Chương 9: Trên sàng trúc mã vấn vương
Vốn sẽ là ngày lành, tuy không thể về nhà nhưng có thể gặp được mẫu thân xa cách mười năm, có thể ở trước mặt mẫu thân làm nũng, nói dăm ba câu giận dỗi trẻ con, đối với một người lâu nay luôn phải tỏ ra chín chắn trưởng thành như nàng cũng là một loại an ủi.
Nhưng lần gặp mặt tốt đẹp đó lại bị phá hoại. Một đống người không liên quan chai mặt ở đó, lại không để đuổi cổ chủ tử trở về, cái ngày nàng hằng đêm trông ngóng từ tận năm trước cứ thế trôi qua, mà nàng còn không thể nói được mười câu với mẹ.
Xem ra quá giữ quy củ cũng không phải điều tốt. Ngẫm lại, ban đầu khi nàng hành tẩu ở Đông Cung và nha môn có ma ma quản giáo và tư lễ thái giám nửa như áp giải đi cùng, sau vì có thâm niên nên không cần nữa, nhưng nàng một lòng một dạ đặt bản thân vào công việc, chưa từng nghĩ đến chuyện lợi dụng chức vụ trốn về thăm nhà. Nói trung thực thì nàng cũng không phải người trung thực, chỉ là đến chức vụ này nàng chắc chắn phải trầm ổn, làm ầm ĩ chỗ nọ chỗ kia vừa không cần thiết vừa khó coi. Nhưng có lí nào, ngày thăm thân đàng hoàng của nàng lại bị biến thành một cục diện rối rắm, nói trắng ra nàng chỉ tiến cung phục vụ, không phải bán đứt mình cho Hoắc gia.
Trong lòng không thoải mái, nàng đứng ngoài bức rèm trong thiên điện mà mặt dài tám trượng. Trong lòng thầm tính dù sao sau này còn phải chạy qua chạy lại nha môn nhiều, ngày nào đó kiếm được dịp nhất định phải về nhà một phen, ai cũng không ngăn được nàng.
Nàng ở bên ngoài miên man suy nghĩ, người phía sau rèm chắp tay sau lưng chậm rãi rảo bước dưới mái gầm trạm long phụng (1). Cung điện trong cung đều trang trí xa hoa, chú trọng “tầng nào cũng phải trải thảm”, đặc biệt khi mùa đông tới, những chiếc thảm nhung quý giá và xinh đẹp đó là thứ không thể thiếu trong tẩm cung và thư phòng. Giày đặt lên trên cho dù có dẫm mạnh xuống cũng không tạo ra tiếng động, tâm trí nàng bay đi đâu mất, Thái Tử vòng quanh điện mấy vòng đến mí mắt nàng cũng chẳng nâng lên.
Rèm châu lay động, ngọn đèn lấp lóe rọi xuống mặt đất thành những chùm sáng như sao sa. Khuôn mặt dưới rèm châu kia của nàng, đứng ở góc nào nhìn cũng thấy giống như người ta thiếu nàng mấy vạn lượng bạc.
Thái Tử ho khan một tiếng, nàng giật mình thẳng eo, cả người căng lên nhưng hai mắt vẫn dán chặt nền nhà. Hắn có chút bực mình, ho một tiếng to hơn, kết quả vẫn không khiến nàng chú ý, ngược lại khiến Đức Toàn quay lại nhìn.
“Chủ tử gia, cổ họng khó chịu hay sao ạ?” Đức Toàn đánh mắt ra ngoài: “Thái y viện mới kê viên thuốc thanh nhiệt, nô tài mang đến cho ngài dùng nhé?”
Thái Tử không để ý tới gã, nhưng vẫn nhìn người đang đứng ngoài rèm. Đức Toàn bỗng hiểu ra, chủ tử đúng là cần hạ nhiệt nhưng viên thuốc đó không phải do Thái y viện kê mà là bản lĩnh xem gia sự của Khâm Thiên Giám—— quẻ Chấn(2).
Theo tầm mắt Thái Tử gia nhìn qua, trong lòng gã cũng tấm tắc khen Túc đại nhân trang điểm lên trông rất xinh đẹp, toàn bộ thời gian gã đều đi theo hầu Thái Tử, lúc đó đôi mắt chủ tử luôn nhìn thẳng phía trước. Hóa ra trước đây chủ tử có vẻ chỉ thích thân cận đàn ông, đến hôm nay cũng toát ra chút thích thú phụ nữ rồi. Gã là đại tổng quản Lập Chính điện, trời sinh có khả năng nhìn mặt đoán người. Lúc trước đã cảm thấy Túc đại nhân không giống người khác, những cô tư trướng, tư tẩm, tư nghi, tư môn thấy nàng đều hận đến nghiến răng. Đều biết Đông Cung này có bốn chức vụ thì có tám cô nữ quan, chuyên lo chuyện trong buồng ngủ của Thái Tử, Thái Tử gia mười sáu tuổi bắt đầu được học “bản lĩnh”, những cô nữ quan đó là dùng để luyện kĩ năng. Kết quả thì sao, công việc bị người ta chặn luôn, tức quá chỉ có thể kiếm cớ trách móc chỉ trích nàng, nói nữ thượng thư vượt quyền thế này, cướp việc thế nọ.
Hắn nói bọn họ một câu: “Ngựa tốt dựa chân, người tài do miệng, có giỏi thì nói với bên trên đi.” Kết quả đám con gái đó chẳng đứa nào dám. Chỉ năm năm thôi, mắt thấy Túc đại nhân từ thượng thư quản công văn nhảy lên Phó chỉ huy sứ, mấy cô ẻo lả Tây Thi trong cung nghe tiếng dao đã sợ chứ đừng nói đến danh tiếng của Khống Nhung Ti.
Trên mặt gã mang theo nụ cười thấu hiểu, eo cong như lưng tôm: “Chủ tử, đến giờ nghỉ rồi ạ, nô tài dẫn người sang trắc điện đứng đợi lệnh, để Túc đại nhân hầu hạ ngài an trí nhé.”
Thái Tử liếc mắt nhìn gã, không nói gì.
Không nói nghĩa là đồng ý, Đức Toàn giống như nhận được đặc ân, bước lùi đến bên ngoài rèm, nhanh nhẹn phất tay giải tán cung nhân, lại xoay người hướng mặt về phía Tinh Hà giả bộ tươi cười: “Chuyện bên trong giao cho Túc đại nhân nhé, ngài chịu khó vậy.”
Người đi hết, Tinh Hà chỉ có thể vén rèm tiến vào.
Ngẩng đầu thấy Thái Tử mặt trầm như nước, rõ ràng người bị phá chuyện tốt là nàng mà hắn còn định đánh phủ đầu nàng ư.
Nàng hơi khom người: “Thần hầu hạ chủ tử đi ngủ.”
Thái Tử không đáp ứng, chỉ nói: “Hôm nay thăm thân có vui không? Mười năm rồi, gặp nhau không dễ gì.”
Đã biết không dễ còn ngồi đực ở đấy đến cuối cơ? Giờ lại còn hỏi nàng vui không á? Tinh Hà đáp gọn lỏn: “Vui phát điên, tạ chủ tử thành toàn.”
“Ta biết, thật ra trong thâm tâm ngươi ý kiến chứ gì……” Hắn vừa nói vừa dang hai tay.
Tay áo rộng của Yến phục mở ra, hoa văn thêu dày đặc trên lớp vải dệt đen kích động quấn quanh, như âm thầm phát ra tiếng gầm bão tố. Tinh Hà rũ mắt giúp hắn cởi yến phục, biểu cảm cung kính thuần phục. Nhưng chủ tử đã nói ngươi có điều không hài lòng thì ngươi phải bịa ra mà nói, nàng nghĩ ngợi rồi thưa: “Thần đúng là không hài lòng thật……”
“Không hài lòng cái gì?” Hắn cắt lời nàng, sau lại lui một bước ra, bộ trung y trắng phau càng tôn lên vẻ mặt phẫn nộ, dưới ánh đèn dầu thêm âm trầm khó đoán: “Ngươi thật dám ý kiến?”
Nàng há miệng, thật ra chỉ định nói với hắn chuyện biên chế nhân sự mới của Khống Nhung Ti mà thôi, hắn thình lình thay đổi sắc mặt làm nàng không biết có nên nói tiếp hay không.
Tâm trạng của nàng cũng không được tốt, bình thường điềm tĩnh trầm ổn không có gan lý luận, nhưng hôm nay vở kịch của hắn có phần quá đáng. Nàng treo yến phục lên giá, dài giọng bóng gió một hồi: “Thần nào dám ý kiến với ngài, hôm nay là ngày thăm thân của thần, chủ tử có lòng cho thần một ngày nghỉ hưu mộc, thần cảm kích còn chưa hết. Nhưng không ngờ thần được nghỉ lại vất vả chủ tử phải đến Tây Trì viện một phen, sớm biết như thế, thà không thăm thân cũng được, không dám kinh động đại giá.”
Nàng rất biết nói chuyện, uyển chuyển vòng quanh, không trách hắn tự dưng xen ngang, cái gì mà vất vả cái gì mà kinh động, lấy lui làm tiến, rõ ràng định dùng lời nói chọc tức hắn mà.
Thái Tử nghe ra hàm ý bên trong, cũng không cãi lại được. Xoay người bước lên bục để chân, cơ thể thả lỏng dựa vào khung giường, cũng dài giọng: “Chẳng qua ta chỉ muốn gặp mẫu thân ngươi, chẳng lẽ không nên?”
Dựa vào cái gì mà nên hay không? Có phải con rể thật đâu nhỉ! Nàng thở hắt ra: “Chủ tử tốt của thần, ngài có gì phân phó chỉ cần sai người truyền lời cho thần là được, thần đều sẽ làm. Mẫu thân thần chỉ là đàn bà nội trạch, ngài như vậy sẽ dọa bà ấy.”
Thật ra hai người họ ai cũng có tâm tư riêng, việc hôm nay ngoại trừ hắn thấy chơi rất vui, còn có thâm ý khác. Nói đúng ra việc ấy cũng không phải do hắn cố tình lên kế hoạch, chỉ là đã nhìn quá quen hình ảnh của nàng trong bộ quan phục không phân biệt nam nữ, hắn rất muốn xem vẻ xinh đẹp của nàng khi vẽ mày tô mi như những người con gái bình thường. Thực tế cũng không khác lắm cho với những gì hắn tưởng tượng, nàng thật sự yêu kiều và duyên dáng. Đặc biệt là khung cảnh nàng dịu dàng cúi đầu phía sau khung cửa sổ khắc hoa sen, dường như vẻ đẹp của gió xuân đều ngưng tụ lại.
Lời khen không thể thốt thành câu, Thái Tử im lặng một lát rồi nói: “Ngươi lại đây nói chuyện.”
Lại tới nữa, sao cứ thích tháo tóc xoa đầu nàng thế nhỉ, nàng quả thực hoài nghi hắn mắc bệnh gì, cái trò này đã chơi suốt mười năm thế mà con người này lại có thể càng chơi càng không thấy chán.
Nàng đứng yên không nhúc nhích, cào tóc: “Hôm nay thần còn chưa gội đầu.”
Hắn liếc ngang nhìn nàng: “Ta nên trị ngươi tội kháng lệnh.”
Hết cách, nàng chỉ có lể dề dà bước qua, ngồi xuống bục để chân.
Bục để chân bằng gỗ tử đàn điêu khắc bát tiên rất lớn, Thái Tử ngồi ở mép giường, giang tay cũng không với tới nàng. Hai người cứ nhìn nhau với khoảng cách như vậy, ai cũng không muốn dịch mông như đang âm thầm phân cao thấp.
Thái Tử không nói lời nào, ánh mắt có ý cảnh cáo, trong lòng thầm hỏi có phải hắn đã nuông chiều nàng quá không, đến mức gan to ra rồi. Tinh Hà đã quen sống dưới mái hiên nhà người ta, cúi đầu khom lưng cũng chục năm tròn, cho dù gân cốt có cứng đến đâu trước mặt hắn cũng không dám tỏ vẻ.
Đành phải chịu thua, nàng khom lưng cởi giày rồi bước lên bục. Vừa muốn khom người ngồi quỳ, hắn đã hất đầu về phía giường trong, ý bảo nàng trèo lên giường.
Điều này khiến nàng có chút giật mình, bao năm luôn chỉ quỳ bên dưới tựa đầu vào chân để hắn vuốt ve như chó cảnh. Giờ lại muốn lên giường? Nàng nhìn giường đệm đỏ vàng đan xen, có vẻ vô cùng do dự: “Thần vô đức vô năng, không dám trèo lên giường chủ tử.”
Thái Tử tựa vào đệm gấm, trên mặt hiện lên nụ cười giễu cợt: “Ta nhớ ngươi từng nói nếu có giả thành thật thì mắt cũng không chớp lấy một cái. Sao hả, lời còn văng vẳng bên tai mà đã muốn lật lọng rồi?”
Nếu nói trước đây nàng chưa từng nghĩ đến điều này thì đúng là nói dối. Thâm cung khóa kín, mỗi ngày đều xảy ra ít nhiều chuyện dơ bẩn không kể hết được. Hoàng đế hay Thái Tử cũng thế, lâm hạnh phụ nữ đều không phải gây tội, người bị lâm hạnh còn được khoác vinh quang. Hiện tại đến lượt nàng, nghĩ đến ô danh phải gánh bao năm nay sắp thành sự thực ngược lại khiến nàng dần bình tĩnh sau cơn thấp thỏm. Thật ra cũng chẳng có gì, nàng cũng không phải loại con gái không phóng khoáng, tuổi đến thì kiểu gì cũng xảy ra loại chuyện này thôi. Huống hồ Thái Tử vẫn còn là tay non, sạch sẽ, nàng cũng không thiệt.
Sau khi tự trấn an một phen, nàng cởi thắt lưng ngồi xuống mép giường. Hắn không đắp chăn, nghĩ thầm chắc cũng không cần phải chui vào, bò từ cuối chăn lên như quy củ phi tử thị tẩm (4). Muốn nàng nụ cười duyên dáng xinh tươi (5), muốn nàng giọng nói như oanh như yến nàng không làm được, thế thì nàng chỉ có thể nằm thẳng hình chữ đại 大, mặc người xâu xé.
Tâm tình của Thái Tử hiện tại rất phức tạp, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt hi sinh bất khuất của người kia, chắc nàng nghĩ hắn sẽ lâm hạnh nàng thật.
Có lâm hạnh nàng không? Có chứ, chỉ là chưa tới lúc thôi. Hắn cau mày phán xét: “Ngươi nằm y như đứa ăn xin chết đói vậy!”
Nàng bẩm sinh không biết đỏ mặt, còn tròn mắt hỏi: “Lại có cả quy chế nằm ư?”
Dáng vẻ này của nàng thật dễ khiến người ta mất phương hướng. Thái Tử khinh khỉnh giật nàng một cái: “Ai bảo ngươi nằm?”
Tinh Hà lồm cồm bò dậy, trong lòng thắc mắc này là sao, lên giường không làm cái kia chẳng lẽ tâm sự chuyện gia đình?
Thái Tử nhích vào bên trong, dựa vào mặt tủ xà cừ đầu giường, khi liếc mắt qua còn không quên trừng nàng: “Ngươi cái con người này, tính tình hẹp hòi quá thể.”
Tinh Hà phải ngậm bồ hòn làm ngọt đang lúc khó chịu, nghe hắn nói thế càng nghẹn khuất, bực bội đáp vâng.
“Ta gặp mẫu thân ngươi không có ý gì khác, như ta đã nói, chỉ muốn làm bà ấy yên tâm. Người làm mẹ không phải đều vậy à, ngày đêm bất an, lo con mình khổ, bị người ta ức hiếp. Ngươi ở trong cung ta mười năm, trong thời gian này truyền ra nhiều tin đồn không tốt, tự chúng ta biết mình trong sạch nhưng người ngoài chưa chắc đã tin. Ta nghĩ, nếu đã như vậy chỉ cần đơn giản tỏ thái độ một chút, mẫu thân ngươi có thể an tâm rồi.”
Ánh mắt vô tình cố ý dao động trên mặt Tinh Hà, hiện tại cô nàng đờ đẫn, khác hoàn toàn dáng vẻ khôn khéo thường ngày, trông đần chết được, chứng tỏ hắn đã nói trúng trọng tâm. Thái Tử tùy tiện kéo chăn ném về phía nàng: “Ngươi lạnh à? Mặt y như con mũi gậy (6).”
Tinh Hà cảm thấy kỳ quái: “Con mũi gậy là con gì?”
Thái Tử trả lời là con cá chép nhỏ, vẻ mặt cao thâm: “Vừa có một sư phó người Thiên Tân gia nhập Thượng thư phòng, ông ta thường xuyên nói tiếng địa phương, đấy là từ ta mới học được.”
Học đi đôi với hành đương nhiên rất tốt, nhưng ví mặt nàng với con cá chép con thì có liên quan gì đến lạnh hay không lạnh? Nàng chần chừ mãi mới nói: “Cái từ “Mũi gậy” đó thật sự dùng như vậy ạ?”
Thái Tử đảo một vòng lớn, nỗ lực che giấu xấu hổ khi dùng từ địa phương:
“Ngươi biết thành ngữ nằm trên băng cầu cá chép không (7)? Cá chép sống trong nước đá có thể không lạnh sao, lạnh đến run cầm cập ấy, nên nói ngươi trông như con cá chép con còn không đúng à?”
Tinh Hà bỗng cảm thấy bao năm đèn sách của mình vứt hết, hóa ra câu thành ngữ kia có nghĩa như vậy. Đúng là Thái tử, nói hươu nói vượn cũng y như thật.
Nàng không phản bác, chỉ ôm chăn nhìn hắn.
Bên ngoài trời lạnh cóng, hạt nước nhỏ cũng biến thành bông tuyết lớn phủ kín trời. Đèn cung đình treo cao, chậu than hồng cháy rất vượng, trong điện không còn ai khác ngoài hai người, chợt có cảm giác quay lại những ngày thơ trẻ. Tinh Hà nhớ rõ khi vừa đến Đông Cung nàng rất câu nệ, đi một bước cũng phải cân nhắc mãi. Thái Tử không phải người cứng nhắc, hai đứa trẻ rất vô tư khi không có người ngoài chơi với nhau rất tùy ý. Sau lớn lên mới biết tiến lùi, biết vị trí của mình, chủ tử là chủ tử, hạ thần là hạ thần, khác biệt giai cấp không thể vượt qua, hai người cứ ngày một xa cách dần.
Mỗi khi nhớ về điều đó trong lòng không khỏi dâng lên phiền muộn. Nhiều năm trôi qua, khoác lên lớp vỏ bọc kia cả hai đều đã biết tính kế. Hiện tại ngồi trên giường trò chuyện với nhau nhìn chung chẳng có thể thống gì nhưng tâm hồn lại rất đơn thuần, thanh tịnh.
Thái Tử nói: “Ngươi không muốn mẫu thân hiểu lầm là định sau này tìm người kết hôn sao?”
Tinh Hà lắc đầu: “Chủ tử không phải đã hứa sẽ chỉ hôn cho thần à?.”
Hắn một tay vỗ đầu gối, lẩm bẩm: “Mối tốt đương nhiên có, chỉ sợ danh tiết của ngươi đã tổn hại không ai muốn cưới ngươi thôi.”
Nàng nghe xong trợn mắt nhìn, sớm biết hắn cố ý, nhưng hắn nói ra miệng thật sự không sợ làm nàng lạnh lòng sao.
Hắn đại khái cũng phát giác, xua tay: “Dù sao trong triều cũng không ai xứng với ngươi…… Ngươi nhớ nhà không? Có muốn về một chuyến không?”
Tinh Hà sợ sập bẫy, chỉ nhạt nhẽo đáp một câu: Không muốn.
Hắn tựa hồ có chút buồn bã, dài giọng thầm thì: “Ta còn nghĩ đêm nay có tuyết đầu mùa, sáng mai Thượng thư phòng không mở lớp, có thể mang ngươi về nhà một chuyến xem xem. Nếu ngươi không muốn thì quên đi. Không còn sớm, ngoài trời lạnh, ngươi đừng về Mệnh phụ viện nữa ngủ luôn ở đây đi.”
Nói đoạn đi chân trần xuống giường, nói: “Ngươi cởi áo ngoài ra đi, ta thổi nến.”
__________chú thích_________
(1) Nguyên văn 龙凤藻井底 long phượng tảo tỉnh để, không biết nên dịch là gì, hình ảnh minh họa
(2) Quẻ chấn là quẻ số 51 trong 64 quẻ Kinh dịch, chấn nghĩa là sấm, ẩn dụ mối quan hệ với chủ quẻ và người khác đang có sự chấn động dữ dội, chưa có kết quả rõ ràng
(3) Yến phục:
(4) Theo một số nguồn, phi tử được chọn thị tẩm sẽ bị lột trần quấn trong một cái chăn đưa đến cho hoàng đế, khi phi tử lên giường bắt buộc phải chui vào từ phía cuối chăn, khi xong chuyện cũng phải chui ra theo hướng như vậy.
(5) Trích trong bài Vệ Phong – Kinh thi, miêu tả nụ cười của nàng Trang Khương.
(6) Mũi gậy: Nguyên văn Quải Tiêm = Tên gọi cá chép ở vùng Thiên Tân.
(7) Ngọa băng cầu lí:
Vương Tường sống vào đời Tấn, tự là Hưu Chinh. Mẹ mất sớm nên sống với người mẹ kế là Chu thị, một người không được hiền từ. Trước mặt cha của Tường bà thường hay nói lời gièm pha khiến cho Tường không nhân được tình yêu thương của cha mẹ.
Vào độ tiết trời lạnh lẽo, nước đóng thành băng bà lại thèm ăn cá tươi. Tường phải cởi trần, nằm trên băng để cầu cá. Bổng dưng băng bị nứt ra rồi có hai con các chép nhảy ra. Tường bắt lấy và mang về dâng lên mẹ.