhất dáng nhì da, chỉ có Viên Liễu nói với cô rằng thời nhà Đường người ta ưu ái những mỹ nhân mũm mĩm, thẩm mỹ thời đó cao cấp biết bao, có khi, Dương Quý Phi cũng trông giống cậu đấy Túc Hải.
Tâm trạng của Túc Hải càng lúc càng tệ, cô hỏi Viên Liễu có bận không, nếu cậu không bận, mình muốn ra ngoài mua ít đồ.
Viên Liễu nói không bận, muốn nói gì đó nhưng lại thôi trước biểu cảm của Túc Hải, cuối cùng vỗ vai người bạn thân, bị sốc trước núi thịt của Túc Hải, Viên Liễu thầm thắc mắc không biết bằng cách nào Túc Hải đột ngột lớn phổng lên cao to đến vậy.
Túc Hải một mình đến công viên, kéo chiếc xích đu hồi nhỏ hay chơi, cẩn thận đặt nửa mông lên xích đu trước, thấy sợi dây thừng không bị đứt mới đặt nửa còn lại lên, sau đó lấy điện thoại ra ung dung lướt tin nhắn trong nhóm Q.
Xem được nửa tiếng, cảm thấy thật vô vị, dù sao đối tượng được nói đến cũng không phải Túc Hải mình, mà là những nhân vật nổi tiếng trong trường, hoặc là những bạn học rất giỏi như Tiểu Liễu, hoặc là gia đình vô cùng nhiều tiền, hoặc là mấy người xinh đẹp.
Bỗng có đôi bàn tay ấm áp che mắt Túc Hải, trong lúc xung quanh tối đen, cô vô thức nắm lấy bàn tay đó, đồng thời nghe thấy tiếng cười từ phía sau, Túc Hải vui vẻ kêu lên: “Hoại Phong Niên!”
Hoài Phong Niên với mái tóc xoăn lại tua tủa mọc lên nói: “Đúng vậy.” Đi vòng đến phía trước Túc Hải, mặc bộ đồ trắng xanh, da trắng môi đỏ, ngũ quan càng lớn càng trổ nét, Tóc Xoăn nhẹ nhàng kéo sợi dây xích đu: “Chị đến tiệm cắt tóc nhà nhóc, Tiểu Liễu đoán nhóc đến đây.” Lại sờ tóc đuôi ngựa của Túc Hải: “Sao thế? Ai trêu Tiểu Hải không vui?”
Túc Hải nói chẳng có gì không vui, chỉ muốn một mình khuây khoả thôi. Hoại Phong Niên, cuối cùng chị cũng chịu về Bách Châu.
Hoài Phong Niên đang trong kỳ nghỉ đông gật đầu: “Chị hẹn với Du Nhậm sau khi tan làm sẽ đến tụ tập ở quán ăn nhà Tiểu Liễu, vừa vặn đến chơi với nhóc.”
Chị đã là nghiên cứu sinh, sao vẫn muốn chơi cùng học sinh cấp hai chúng em? Túc Hải ngẩng đầu nhìn Hoài Phong Niên, chợt ghen tị với vóc người mảnh khảnh của chị ấy, cặp kính gọng tròn qua bao nhiêu năm vẫn thế, dường như ngay cả khuôn mặt cũng không thay đổi. Nếu nói Hoài Phong Niên là học sinh trung học, cũng sẽ có người tin.
“Đúng vậy, ở Bách Châu chị chơi với mấy đứa vui nhất, chúng ta từ nhỏ đã là bạn cùng hội cùng thuyền phải không?” Hoại Phong Niên nói, Tiểu Hải à, chị gặp quá nhiều xui xẻo với nhóc, lần đầu tiên gặp nhau nhóc đã giật một nắm tóc của chị, cũng từng bị bắt do bị nghi ngờ bắt cóc nhóc, tuy bát tự của chúng ta không hợp nhau, nhưng chị vẫn thích năng lượng của nhóc.
Năng lượng gì? Năng lượng ném tạ à? Túc Hải bĩu môi, quay đi chỗ khác.
Hoài Phong Niên chắc chắn Túc Hải đang buồn bực, đứa trẻ nhỏ xíu 8 năm trước từng leo lên chân mình giờ đây đã cao hơn mình gần mười centimet, không thể đối xử với cô nhóc như đối xử với một đứa trẻ nữa. Nghĩ đến đây, Hoài Phong Niên đẩy kính lên nói: “Chúng ta đều tính là thất tình nhỉ?”
Nhóc xem, bạn thân Viên Liễu của nhóc không nhiễm khói bụi trần gian, chắc chắn không có bạn trai. Chị nghe Viên Liễu kể, cô bé giúp nhóc đến trường Nhân tài trút giận lên người bạn trai khỉ của nhóc. Bây giờ nhóc thất tình phải không? Không sao đâu, chị cũng vậy.
“Chị có bạn trai?” Túc Hải không thể tin nổi, nhìn lên nhìn xuống Hoài Phong Niên trong chiếc áo khoác và quần jean: “Em thấy chị không nữ tính cho lắm.”
Hoài Phong Niên mắc nghẹn: “Nhưng bộ não của chị rất gợi cảm.” Trong lòng lại thầm so sánh với Bạch Mão Sinh, cậu ta cũng không nữ tính là bao.
Túc Hải nhìn chằm chằm cái trán của Hoài Phong Niên: “Gợi cảm chỗ nào?” Nhưng được gặp Hoài Phong Niên, tâm trạng khó chịu của cô dần dần biến mất: “Em khá khó chịu.” Túc Hải nói, ai cũng nói em không béo, nhưng em biết mình béo. Ngoài mẹ em, Tiểu Liễu và cô Viên ra, ngày càng có nhiều người gọi em là cô gái béo.
Đương nhiên đó chưa phải điều khó chịu nhất, Túc Hải nói, mẹ em muốn ly hôn với cha dượng của em. Sau này hai mẹ con em biết ở đâu?
Nhưng tâm trí Túc Hải rất nhanh đã quay trở lại, cô nhìn chằm chằm đôi mắt nhỏ của Hoài Phong Niên: “Chị thất tình á? Người đó thế nào? Có ảnh không?”
“Ảnh thì không có, nhưng người ấy, vô cùng vô cùng tốt, vô cùng xinh đẹp.” À, Tiểu Hải, nhóc có quán nướng đầu đường không? Du Nhậm giới thiệu nói rất ngon, hai ta đi ăn một bữa trước đi.
“Được, được.” Túc Hải nhảy xuống xích đu, đứng lên cao hơn Phong Niên nửa cái đầu, Phong Niên ngẩng lên nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé vẫn đầy nét trẻ con: “Em thích năng lượng này của chị, chất phác thật thà.”
……