Chương 132: Đăng ký kết hôn
……
Lại nhễ nhại mồ hôi, Mão Sinh ngồi ở hậu trường thấm khăn ướt lên trán, bỗng có cốc trà hoa được đặt suồng sã trước mặt. Phượng Tường đặt cốc xuống, phớt lờ cô, quay đi tẩy trang trước gương.
“Cảm ơn sư tỷ.” Mão Sinh nhẹ nhàng nói, nhìn Phượng Tường, Phượng Tường vẫn không thèm ngước mắt lên, cầm bông tẩy trang cẩn thận thấm lên lông mi.
Mấy tháng gần đây, mối quan hệ của cô và Phượng Tường có phần lạnh nhạt, sau lần uống rượu thứ hai, cô về nhà bám lên bồn cầu nôn thốc nôn tháo khiến Phượng Tường tỉnh giấc, sư tỷ chăm sóc cô suốt nửa đêm. Ngày hôm sau, Mão Sinh vừa dậy đã thấy Phượng Tường ngồi trong phòng khách, giọng điệu thuộc về một người cô lại trở về: “Mão Sinh, lại đây.”
Phượng Tường không dày công giảng giải như Vương Lê, cô giơ tay tát Mão Sinh một cái đau điếng khiến mặt Mão Sinh sưng tấy: “Chị không quan tâm nhóc yêu ai hay xã giao ăn tối với những loại người nào, cái tát này để khiến nhóc nhớ kỹ, kịch tối qua nhóc hát dở tệ, đến tối lại đi phá hỏng cổ họng, đáng đánh.”
“Không muốn hát thì mau đi khỏi đây, chị tranh thủ đổi bạn diễn khác càng sớm càng tốt.” Đôi mắt Phượng Tường đỏ ngầu vì tức, tàn nhẫn nói.
Mão Sinh nói em hiểu rồi, sư tỷ, chị đánh là đúng, đợi em lấy được số tiền này cho Tiểu Ấn, sau này em sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Lời này khiến Phượng Tường tức đến nỗi bật cười: “Vậy tức là trước khi lấy được vẫn cứ uống?”
Phượng Tường biết tỏng qua sự im lặng của Mão Sinh, từ đó trở đi, cô không nói chuyện với Mão Sinh nữa trừ những chuyện liên quan đến kịch. Bản thân Phượng Tường vô cùng lo lắng cho Mão Sinh, song không dám gọi điện cho Triệu Lan, đành phải tìm đến Vương Lê: “Sư tỷ, là tại em không dạy được đứa trẻ này.” Phượng Tường vừa nói vừa bật khóc: “Nếu tiếp tục thế này, con bé sẽ bị huỷ hoại.”
Sau khi biết chuyện, Vương Lê im lặng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói Phượng Tường, không phải tại em.
“Không phải em thoái thác trách nhiệm, chỉ là em thấy buồn cho con bé.” Phượng Tường nói: “Làm người tình gì chứ? Chẳng phải chỉ là lên giường củi khô lửa bốc, xuống giường lợi dụng người ta sao?” Có lần hỏi ra, à, thì ra là Mão Sinh tự nguyện, còn số 2 không chịu trách nhiệm có đúng không? Dù sao cả hai đều đã là người lớn.
Vương Lê nói em cứ lạnh lùng với con bé, đợi chị xong việc tái tổ chức bên này sẽ đến Ninh Ba gặp Mão Sinh. Phượng Tường, một lần nữa sư tỷ chân thành mời em, hãy quay lại đi.
“Quay lại làm gì? Em chỉ muốn diễn với chị, chị chịu hát? Không phải đào tạo những chậu nước bẩn thỉu đó sao?” Thực ra Phượng Tường đã bị lung lay, nhưng vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến những ngày cuối cùng cô hát ở Bách Châu: “Thực sự không thể dạy nổi. Quá mệt.”
“Chị hát.” Câu trả lời ngắn gọn của Vương Lê khiến trái tim Phượng Tường rung động.
Hôm nay là màn kịch cuối cùng Phượng Tường hát trong đoàn, cô đã thề với trưởng đoàn sẽ không “mang” Bạch Mão Sinh đi từ lâu. Tẩy trang và thay quần áo xong xuôi, cô mới nói: “Mão Sinh, tối nay chị lái xe, chúng ta đi ăn một bữa.”
Mão Sinh cười: “Sư tỷ, cuối cùng chị cũng chịu để ý đến em.” Nhưng trong mắt Phượng Tường phản chiếu sự luyến tiếc, cô quay đầu lại: “Chị không để ý đến nhóc lúc nào?”
Hai người không đến nhà hàng đắt tiền, đậu xe trong khu dân cư, đi đến tiệm cơm đánh cá Chu Sơn trước cổng, Phượng Tường gọi một chai rượu trắng rót cho mình mà không rót cho Mão Sinh. Mão Sinh nói, em uống một ít với chị.
“Nhóc đã nói thế nào trong bữa ăn đầu tiên đến gặp chị?” Phượng Tường nói, quy tắc của nhóc là không đụng vào rượu, khỏi phải nói, vẻ mặt rành rọt và kiên quyết đó rất giống sư tỷ của chị, lúc đó chị nghĩ, quả là sư tỷ đã uốn nắn một học sinh tốt.
Mặt Mão Sinh đỏ bừng: “Em không phải.”
“Nhóc đúng là không phải.” Phượng Tường uống hết một chén rượu trắng, cau mày nhấm nháp: “Không ngon.” Cô nói Mão Sinh, nhóc không bằng Vương Lê, kém xa. Hồi sư phụ nhóc vừa đoạt được giải Hoa mai đã trở thành người có tiếng trong và ngoài tỉnh, người làm quan dù có quyền thế đến đâu cũng không bao giờ ép được cô ấy uống rượu, người tiền quyền khí thế dù có dọa nạt thoái vốn cũng chẳng thể ép buộc cô ấy cúi đầu.
Cả đời này chị sẽ không bao giờ quên lời sư tỷ chị nói: “Nếu uống chén rượu này, chắc chắn từ sau sẽ không thiếu người chỉ tay năm ngón bảo chị phải hát gì, hát thế nào”. Những diễn viên hát kịch chúng ta bị ví thành cái gì trong xã hội thời xưa? “Con hát vô nghĩa”, vớ vẩn. Nhân nghĩa làm người phải có xuất phát điểm từ yêu cầu đối với chính mình, những người nói chuyện như đánh rắm sẽ chẳng hát nên kịch ra hồn đâu.
*Hí tử vô nghĩa: Người xưa có câu: “Con điếm vô tình, con hát vô nghĩa”, gái điếm và diễn viên hát kịch đều là những người “thấp kém” thời xưa. Người xưa thích dùng câu này để bày tỏ quan điểm của họ.
Đầu Mão Sinh sắp không thể ngẩng lên được, Phượng Tường nước mắt rưng rưng, sờ lên đầu Mão Sinh: “Chị biết trong lòng nhóc cũng khó chịu.” Lau nước mắt cho Mão Sinh: “Đừng khóc, ít nhất hãy để chị thấy nhóc ra dáng tử tế, có tình có nghĩa.” Phượng Tường gắp thức ăn cho Mão Sinh: “Việc này đã xong chưa?”
“Xong rồi.” Mão Sinh nói tháng trước Tiểu Ấn đã được đầu tư mua thiết bị và tuyển người. Năm nay là lần đầu tiên nền tảng tổ chức lễ hội mua sắm quy mô lớn, dựa theo dữ liệu hiện tại, doanh số có thể cao gấp nhiều lần trước đây.
“Được, vậy nhóc có thể hứa với sư tỷ hai điều không?” Đây là lần đầu tiên Phượng Tường cười với Mão Sinh trong những ngày gần đây: “Sau này đừng đi gặp chị Chu đó nữa, đằng sau loại người này rất phức tạp, dù sao chị cũng đến đây sớm hơn nhóc, đã nghe nói không ít chuyện về chị ta.”
Mão Sinh gật đầu khẳng định, cuối cùng cũng bộc lộ những lời khó nói: “Chị ấy… chị ấy sờ đùi em.”
“Há.” Phượng Tường nhướng đôi lông mày xinh đẹp lên: “Dê cụ.” Bỗng tự ý thức bản thân mình cũng lớn hơn Mão Sinh gần mười hai tuổi, Phượng Tường nhìn đi chỗ khác: “Không biết đường mà bỏ tay cô ta ra hả.”
Em bỏ ra rồi, chị ấy tức giận. Nhưng thật kỳ lạ là chị ấy chỉ mắng Tiểu Ấn. Mão Sinh nói, người phụ nữ này thật khó lường.
“Nhóc mới nhận ra sao?” Phượng Tường ra hiệu cho Mão Sinh vớt thịt viên cho mình, Mão Sinh lập tức ngoan ngoãn làm.
“Chắc chắn chị ta nhận ra nhóc và Tiểu Ấn không đơn giản nên đã chèn ép nhóc. Chị dám nói chắc luôn, Tiểu Ấn chưa nhận được tất cả số tiền, phải đợi đâm lao phải theo thao mới đưa ra điều kiện.” Phượng Tường nhìn tiểu sinh mặt mũi xinh đẹp trước mắt, nói: “Nhóc đúng là đồ tai hoạ.” Vỗ vào đầu Mão Sinh: “Có hiểu rằng nếu không dứt ra, nhóc sẽ bị đẩy lên giường và bị hôn không?”
Mão Sinh hít một hơi: “Hiểu rồi.” Chị Chu này đúng là loại người khó đoán, khi cáu lên thì mất hết tính người, khi hoà nhã lại mang tính xâm lược khó đoán. Bị đẩy lên giường? Nếu vậy sẽ xong đời mất, Ấn Tú sẽ chia tay với mình.
“Nhưng… nếu Tiểu Ấn…” Phượng Tường trừng mắt, lời tiếp theo của Mão Sinh phải nuốt lại: “Nhóc không cần lo lắng chuyện này, cô ấy còn có đối tác.”
Điều thứ hai, Mão Sinh, nhóc có thể tiếp tục thích Tiểu Ấn, thậm chí là làm tình nhân, nhưng phải hiểu rõ lẫn nhau. Nhóc tưởng tình yêu đơn giản như pha nước nóng với nước lạnh ư? Có trường hợp dầu pha với nước, có trường hợp nước đổ vào dầu, đừng cố cấp cầu mong thứ gì cũng nhịp nhàng đồng điệu. Nhóc theo đuổi mệt, chị nhìn cũng mệt theo. Tiền ai người ấy giữ, việc ai người nấy làm, nhóc đừng dùng tiền của cô ấy, nhóc cũng không có trách nhiệm giúp cô ấy lấp đầy cái hố không đáy.
Tiểu Ấn không phải cái hố không đáy. Mão Sinh lầm bầm giải thích.
“Haha.” Phượng Tường cười: “Cứ xem đi.” Cuối cùng mới nói đến chuyện tháng sau Phượng Tường sẽ quay về Bách Châu, lại làm bạn diễn với Vương Lê: “Chị, Trần Phượng Tường, sẽ lộng lẫy trở về. Nhà ở Ninh Ba sẽ cho nhóc thuê, xe thì chị lái về, nhóc tự lo phương tiện đi lại.”
Ăn, ở, đi lại thế nào đều không thành vấn đề, điều khiến Mão Sinh sốc là Phượng Tường sắp đi. Mão Sinh từ bé đã quen dựa vào mẹ và sư phụ ở nhà, tuy từ khi ra ngoài đã trưởng thành và độc lập hơn nhiều, nhưng vẫn luôn có tâm lý dựa dẫm vào Phượng Tường.
Mão Sinh không biết nên nói gì, cô bất an nhìn Phượng Tường: “Sư tỷ, tại sao? Ở lại đây hát không tốt sao?”
Ở đây không tệ, tiền kiếm được nhiều hơn ở Bách Châu hay tỉnh lỵ rất nhiều, khán giả cũng yêu kịch, mức biểu diễn và thưởng thức bình quân đều rất cao. Chị đã làm bạn diễn với nhóc hơn một năm, quen rồi phải không?
Có vài điều Phượng Tường giấu vào trong mắt, cô bối rối nhìn đi chỗ khác, nâng chén uống cạn: “Chị phải cân nhắc chuyện dưỡng già của bản thân đúng chứ? Suy cho cùng, Bách Châu vẫn là nhà của chị, bạn bè và người thân của chị đều ở đó.”Cô lau chóp mũi: “Sư phụ nhóc sẽ là người phụ trách chính sau khi tái tổ chức, cô ấy sẽ lên sân khấu.”
Tâm trạng Mão Sinh phức tạp đến mức không lí trí nổi, trong cơn tuyệt vọng, cảm xúc miễn cưỡng sộc lên mũi, cô bật khóc: “Nhưng em không nỡ rời xa chị.” Trên sân khấu hay dưới sân khấu đều không nỡ. Hai người đã sớm tối bên nhau mấy trăm ngày, tình cảm cô trò, tình cảm chị em thậm chí xen lẫn mập mờ bỗng nhiên bốc cháy, chỉ riêng họ mới biết những điều này.
“Con mẹ nó, nhóc không nỡ rời xa bất cứ ai.” Phượng Tường bật cười trong tiếng khóc: “Đếm đi, nhóc có nỡ xa số 1 không? Đừng nói là số 2. Đối với số 3 nhóc không có lương tâm, ồ, bây giờ lại nói không nỡ xa số 4 à?” Số 4 chỉ là một trò đùa của chính cô ấy, cô không được xếp là một “số” nào đó, cùng lắm chỉ là khán giả ngồi ghế VIP mà thôi.
Phượng Tường hai má đỏ bừng vì rượu: “Bạch Mão Sinh…” cô gọi người trước mặt, nghĩ một lúc, xua tay nói: “Quên đi, quên đi, thật vô nghĩa.”
Nhóc có từng rung động không? Có thật không? Trần Phượng Tường sao có thể bối rối vì một câu hỏi chỉ những thanh niên mới lớn quan tâm? Trái tim phải rộng lượng, đừng phóng đại sự ám muội thoáng qua, cũng đừng xem nhẹ sự luyến tiếc chốc lát. Phượng Tường nhìn Mão Sinh: “Nếu nhóc dám nói với bất cứ ai về chuyện này, chị sẽ đánh chết nhóc, hiểu chưa?”
Mão Sinh mở miệng, sau đó che miệng lại, cuối cùng gật đầu.
“Còn nữa, Mão Sinh, chị về là để hát kịch, để dưỡng già và để ăn cơm quê, không phải có ý gì với Vương Lê. Nhóc phải cho mẹ nhóc yên tâm, mẹ nhóc thích nhất là suy nghĩ lung tung.” Phượng Tường thẫn thờ nhìn đồ ăn và rượu trên bàn: “Nhiều năm như vậy, chị nâng lên cao, nhẹ nhàng buông xuống.”
“Buông xuống cái gì?” Mão Sinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tường, phát hiện giữa lông mày của sư tỷ nhiều thêm một đường nếp nhăn mờ nhạt.
“Đồ khốn.”
Hơn nửa tháng sau, Mão Sinh muốn lái xe tiễn Phượng Tường về Bách Châu, Phượng Tường nói không cần, chị mới hơn ba mươi tuổi, lái xe vài tiếng đồng hồ nhằm nhò gì? Bản thân nhóc mới nên cẩn thận, quản cái miệng chặt, đừng uống bừa bãi, quản cái tay chặt, đừng can thiệp linh tinh. Cô lên xe, quay đầu đi, bấm còi với Mão Sinh phía sau xe: “Đi đây.”
Vào đêm xuân ở Bách Châu hôm đó, Trần Phượng Tường cũng kiên quyết một mình dứt áo ra đi. Thảo nào sư phụ nói chị ấy mạnh mẽ, nói đi là đi, luôn là chị ấy.
Về đến nhà, Mão Sinh yên lặng một mình rất lâu, bỗng hiếm có dịp Ấn Tú gọi cho cô vào ban ngày: “Mão Sinh, mang theo chứng minh thư, giấy phép cư trú và sổ hộ khẩu, đợi chị đến đón em đi nhé?”
“Hả? Sổ hộ khẩu của em ở chỗ mẹ, chỉ mang những thứ còn lại có được không?” Phản ứng đầu tiên của Mão Sinh không phải hỏi để làm gì, mà lo lắng rằng mình không mang đủ giấy tờ. Ấn Tú ở đầu dây bên kia suy nghĩ một lúc, nói không sao.
Sau khi Mão Sinh tìm được giấy tờ tùy thân, cô đợi Ấn Tú ở dưới tầng, phải một lúc sau mới nhìn thấy xe của Ấn Tú. Ấn Tú để lại chiếc xe cũ cho nhân viên dùng cho công việc, còn mình lái một chiếc Audi A6. Nhìn Mão Sinh ngơ ngác đứng đó, Ấn Tú thò đầu ra: “Lên xe đi.”
Mão Sinh ngồi lên xe mới: “Đổi xe à?”
Ấn Tú thắt dây an toàn cho cô, đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay Mão Sinh, đây là cách giao tiếp theo bản năng vô thức giữa họ. Mão Sinh cười: “Bà chủ Ấn thay súng bắn chim thành đại bác sao.”
“Ừ, hôm qua mới lấy.” Có vẻ như Ấn Tú đổi xe không vui bằng mua nhà, chị ấy nói hơi ngại lái chiếc xe cũ ra đường, đây chỉ là một diện mạo khác của chị mà thôi. Đôi khi diện mạo ô tô quan trọng hơn diện mạo con người.
Lúc này Mão Sinh mới nhớ ra, hỏi mang giấy tờ tuỳ thân đi làm gì? Đi đăng ký kết hôn à? Cô nói đùa.
Không ngờ, Ấn Tú lại đáp: “Ừ”, chị ấy nói mấy ngày qua chị kiểm lại doanh thu của công ty và các cửa hàng, lấy ra một ít tiền chưa cần dùng gấp. Mão Sinh, chúng ta đi mua nhà đi, tất cả đều viết tên em, em không có sổ hộ khẩu cũng không sao, chúng ta sẽ đóng đầy đủ thuế chứng thư là được.
Mão Sinh nói đợi một chút, em quay về lấy thẻ ngân hàng. Nhưng Ấn Tú nhìn cô thật quyến rũ và nói: “Không cần em chi tiền.”
Hiện giá nhà đất ở Ninh Ba mỗi năm đều tăng hơn 10% đến 20%, chị cảm thấy tiền để dành cũng không yên tâm, nên quyết định đầu tư mua nhà. Những gì của chị đều là của em, Ấn Tú nói.
“Không, hãy viết tên của chị đi.” Mão Sinh không đồng ý, lời khuyên của Phượng Tường văng vẳng bên tai cô.
Ấn Tú không nói gì, cô lái xe đến một trung tâm mua bán bất động sản rồi dừng lại, bàn tay nắm vô lăng khẽ run: “Mão Sinh… chị không muốn nói quá rõ ràng, nếu em yêu chị, hãy đồng ý với chị một lần này được không? Nếu sau này em không muốn nữa, chỉ cần đổi lại thành tên chị.”
Mão Sinh vẫn không hiểu: “Tại sao? Đây không phải một con số nhỏ. Cả một căn nhà đấy, lên đến hàng trăm vạn.”
Nhưng Ấn Tú cười, véo tai Mão Sinh: “Là ba căn, Mão Sinh, em là người duy nhất chị có thể tin, em biết không? Chị không yên tâm nếu tiền được viết dưới bất cứ tên ai.” Chị ấy nói, số tiền mua nhà đều là tiền sạch, không liên luỵ đến chị Chu hay đối tác, viết tên em vì sợ mẹ Ấn Tiểu Thường có dụng ý xấu: “Em biết đấy, vợ chồng bà ấy lại sinh ra một cô con gái nữa, đang có ý định đòi tiền chị nuôi con gái.”
“Giúp chị chặn mẹ chị được không?” Đây là lần hiếm hoi Ấn Tú làm nũng, Mão Sinh suy nghĩ một lúc: “Vậy chị hứa với em, tối đa một năm, em sẽ đổi lại cho chị, được không?”
Ấn Tú kéo cổ Mão Sinh xuống, hôn thật sâu và thật lâu: “Được, nghe lời em.”
Cô vui vẻ định xuống xe, nhưng Mão Sinh nắm tay cô: “Ấn Tú?”
“Chị có yêu em không?” Đôi mắt của Mão Sinh trong trẻo như mặt hồ nước sâu, cô mím môi, rồi lại nói: “Em yêu chị.” Họ hiếm khi nói những câu thế này kể từ khi chính thức quen nhau vài năm trước, bởi Mão Sinh nhận thấy Ấn Tú không thích những lời sến súa, còn cô gái đã quen hát kịch cũng thích cách diễn đạt súc tích.
Ấn Tú nuốt nước bọt: “Mão Sinh, chị yêu em từ lâu lắm rồi, yêu em từ khi chị không được ăn no mà tìm đến em, hay khi em ngủ trưa trong căn phòng ọp ẹp chị đi thuê. Đôi dép trong căn phòng ở tỉnh lỵ đó là của người chủ trước để lại, anh Hạo gần như chưa từng đến đó.”
Mão Sinh, sao em nhất quyết phải bắt chị thanh minh rằng chị không phải loại con gái hà tiện như thế? Ấn Tú cố gắng cười, nước mắt vẫn vô thức lăn dài: “Đúng là chị từng có ý dùng số tiền mạt hạng của Hạo để mở cửa hàng, lần đó chị đã sai, sai một cách thật vô lý, nhưng thực sự không có chuyện gì xảy ra giữa cả hai. Chị đã bạt mạng kiếm tiền và học nghề, cũng đã trả sạch 400.000 tệ, chị sạch sẽ trở về với em, tìm em, em hiểu không?”
“Em chưa bao giờ nghĩ chị là…” Mão Sinh không nói được những chữ khó nghe đó, đúng là cô từng nghĩ thế, cũng từng hoài nghi, nhưng sau khi nghe Ấn Tú khốn khổ giãy bày, đã quá muộn để hối hận: “Ấn Tú, không cần phải làm rõ, thật đấy, em hiểu chị yêu em.”
Em không hiểu. Ấn Tú có phần trách móc nhìn Mão Sinh, cuối cùng ôm chặt người yêu vào lòng: “Lòng chị đau như cắt khi thấy em uống rượu với chị Chu như vậy. Thực sự, sau này chúng ta đừng bao giờ đi gặp chị ấy nữa.” Mão Sinh, em trong sạch như vậy, chị ngụp lặn từ 17 tuổi đến 25 tuổi mụ mới cảm thấy bản thân chỉ hơi xứng với em: “Trong tim chị từ trước đến giờ luôn chỉ có mình em, em không hiểu sao?”
“Thế nên, yêu em là phải mua nhà?” Mão Sinh tựa hồ lại đụng độ một bài toán khó giải khác.
“Ừ, từ nay chị đã có thể mạnh dạn vào cửa nhà em, nói cho mẹ em biết, chị là người yêu của Bạch Mão Sinh.” Mắt Ấn Tú sáng lấp lánh: “Chúng ta đi mua nhà đi.”
……