Chương 7: Mưa sớm giăng giăng
Trước mắt tình báo và truy bắt không phải nhiệm vụ của nàng, khi chỉ huy sứ mang theo môn hạ cùng vài vị thiên hộ tới lục bộ dò xét, nàng ở lại canh tòa nha môn to khủng bố này một mình.
Khống Nhung Ti đã thành lập được bảy tám chục năm, căn cơ rất sâu, nếu tính đúng ra trên dưới cả thảy mấy vạn người. Thiên hộ ở đây có hai mươi vị, ngoại trừ mấy người Nam Ngọc Thư thường hết sức trọng dụng, dư lại tám người ngày thường không hay được gọi đến, chỉ trừ khi nào thật sự thiếu nhân lực. Nói cách khác, tám thiên hộ kia chủ yếu chỉ có nhiệm vụ trông coi nha môn, họa hoằn lắm mà cần người để ý dinh thự này hay bên nha ngục cần người để thẩm vấn phạm nhân mới được nhớ đến. Ngày thường nhóm người này đều chỉ như thẻ bài mở đường, hoàn toàn làm đồ trang trí cho nha môn.
Đàn ông đàn ang đỉnh đỉnh anh hùng lại không có đất dụng võ quả là chuyện khó có thể chấp nhận. Tinh Hà ngây người ở Khống Nhung Ti suốt năm năm, cũng hiểu được đôi chút duyên cớ. Một đời vua một đời thần, chưa nói trên triều, ở nha môn nhỏ nhất mà nói cũng là đạo lý khó xoay chuyển. Khống Nhung Ti thường thay chỉ huy sứ, mỗi người đều có tâm phúc riêng. Thêm nữa quan hệ giữa người đương nhiệm và tiền nhiệm vốn rất khó nói, người đương quyền hạn chế không dùng thủ hạ của người tiền nhiệm cũng là chuyện thường tình.
Nàng mặc kì lân phục, tay chắp sau lưng, chậm rãi rảo bước trên nền gạch xanh, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào như tạo thành sân khấu riêng cho nàng trình diễn. Nàng rất có hứng thú đi lại trong vệt sáng ấy, sự chậm chạp điềm tĩnh của nàng ngược lại như lưỡi dao cùn cắt qua da thịt.
Tám vị thiên hộ đeo đao đứng trang nghiêm, những cái đầu đều cao hơn nàng nhiều, nhưng thế đạo chính là như vậy: cao hơn một cấp có thể đè ngươi đến chết, trước mặt cấp trên không có kiểu cấp dưới nào dám thẳng lưng nói chuyện. Huống chi bọn họ mang tiếng làm thiên hộ nhưng thực chất chỉ ăn không ngồi rồi.
Tám người trao đổi ánh mắt với nhau, cấp trên không mở miệng không ai dám nói.Tuy y phục của Cẩm y sử và Chỉ huy sứ giống nhau, nhưng rốt cuộc giới tính cũng khác, trên eo nàng ngoài loan đai còn đeo thêm cung linh, khiến mỗi bước chân nàng di chuyển đều mang theo tiếng chuông đinh đang dễ chịu. Âm thanh ấy vốn nên thanh nhã, giờ lại như tiếng chuông đòi mạng, mấy người thiên hộ đến thở cũng không dám thở mạnh, đợi nửa ngày mới nghe được tiếng nàng ho khan.
Máu trong người lập tức như chảy tám hướng, tâm thần muốn suy sụp. Thiên hộ trẻ nhất trong nỗi sợ lại nhặt được dũng khí, nhiệt tình như chó vẫy đuôi: “Sắp lập đông rồi, đại nhân chú ý thân thể, nha môn cách Đông Cung một con đường, đại nhân bị cảm lạnh trên đường không được đâu ạ.”
Kết quả cấp trên xoay đầu nhìn hắn một cái, thật là kẻ ưa xu nịnh, loại lời này làm sao lọt vào tai nàng.
Kim Từ cứng miệng, thầm nghĩ thôi hỏng rồi, những người còn lại không chút che giấu ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ. Lúc này không còn ai dám lên tiếng phá vỡ im lặng, đành quay ra nghịch năm ngón tay đã tê cứng của mình —— trời lạnh quá đi mất.
Đại sảnh lặng như nước, cả đám đứng yên bất động đến run rẩy. Đợi mãi đợi mãi cuối cùng cũng đợi được nàng nói ra câu đầu tiên: “Khi Lam đại nhân* ở đây chư vị thiên hộ đều là người làm việc có năng lực. Hiện tại Khống Nhung Ti đổi chủ, chư vị thiên hộ dù có tâm đền đáp triều đình cũng không có cơ hội thể hiện. Bảo đao gác quá lâu sẽ mòn, ta dù thờ ơ suốt năm năm qua nhưng cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của các vị.”
*Tên của chỉ huy sứ tiền nhiệm
Đám thiên hộ ngạc nhiên ngẩng đầu, nghe những lời này liền thở ra một hơi. Mới nhậm chức phó chỉ huy sứ, trên tay nàng không có thủ hạ, nói chung vẫn chỉ có thể làm mấy việc vụn vặt lẻ tẻ. Bọn họ cũng y như lời nàng nói, nếu là một đám không có chí hướng thì cứ tầm tầm qua ngày là được, nhưng họ đã từng huy hoàng khi theo Lam đại nhân kiến công lập nghiệp. Sau khi Lam đại nhân bị cách chức, bọn họ dù còn ở lại Khống Nhung Ti nhưng đãi ngộ đều không thể so với trước đó. Anh hùng mạt lộ có thể nói là chuyện đớn hèn nhất trên đời.
Trong đáy lòng dâng lên hi vọng, trên quan trường chiêu binh mãi mã là chuyện thường, cô muốn người, chúng tôi có, chỉ cần có thể cho chúng tôi một cơ hội. Chỉ cần có thể giúp chúng tôi được vung đao, múa kiếm như trước, chúng tôi nguyện đi theo cô.
“Đại nhân……” Người đứng đầu Lam gia quân nhìn nàng, vội vàng nuốt nước miếng:
“Bảo đao không sợ cùn, chỉ cần mang ra mài dũa vẫn sắc bén như trước. Chẳng qua giờ người ta đã có thân quân của riêng mình, chúng tôi là những kẻ đã mất đi chỗ dựa, có khác gì chó ghẻ lợn bùn, không dối gạt đại nhân, trong lòng chúng tôi cũng nghẹn uất.”
Tinh Hà nhấp môi cười: “Nếu giống như các vị Thiên hộ nói, phàm còn lòng muốn ra sức vì chủ, không ai có thể xem thường các ngươi. Về phần ta, tuy mới nhậm chức và trước đó cũng hay tham gia công việc nhưng phần lớn chỉ quản chuyện công văn giấy tờ. Hiện tại triều đình phong cho ta chức quan này, ta cũng là lãnh chỉ mà tới, nói một câu thật lòng, người ta nhìn ta là nữ quan nên cũng chẳng xem vào mắt. Trong tay không có người để dùng, lại không nỡ làm phiền Thái Tử gia, trong nha môn mười mấy vị thiên hộ phần lớn đều có nhiệm vụ phải làm. Ta xem đến xem đi chỉ có các vị là nhàn rỗi, nếu không chê hay là chúng ta cùng nhau kiến tạo sự nghiệp, ta tin kết quả sẽ không kém đâu.”
Nhuệ khí sau bảy tám năm không được mài giũa đã sớm trở thành bột nhão trôi xuống cống từ bao giờ, hiện tại có người bằng lòng giúp đỡ còn quản người đó là nam hay nữ à?
Từ Hành Chi nhảy cẫng lên: “Chỉ cần đại nhân nói một câu, thuộc hạ nguyện vì đại nhân dẫn ngựa bắn điêu, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó.”
Tinh Hà cười khô khan, quả nhiên là kẻ thô lậu không đọc sách bao giờ, ai lại nói trắng ra như thế, nhưng được cái tình nghĩa rõ ràng.
“Mọi người đều nghĩ vậy chứ?”
Nàng dùng mắt dò xét từng người, chỉ thấy ý chí kiên cường như núi không lay chuyển. Nàng âm thầm thở ra, nhẹ nhàng nói:
“Đã như vậy, ta sẽ thương lượng xin người với chỉ huy sứ. Vụ án trong phủ công chúa có nhiều điểm đáng ngờ, ta muốn cẩn thận điều tra. Mấy người Thiên hộ thủ hạ của Nam đại nhân đều bận bịu những vụ khác, ta cũng ngại nửa đường điều người vậy nên đành để các vị vất vả vậy, ta đoán Nam đại nhân cũng sẽ đồng ý thôi.”
Trong nha môn này cũng giống như trong công xưởng, người vào sau tất phải khiêm nhường với người đến trước. Ví dụ như học nghề cần dụng cụ gì, người vào trước chọn trước, đợi người ta chọn xong ngươi mới có thể chọn những thứ còn thừa lại, lúc này không có đạo lí ôm khư khư không cho, nơi nào cũng có quy củ của nó.
Hai bên đều an tâm, cần người đã có người, muốn cầm lại bảo đao cũng đã có cơ hội. Lúc nàng trở lại Mệnh phụ viện, Lan Sơ đánh giá: “Có khác gì nhặt rác người ta thải ra không”, bị nàng hung ác gõ đầu cho mấy cái.
“Ngươi thì biết cái gì, trước đây Lam gia quân thanh danh hiển hách, nếu không phải Lam Cạnh rơi đài, nhóm người này tùy tiện chọn một người cũng có thể trở thành thiêm sự Ngũ Quân Đô Đốc Phủ. Nam Ngọc Thư vừa muốn tự tạo thế lực vừa sợ đám người này không trung thành với mình mới cố ý gạt họ sang một bên. Ta ở Khống Nhung Ti mấy năm nay chưa từng thấy họ thực sự được giao nhiệm vụ hẳn hoi hay chân chính phá được một vụ án nào. Nhân tài như thế lại cả ngày chỉ ở nha môn ăn không ngồi rồi, trông nha môn, lau bàn ghế, ngươi nghĩ xem cảm nhận của người ta thế nào? Ta đây là giúp họ bước ra khỏi vũng bùn, ơn tri ngộ và việc chu cấp tiền bạc không giống nhau, bọn họ nhất định rất cảm kích ta. Càng cảm kích, càng trung thành, trong tay ta đang thiếu những người như vậy.”
Nàng nói rất hùng hồn, trong lòng đều đã suy tính xong, lại vừa nhậm chức nên trong mắt đều tinh thần hăng hái nhiệt huyết vô cùng.
Lan Sơ chống cằm nhìn nửa ngày, sau đó phụt cười lớn:
“Thành Cẩm y sử có khác, tầm nhìn khác hẳn tụi tôi. Đại nhân, ngài nhìn khí thế của mình lúc nói mấy lời kia mà xem, cứ như thật ấy nhỉ! Sau này ngài chính là lão nhị của Khống Nhung Ti rồi, bảo ai chết người đó phải chết, cho ai sống người đó được sống, để xem trong cung này còn có ai dám tranh đoạt với ngài nữa không!”
Nàng nghe xong cũng không phản bác, chỉ là phó chỉ huy sứ nghe có vẻ có nhiều quyền lực lắm, thực tế vẫn chưa được như vậy. Đợi đến khi nàng thay thế Nam Ngọc Thư có lẽ mới vừa đủ.
Lan Sơ chỉ đơn thuần mừng cho nàng, hãy còn luôn miệng lẩm bẩm “tốt quá”, hầu hạ nàng thay quan phục, treo xiêm y lên giá cao.
Trên bàn có đặt một chiếc giá bằng sứ trang trí nhiều màu chuyên để đặt mũ quan. Mũ quan của Khống Nhung Ti không giống các công bộ khác, mũ có đỉnh nhọn, phủ nhung đen, người đi đường nhác thấy kiểu mũ này là rặt tránh hết đi, chỉ sợ lỡ may va chạm lại ăn xui xẻo. Lại nói đến thợ thủ công trong cung, họ đúng là giỏi đến thần kì, chỉ cần ngươi miêu tả được bọn họ có thể làm ra thành phẩm trong nửa canh giờ. Cả vương triều Đại Dận này số nữ quan vừa đảm nhận chức vụ trong nội đình lại có thể hành tẩu ngoại đình chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói chân chính có quan tước. Không có sẵn quan phục nên Thái Tử phải sai Đức Toàn chạy đến phòng thủ công một chuyến, yêu cầu “Đứng đắn nhưng không mất đi sự uyển chuyển, uy nghiêm nhưng phải xinh đẹp”, lệnh cho phòng thủ công chế tạo mũ quan riêng cho nàng. Quản sự nơi đó viết yêu cầu của Thái tử vào giấy dán lên tường, căng hai mắt nhìn chằm chằm vào đó vắt óc suy nghĩ mấy nén nhang, cuối cùng đổi nhung đen thành nhung đỏ thêu chữ vạn bằng chỉ vàng, trên đỉnh mũ gắn một đôi lông chim khổng tước, viên diệu thạch trên đỉnh mũ cũng đổi thành hồng bảo thạch. (1)
Lan Sơ vuốt vuốt viên đá quý trên mũ, nói:
“Ôi, chủ tử gia thật có tâm, còn để ý cả cái mũ ngài đội…… Ngài xem này, kỳ lân phục cũng không giống người khác, có thêm họa tiết (2) ở ống tay và vạt áo, trông cứ như cát phục của phi tần vậy.”
Vừa nói vừa làm vẻ tự nhiên lật ống tay nghiêng đầu nhìn nhìn, tự mình lẩm bẩm: “Cũng đúng thôi, thiệt thòi chỗ này phải được bù đắp chỗ khác chứ. Hôm nay tôi nghe Trường Hách nói chuyện phiếm, rằng Hoàng Thượng sắp tuyển Thái Tử Phi cho chủ tử, còn nói với ngài ấy ‘ nữ quan kia nếu không hài lòng thì phong bảo lâm cũng được ‘, Thái Tử gia không chịu……”
Sắc mặt Tinh Hà có chút không vui: “Trường Hách chán sống rồi à, vội đi đầu thai chắc.”
Lan Sơ vội xua tay: “Hắn cũng chỉ nghe người ở Lập Chính điện nói lại thôi.”
Nàng nghe xong lại càng bốc hỏa: “Chuyện ở ngự tiền mà cũng dám truyền ra? Thái Tử gia có biết không?”
Lan Sơ thấy nàng nghiêm túc muốn truy đến cùng, sợ hãi vội ngăn: “Đại nhân của tôi ơi, mấy lời này nghe xong rồi cho qua thôi ạ, nháo đến trước mặt chủ tử cũng có hay ho gì đâu? Dù sao ngài hiểu ý Thái Tử là được rồi, ngài ấy vô trách nhiệm như vậy trong lòng ngài không có khúc mắc gì hay sao.”
Tinh Hà ngồi một chỗ, biểu cảm lạnh nhạt. Nàng không dư thừa tinh lực phỏng đoán xem thái độ của Thái tử với chuyện cưới nàng dâu như thế nào, hiện tại trong đầu nàng chỉ có chuyện liên quan đến Khống Nhung Ti, làm thế nào để hạn chế tổn hại nhất đá Nam Ngọc Thư khỏi vị trí lão đại. Thái Tử Phi hay bảo lâm gì đó vị phân có cao đến đâu cũng chỉ là nội mệnh phụ, so về thực quyền còn chẳng bằng chức vị của nàng hiện giờ.
Lan Sơ vẫn lải nhải bên tai: “Ngày mai ngài gặp thân đấy ngài còn nhớ chứ? Thái Tử gia hạ ân điển cho ngài mời thái thái tới Tây Trì Viện ăn cơm, ngày mai ngài trang điểm xinh đẹp một chút, để phu nhân yên tâm rằng ngài sống trong cung vẫn tốt. Mấy năm nay chăm chỉ làm việc cũng thành một đại quan rồi, con gái nhà khác có ai có tiền đồ như ngài đâu? Chỉ mình ngài đã làm rạng rỡ gia môn rồi.”
Nha đầu này, phần lớn thời gian đều vớ va vớ vẩn, nhưng thế mà đã ở bên cạnh hầu hạ nàng mười năm, nuôi mèo nuôi chó còn có tình cảm. Tinh Hà tính tình lạnh lùng nghiêm khắc lại chỉ bao dung cô nàng, cho phép nàng ta trước mặt mình dong dài ba hoa.
Túc đại nhân nói một không hai, khắp Đông Cung này đám cung nhân lén lút nghị luận, nói nàng còn khắc nghiệt hơn Thái Tử. Nhưng Lan Sơ không cho là đúng, mỗi lần nghe được những lời như vậy là nàng ta lại phải sấn vào cãi tay đôi với người ta:
“Đại nhân của chúng tôi là người tốt nhất trên đời”.
Tuy không thể nói rõ tốt ở đâu, nhưng chỉ cần có người dám chọc ngoáy là nàng ta dám lao vào đánh nhau.
Tinh Hà không quan tâm người khác nói gì về mình, chỉ cần ở trước mặt nàng nghiêm chỉnh thành thật là được, ai mà quản được suy nghĩ của người khác? Đến thánh nhân còn không thể làm tất cả phục tòng. Trong số những cô gái ngày xưa cùng nàng nhập Đông Cung làm nữ quan có một cô tiểu thư quan gia, tính tình rất lương thiện. Nàng ta luôn thông cảm cho đám cung nhân nhiều lần gian dối, cuối cùng xảy ra chuyện bị liên lụy, những kẻ từng nhận được ân huệ của nàng ta không một ai đứng ra xin giúp một lời. Thành tựu mấy năm gây dựng mất hết, lại không chịu được gièm pha bèn gieo mình xuống giếng tự tử. Chết là hết ư? Chưa hẳn, cái chết ấy để lại phiền toái, người trong nhà đút lót đủ điều, thuê người làm chứng giả, nói nàng ta đi múc nước không cẩn thận trượt chân, bởi thân làm việc trong cung lại tự sát là chuyện liên lụy đến gia tộc.
Nhân tính ư, có đôi khi thật tàn nhẫn. Đặc biệt khi ngươi hàng ngày nhìn các thế lực trong cung đấu đá lẫn nhau, khiến ngươi không thể không cố gắng trở thành kẻ mạnh. Nàng thà trở thành người mà chỉ cần đi ngang qua, hai bên đều phải cúi đầu hành lễ, cho dù sau khi nàng đi bọn họ xúm vào mắng mỏ nàng cũng mặc kệ, miễn là những lời đó không lọt vào tai nàng.
Lan Sơ vẫn còn dong dài mãi, trong Mệnh phụ viện chỉ có hai người các nàng, không có nàng ta ồn ào thì nơi đây quạnh quẽ chẳng khác nào “Quả” phủ viện. Tinh Hà cau mày, gương mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ nhìn nàng ta rút hộp trang điểm khảm xà cừ ra, đặt phía trước gương đồng. Chiếc hộp đó đã rất lâu không được sử dụng, từ lúc nàng bắt đầu làm nhiệm vụ chỉnh lí giấy tờ thường xuyên ra vào nha môn, trên mặt mà tô son điểm phấn càng nhắc nhở người ta rằng nàng chỉ là một cô gái, mà nàng lại cực ghét bị người khác xem thường.
“Ngày mai tôi sẽ tới trang điểm và giúp ngài mặc y phục.” Lan Sơ ngoái đầu nhìn lại mỉm cười: “Tôi sẽ búi cho ngài kiểu tóc Tùy vân, lại đeo bộ trang sức điểm thúy nữa. Đã lâu lắm rồi ngài không trang điểm, con gái tuổi hoa đừng để phu nhân nhìn thấy đau lòng.”
Tinh Hà ợm ờ đồng ý, nhìn đồng hồ nước đã không còn sớm nữa, phải đi nghỉ rồi. Mãi mới đuổi được người đi, nàng còn bận bịu công văn đến canh bốn mới thổi đèn lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau sắc trời không tốt, giờ Mẹo bắt đầu mưa. Cơn mưa mùa đông rét thấu xương tí ta tí tách, nàng ôm chăn đẩy cửa sổ ra nhìn, những viên đá giấu trong màn mưa rơi xuống những viên gạch trát vữa dưới mái hiên tạo nên tiếng sột soạt khe khẽ.
Trong phòng có một chậu than, gần giờ Dần khi Lan Sơ bước vào cũng là lúc than cháy vượng nhất nên cũng không thấy lạnh.
Nàng lê giày từ giường đất đi tới, chậu rửa mặt đã được đổ đầy từ đêm qua, nàng không thích rửa mặt bằng nước ấm, dù là tiết trời mùng 9 tháng ba cũng dám thò tay vào nước lạnh.
Chà răng, lau mặt lại bằng khăn, đêm hôm qua ngủ muộn, buổi sáng tỉnh lại đầu óc mơ hồ. Cũng may hôm nay không có triều nghị, nàng không cần hầu Thái Tử thượng triều, nằm cọ tới cọ lui mấy khi mới được một đêm ngon giấc.
Khăn mặt lạnh lẽo dán trên mặt, nàng cố sức hít vào một hơi thật sâu, hơi lạnh theo mũi xộc thẳng lên trán, nước mắt từ khóe mắt trào ra. Nàng đứng trước gương thêm một lúc, nhìn gương mặt trong đó vì lạnh mà chỗ trắng chỗ đỏ, nhưng những vệt đỏ đó trông thật cứng nhắc, trông như diễn viên hí kịch trên sân. Nàng giơ tay lau qua một chút, khom người ngồi lên ghế đệm phủ nhung, mở hộp trang điểm, bên trong là những lược, những nẹp tre, kẹp tóc… to nhỏ ngay ngắn chỉnh tề. Nàng nhìn chằm chằm chúng một lúc, chiếc hộp này được Dịch Đình Cục phát cho sau khi nàng nhập cung, nhiều năm như vậy, có mấy thứ nàng cũng chẳng biết dùng.
Duỗi tay gẩy gẩy, hoa văn sơn thủy lầu các mạ vàng đến là tinh xảo. Nàng lấy đại một chiếc lược thô ra chải tóc, nhưng tóc quá dài, ngọn tóc ở tít bên dưới. Mười hai tuổi tiến cung, sau đó không được cắt tóc nữa, mấy năm nay chỉ có dài thêm, tự mình muốn búi một mái tóc ra hình ra dạng có vẻ khó nhằn.
Nàng vén hết tóc ra đằng trước, túm ngọn tóc để lên trước mặt chải chải, Lan Sơ vào cửa nhìn thấy cảnh này bật cười. Sau khi đặt cái siêu bằng đồng lên chậu than và dúi vào tay nàng một cốc sữa ấm, nàng ta nhận lược không nhanh không chậm giúp nàng chải đầu. Cuối cùng những chiếc nẹp tre, kẹp tóc đã phát huy tác dụng, tóc nàng dày, xếp lên chồng chồng lớp lớp, người khác còn cần tóc giả, nàng thì không.
Trang điểm cài trâm, quả thực như cảnh nhà nghèo sĩ diện với họ hàng, xới cơm phải có ngọn mới thôi. Nhớ ngày còn nhỏ được mua cho đôi khuyên tai, đeo lên còn phải lắc qua lắc lại, chỉ sợ người ta không thấy, chính là suy nghĩ của Lan Sơ lúc này.
Lan Sơ cắm một đống trâm lên trên, đầu Tinh Hà chỉ thiếu điều cắm xuống đất, phút cuối còn một chiếc tua rua, hai chiếc hoa trâm khảm trân châu Tuế Hàn Tam Hữu, Lan Sơ cãi không lại nàng chỉ có thể theo ý nàng từ bỏ. Ngược lại lúc trang điểm, nàng ta nhẹ nhàng dùng miếng bông chấm phấn trong hũ, dặm lên mặt nàng một lớp mỏng, màu da nàng rất đẹp, nhẵn bóng, không một vết mụn. Kết quả đánh giá ngược xuôi, lại cảm thấy lớp phấn này quá dư thừa, chẳng khác nào phủ bột lên mặt kính, đang không lại mất đi vẻ đẹp tự nhiên.
Lan Sơ không nhịn được lắc đầu, lấy ống áo lau bớt phấn. Lăn lộn hơn nửa ngày cuối cùng nản chí chỉ đánh cho nàng thêm chút son, chấm nhẹ một cái, để môi nàng thêm đầy đặn. Cái chấm này nàng ta tự thấy mình tài, chỉ một cái mà khiến Tinh Hà có vẻ nghịch ngợm đáng yêu. Lan Sơ vỗ tay cười tít: “Tôi còn chưa bao giờ thấy đại nhân trang điểm, trông xinh quá đi.”
Tinh Hà nhìn bản thân trong gương đồng, giơ tay muốn lau, bị Lan Sơ cản lại: “Con gái bên ngoài còn dùng ốc sên vẽ mày đấy, vừa đen vừa to như cây chổi, kiểu này hiện tại đang thịnh hành, thái thái nhìn sẽ rất thích.”
Tinh Hà lúng túng nhìn hồi lâu, cuối cùng thở dài, cứ như vậy đi. Lại nhìn đồng hồ nước, đến giờ rồi. Đi khỏi Mệnh phụ viện, qua cửa Nghi Thu cung chính là Tây Trì viện. Cái viện này thường được dùng để tránh nóng, trong viện có hồ nhân tạo, núi giả, thạch đình, bèo tấm, trang trí vô cùng xinh đẹp.
Thái Tử gia vì không cho nàng nghỉ hưu mộc, đặc biệt cho nàng mượn viện này để thăm thân, miệng nàng nói tạ ơn nhưng trong lòng vẫn âm thầm khó chịu. Nữ quan làm việc trong cung mười mấy năm đương nhiên có quyền xin về thăm nhà. Tất nhiên nàng sẽ không chỉ gặp mẫu thân, còn có họ hàng, còn có ngôi nhà nàng từng ở, tỳ nữ từng hầu cận nàng, nàng đều muốn nhìn, muốn thăm. Nhưng chủ tử lại tước đoạt nguyện vọng nhỏ nhoi đó của nàng. Nói cho hay thì sợ nàng tốn công về nhà, không muốn nàng lao lực, thực ra cũng chỉ muốn nàng làm việc càng nhiều càng tốt, không để nàng có chút thời gian nào thừa ra.
Khẽ cắn môi, rốt cuộc vẫn phải nhẫn nhịn. Không biết vì sao dù nàng có ứng đối chu toàn thế nào vẫn như vô dụng trong mắt hắn. Giống Tôn hầu tử dù có bản lĩnh lật trời cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Phật như lai, đối mặt với hắn nàng luôn có cảm giác khốn đốn thất bại, không đơn thuần chỉ là cảm giác của người bị quản chế, mà còn là cảm giác tuyệt vọng khi ngươi có ba đầu sáu tay cũng không thể chống đối, cái miệng lớn đến đâu cũng không thể giãi bày.
Thay sang ủng dầu, tiểu thái giám giúp nàng bung dù, một đường lắt léo đến Tây Trì viện. Hôm nay nàng mặc tư phục, váy màu tím nhạt thêu hoa văn cẩm chướng, có lẽ do đã quen nàng mặc quan phục, dọc đường mấy tên gác cửa thấy nàng đi qua đều trố mắt lên nhìn.
Vào cung thăm thân cần phải tới sớm. Từ lúc Túc phủ nhận được tin, Túc phu nhân đã chuẩn bị suốt mấy ngày liền. Canh năm đã nhìn nền trời ngoài cửa sổ mà thức dậy, trang điểm chải chuốt, mang theo chút điểm tâm tự tay làm hăm hở tiến cung, vì cửa cung chưa mở nên nép sang ven sông Đồng tử đứng chờ.
Cáo mệnh tiến cung đều phải đi qua An Lễ môn, Thái Tử gia lại nói Túc đại nhân có công lớn, hạ lệnh đón phu nhân vào từ Huyền Đức Môn. Huyền Đức Môn và Tây Trì viện không tính xa, chỉ cần đi qua Đình Tử viện là tới. Con gái ruột tiến cung từ năm mười hai tuổi, khi tiên hoàng hậu còn tại thế truyền triệu còn có thể từ xa nhìn. Sau khi hoàng hậu ra đi, lễ thân tằm trong cung không còn ai chủ trì, đến một cơ hội vào cung cũng khó.
Thấy con gái đã lớn bằng chừng này, trên mặt vẫn còn mơ hồ những đường nét ngày thơ bé, nhưng nhìn kĩ lại có chút xa lạ, Túc thái thái vui buồn lẫn lộn không nhịn được òa khóc lên. Hai mẹ con nhìn nhau không biết nói gì. Một lát sau vào phòng ôm nhau một chốc, chỉ hỏi nhau sức khỏe ra sao.
“Vốn tưởng con về, trong nhà đều đã chuẩn bị xong, sau lại có quân chỉ tiến cung thăm thân làm mẹ tay chân cuống hết cả.” Túc thái thái vần vò góc áo, như thể lo lắng thất lễ trước mặt con gái đã rất lâu không gặp, không kìm được nở nụ cười ngượng ngùng.
Trong lòng Tinh Hà hơi buồn, mẹ con chia lìa mười năm, ruột thịt với nhau cũng có phần xa cách.
Thái giám và cung nữ bên ngoài xếp thành hàng, lần lượt mang đồ ăn vào. Thăm thân trong cung sớm đã có quy chế, mấy thứ như bữa sáng, dù có ăn hay không vẫn phải bày lên. Nàng đứng lên tự mình mở nắp bát canh hạt sen chưng đường phèn cho mẫu thân, thịt xá xíu, gà nướng, lòng non cùng các loại dưa chua được đặt lên bàn, nàng cười thân mật gọi một tiếng mẹ ơi: “Mẹ ăn đi ạ, để con hầu người.”
Túc thái thái nhìn nàng rơm rớm nước mắt, sợ người ngoài nhìn vội vã cúi đầu lẩm bẩm gì đó, than thở một hơi rồi uống một ngụm.
Thăm thân trong cung không thể đơn độc gặp nhau, trò chuyện cũng không thể thích gì nói nấy, Tinh Hà nói với mẫu thân: “Chủ tử coi trọng, hôm qua đã cho con thăng chức, hiện tại con là Cẩm y sử của Khống Nhung Ti.”
Đại danh Khống Nhung Ti trong kinh thành không ai không biết, trước đây nàng tiến cung là do Tả chiêu nghi an bài, hiện tại đi đến vị trí này trong lòng Túc thái thái cũng đã có chuẩn bị. Nhưng Khống Nhung Ti thanh danh không tốt, phàm là người làm mẹ đều không muốn con gái mình dính dáng gì đến hình ngục. Trong lòng vốn có hàng ngàn lời muốn dặn dò nàng, nhưng nhìn trong ngoài một đám cung nhân, lời nói lại chỉ có thể xoay tròn nơi chót lưỡi, cuối cùng nuốt trở lại.
Bà cúi đầu ngượng ngùng chớp mắt: “Con ở trong cung mẹ không có gì là không yên tâm. Thấy công việc của con hiện giờ rất tốt, chủ tử lại nâng đỡ, con gái nhà quan có mấy ai hành tẩu cả nội, ngoại đình như con? Trên mộ tổ tiên Túc gia ta đã mọc lên cây ngải, con càng phải tích phúc, cẩn thận làm việc cống hiến, nghe chủ tử sai bảo……”
Đều là mấy lời khuôn sáo, không chỉ đơn thuần nói với nàng, mà còn là nói với người thứ ba. Tinh Hà đáp vâng, vừa muốn mở miệng hỏi thăm sức khỏe người thân trong nhà, đuôi mắt thoáng nhìn thấy đầu sân bên kia có một bóng người đang đứng. Nghĩ thời tiết hôm nay không đẹp, tảo khóa (3) xong sớm không cần luyện cưỡi ngựa bắn cung, Thái Tử đi dạo vòng quanh một vòng, bất giác đi tới Tây Trì viện.
Túc thái thái lo sợ, do dự hỏi Tinh Hà: “Đây là…… điện hạ đúng không?”
Tinh Hà quay lại nhìn, trên gương mặt hoảng hốt của Thái Tử chợt lộ ra nét cười, cách màn mưa giăng giăng mờ mịt hiện lên thần sắc kì lạ khó nói rõ.
____________chú thích_________
(1) Mình đoán kiểu mũ đó là như thế này:
(2) 襽/lán/ nguyên văn là thêm Lan tụ và Lan tất, rất tiếng mình không giải nghĩa được từ này bởi độ ít thông dụng, chỉ biết nó liên quan đến y phục quan nhân, hoặc một loại hoa văn gì đó. Ai biết chỉ mình với ạ.
(3) Tảo khóa: Lớp học buổi sáng