Chương 6: Một nửa gió xuân
Lại còn thừa nhận trước mặt Hoàng thượng? Vì để bản thân có thể báo cáo kết quả công tác mà định hố chết nàng đấy à?
Trời xanh ơi, trên đời lại có chuyện thế này! Tinh Hà trăm chuyện phải lo, lại không thể mắng hắn, nghẹn nửa ngày mới dằn được cơn tức trong người, nhẹ ngàng khuyên giải:
“Ngài không nên lừa gạt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hiểu lầm thần là chuyện nhỏ, chậm trễ chủ tử mới là việc lớn. Thần và chủ tử cũng không có quan hệ kia, đương nhiên chẳng có đứa bé nào cả. Thế mà lại để Hoàng Thượng mỗi ngày chờ đợi tin tốt từ ngài, ngài đây là đầu nồi bất động gáo không vang, vạn nhất ngài ấy tưởng ngài không sinh được con, thế thì lại thành bất lợi lớn với tiền đồ của ngài. Ngài không phải không biết, Giản quận vương và Mẫn quận vương đều như hổ rình mồi, chẳng lẽ ngài cam tâm nhường bảo tọa Thái tử cho họ sao?”
Nàng khuyên hết nước hết cái, ngực nặng như đeo chì: “Ngài nghe thần khuyên đi, đàng hoàng cưới một Thái Tử Phi. Tương lai thành đại thống, con cái càng nhiều giang sơn càng vững, với ngài trăm lợi không hại, ngài nghe thần đi chủ tử.”
Thái Tử hiển nhiên không muốn nghe, hắn lạnh lùng đáp:
“Túc đại nhân đi quá giới hạn rồi, việc riêng của ta không tới phiên ngươi chỉ điểm. Sinh con trai mất công lắm phỏng, ban đêm làm, chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Đàn ông kiến công lập nghiệp mới quan trọng, cũng có phải không làm đâu, muốn làm cũng phải với người phù hợp.”
Tinh Hà chớp đôi mắt, cạn lời. Vị gia này dù gì thân phận tôn quý, hắn không thích, hoàng thượng cũng không tùy tiện được. Nàng đã từng suy đoán qua, có lẽ hắn đã sớm phát hiện ra thân phận của nàng nên mới bày trò này để ly gián quan hệ giữa Quận vương phủ và Túc gia. Nhưng ngẫm lại thì có thể do thần hồn nát thần tính, nếu thật sự phát hiện ra hắn chỉ cần đá nàng khỏi Đông cung là được, làm gì mất công ngày nào cũng phải diễn trò.
Thở dài, nàng đúng là không nên lắm miệng, hắn muốn thế nào thì thế, dù sao cái nồi này nàng đã đội nhiều năm rồi, thêm nữa cũng chẳng xi nhê.
Chẳng qua Thái Tử hình như rất bất mãn với nàng, đương nhiên không thể hiện ra mặt, mà từ trong ngữ khí có thể nhận ra, ghét bỏ và lạnh nhạt.
“Túc đại nhân hình như không muốn có dính líu đến ta đúng không?”
“A không……” ___Nàng vội xua tay: “Có thể vì chủ tử phân ưu, là phúc khí của thần.”
“Phần phúc khí này lại phá hỏng danh tiết của ngươi nên ngươi oán hận ta chứ gì, ta biết mà.”
Gì đây, hắn nhận ra à! Tinh Hà tuy bị bắt thóp, lại không chút do dự làm vẻ mặt bất đắc dĩ, giả vờ giả vịt:
“Thần chưa bao giờ dám nói thầm một câu oán hận với chủ tử, thần làm chưởng sự ở Đông Cung nhiều năm như vậy, chủ tử hiểu thần, thần không phải kiểu tiểu thư khuê các bẽn lẽn ngượng ngùng. Chủ tử nói thần với ngài có dan díu, thì thần đây nguyện cùng chủ tử dan díu. Đừng nói gánh trách nhiệm, dù từ giả thành thật thần cũng không chớp mắt một cái.”
Nàng vừa thốt ra lời kia, Thái Tử cũng giật mình, hai chữ kinh ngạc viết thật lớn trong mắt, nhưng chỉ qua vài giây hắn đã cười khẩy: “Nghĩ hay đấy.”
Cùng ngươi dây dưa không rõ, phá hỏng thanh danh của ngươi, nhưng lại kiên quyết không bước qua giới hạn, chỉ như gần như xa, cái cảm giác bị người ta dí đao vào đầu thật sự không tốt. Tinh Hà cúi đầu, hơi nhăn mày cười làm lành:
“Thần thuận miệng nói thôi, chỉ là muốn chủ tử hiểu cho tấm lòng trung thành bực này của thần.”
Lòng trung thành mà đặt ngoài miệng trước giờ đều không đáng giá. Thái Tử dựa vào giường đất, giọng nói bình thản như tiếng suối nguồn ngân nga: “Ngươi yên tâm đi, tương lai sẽ chỉ cho ngươi một mối tốt, không bạc đãi ngươi đâu mà lo.”
Tinh Hà chưa từng nghĩ tới việc tranh giành một cửa hôn nhân tốt, chí hướng của nàng không phải trở thành quản gia hay mợ nọ bà kia. Đều nói trên đời người hiểu ta nhất chính là đối thủ, nhưng Thái Tử dường như chưa từng thực sự chú ý đến nàng, hoặc nói, hắn không coi nàng là đối thủ đi!
Trò chuyện với nhau không vui gì, nhưng ân thì vẫn phải tạ, thái độ của Tinh Hà vô cùng thành khẩn, như thể đấng lang quân tương lai như ý của nàng đang đợi nàng trước mắt, thẹn thùng mỉm cười:
“Thần đúng là có tuổi rồi, qua hai năm nữa nhờ chủ tử tìm giúp một mối, không cần tài sản như núi, chỉ cần có tài có mạo, đối xử tốt với thần là được ạ.”
“Đối xử tốt với ngươi?” Hắn nghiêng đầu đánh giá nàng: “Trên đời này người dám đối xử tốt với ngươi chỉ sợ không nhiều lắm nhỉ.”
Lời này nói ra thật chọc vào lòng tự ái, nàng ở Khống Nhung Ti gánh vác qua bao nhiêu vụ án, tay cũng không sạch sẽ gì, đương nhiên là để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Trên quan trường ngươi nói chuyện tử tế với người ta, đối phương cũng sẽ ba phải với mình, đừng nói nàng, đến Nam Ngọc Thư cũng dùng cách đó. Tại sao đàn ông có thể dùng hình bức cung, đến tay nàng thì lại không được?
Đôi tay giấu dưới ống áo nắm chặt lại, nàng cúi đầu: “Thần cho rằng quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Nếu Khống Nhung Ti cũng giống Lục Phiến Môn thì bá quan văn võ đã không đến mức nghe tiếng đều sợ.”
Ngữ khí của nàng cứng cỏi, cũng có chút không cam lòng, hắn quen việc thỉnh thoảng khắc khẩu với nàng, tuy đột nhiên làm hắn mất vui, nhưng cũng sẽ không nghiêm túc so đo với nàng.
Thật ra nàng nói không sai, Khống Nhung Ti và Lục Phiến Môn là hai cơ quan có cơ cấu hoàn toàn khác nhau, đều là điều tra và giải quyết án kiện, Lục Phiến Môn thường dùng cách nói chuyện, là nơi để ý đến nhân tình. Khống Nhung Ti thì khác, thiết chiêu ngục, động tư hình, không quan tâm kẻ tới là ai, bước qua cửa sắt đó đừng mong ra ngoài toàn vẹn.
Túc Tinh Hà chung quy không giống nữ nhân khác, nhớ năm đó nàng thỉnh chỉ xử lý công văn của Khống Nhung Ti, thật đúng là dọa hắn giật mình. Cô nương trẻ tuổi lại hứng thú với giám ngục, dã tâm thật là rõ như ban ngày. Hắn chỉ muốn nhìn xem với năng lực của nàng có thể đi xa đến đâu. Trong tay hắn có bao nhiêu thuộc hạ đắc lực, con gái chỉ có mình nàng, cưng chiều hoặc ưu ái một chút cũng không sao. Giống như các nương nương hậu cung nuôi mấy con vật tiêu khiển, dung túng nàng trong phạm vi cho phép, lại dung túng nàng thành vô pháp vô thiên, bởi hắn thích dáng vẻ nàng hung hăng càn quấy.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến đầu thư án trạm bằng gỗ hoa lê, cầm một tập giấy từ án lên đưa cho nàng:
“Đây là công văn nhậm chức của ngươi, Khống Nhung Ti phó chỉ huy sứ, từ hôm nay trở đi, án kiện lớn nhỏ của nữ quyến trong kinh đều do ngươi chưởng quản.”
Nàng mừng thầm trong lòng, không ngờ ý chỉ tới nhanh như vậy, vội quỳ xuống lĩnh mệnh, đôi tay giơ cao cất giọng thánh thót: “Đa tạ chủ tử bồi dưỡng, thần nhất định dốc toàn lực không phụ sự kỳ vọng của chủ tử.”
Vạt áo triều phục nhẹ nhàng dừng lại trước mắt nàng, thêu hoa văn sóng nước cuồn cuộn mênh mông, lay động khiến lòng người nóng rực. Thái Tử duỗi tay đỡ hờ một cái, đầu ngón tay lộ ra dưới cổ tay áo gắn lông chồn tía lúc nào cũng toát ra hơi thở sạch sẽ mà hoa lệ, cao quý vĩnh hằng.
“Ngươi là Cẩm y sử đầu tiên của Khống Nhung Ti, lại là người bước ra từ Đông Cung, phải nhớ cho kỹ mỗi tiếng nói hành động của ngươi đều có liên quan đến thể diện của Đông Cung. Cẩn thận làm việc, cống hiến cho Hoàng Thượng, nếu dám làm chuyện tư khiến danh tiếng của Đông Cung bị hư tổn, ta có thương xót ngươi thế nào cũng sẽ không chấp nhận ngươi nữa, có hiểu không?”
Hắn ôn tồn dặn dò, nhưng trong lời nói giấu kim, đừng nhìn biểu hiện ngày thường của hắn ôn hòa dễ nói chuyện mà nghĩ hắn là một chủ tử dễ bị lừa.
Tinh Hà trịnh trọng bái lạy, lại có chút nghi ngờ có phải hắn đã phát hiện ra lần này nàng được Tả chiêu nghi tiến cử, nàng không có cách nào xác nhận, cũng không dám nhiều lời, chỉ hô một tiếng “Vâng” rõ ràng hữu lực.
Từ Lập Chính điện đi ra đã thấy Ti chức thái giám ở nha môn đứng chờ. Thấy nàng tới, gã nở nụ cười đon đả chào hỏi, hạ giọng nói: “Xin chúc mừng Túc đại nhân, nô tài Diệp Cận Xuân, từ hôm nay sẽ đi theo phụng dưỡng đại nhân. Đại nhân ngày nào cũng phải di chuyển giữa Đông Cung và nha môn vất vả, Thái Tử gia có quân chỉ chuẩn bị kiệu cho đại nhân đi lại, nô xin phép được đỡ ngài lên kiệu.”
Nàng liếc mắt, thấy bốn người khiêng một chiếc kiệu mái xanh đặt dưới bậc thang dài, màn kiệu thêu phi yến bay bay, xinh đẹp hơn loại dành cho đàn ông rất nhiều. Nhưng nàng không tính nhận, trong cung chỉ có quý nhân chủ tử mới ngồi kiệu, nàng đâu phải kiểu người đã có bảng tên rõ ràng trong cung, không dám!
Nàng xua tay: “Nha môn cách Đông Cung không xa, ta đi bộ tới là được.”
Nói vậy chứ hoàng cung rất lớn, cứ cho là từ Đông Cung đi đường tắt ra Huyền Đức Môn còn phải đi một đoạn rất dài về hướng bắc, Khống Nhung Ti tọa tại bên cạnh Thập Sát Hải, trên phố Bạch Mễ Tà.
Nữ thượng thư nói một là một, hai là hai, nàng đi thẳng một mạch đến tận cổng ra của Nghi Thu cung, Diệp Cận Xuân mới đuổi kịp, gã thở hổn hển phía sau vừa chạy vừa gọi.
“Túc đại nhân…… Đại nhân……”
Gã đuổi đến nơi, hai tay khua khoắng: “Nô tài sai người đem kiệu ra ngoài Huyền Đức Môn rồi, không vượt quá quy củ đâu ạ, với cả để tiết kiệm sức chân cho ngài. Ngài đâu còn như trước, là quan viên Khống Nhung Ti đàng hoàng, trong tay quản lí biết bao Thiên hộ (1), bao nhiêu người sẵn sàng nghe ngài sai khiến. Gì nhỉ…… Nam đại nhân là chỉ huy sứ, ra vào còn phô trương như kia……”
Tinh Hà nghe xong bật cười: “Thì sao? Chẳng lẽ không phô trương như Nam đại nhân thì hắn không chấp nhận ta làm Cẩm y sử?”
Diệp Cận Xuân đơ ra không biết đáp thế nào, nàng tuy cố ý làm khó gã nhưng cũng không kiên định lắm với ý kiến ban đầu, dù sao cũng không nên bắt chân mình chịu khổ. Huống hồ gã nói cũng có lý, ở vị trí nào thì phải mặc y phục của vị trí đó, quá khiêm tốn sẽ khiến họ lơ là, chỉ có khí thế oai phong đỉnh đỉnh mới khiến họ không bao giờ có thể xem nhẹ ngươi.
Kiệu nhỏ lắc lư xuyên qua ngõ dài đến Khống Nhung Ti, bên trên vừa hạ chỉ, nha môn đã lập tức nhận được tin tức. Đáng lẽ khi có tân quan mới nhậm chức, tất cả ban sai trong nha môn đều phải ra chào, đáng tiếc Tinh Hà không có được đãi ngộ như vậy. Khi nàng đến cổng, chỉ có hai tiểu lại đứng chờ hai bên, mặt mày tươi cười như hoa nhưng không che giấu được cái nheo mắt âm thầm đánh giá.
Nàng không so đo, xuống kiệu đứng ngoài cổng nhìn chốc lát. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cánh cửa gỗ tám thước sừng sững ngạo nghễ, trải qua bao nhiêu năm nắng gió in hằn những vết đốm loang lổ tiêu điều, hoàn toàn tương phản với những chiếc đinh sáng bóng đóng chằng chịt bên trên. Trước đây đi qua đi lại mà không cảm thấy có gì đặc biệt, hôm nay tâm trạng tốt tự nhiên thấy những biểu tượng của sự tàn nhẫn này cũng huận mắt hơn nhiều.
Chỉ huy sứ Nam Ngọc Thư có lẽ khó chịu khi bị chia quyền cho phụ nữ, nhưng không vấn đề gì, dù sao sau này sẽ chỉ có khó chịu hơn mà thôi, lâu dần sẽ thành quen ấy mà.
Nàng nhấc vạt áo tiến vào nha môn, những Thiên hộ đang trực ban đều ở trong phòng, họ cố tình tránh mặt, giờ phút này gặp nhau không khỏi xấu hổ. Nhưng đã chạm mặt nhau thật rồi, ai dám lật lọng đây? Họ bắt đầu giả vờ giả vịt chào đón chúc mừng: “Ấy, nhìn xem ai đây, có phải là phó chỉ huy sứ vừa mới nhậm chức của chúng ta không?”
Tinh Hà cười nhạt: “Đừng xưng hô như vậy, đều là người quen cũ không cần khách khí làm gì.”
Hai bên đều lá phải lá trái miễn cưỡng trò chuyện một lúc, thật ra từ lâu nàng đã có tiếng khó gần, không dễ nói chuyện, hiện tại thăng chức có thực quyền càng làm cho đám đàn ông này như ngồi trên đống lửa.
Tinh Hà không quá để họ vào mắt, người mà nàng cần ứng phó chỉ có tên chỉ huy sứ kia mà thôi, mới hỏi Nam đại nhân đâu rồi. Đám Thiên hộ hếch cằm về phía Đương phòng (phòng làm việc) ý bảo Nam đại nhân ở đó, nàng đặt văn thư nhậm chức lên bàn rồi rảo bước theo hành lang phía tây.
Trong phòng xếp rất nhiều những giá sách đầy, ánh sáng bên ngoài gần như bị chặn lại, chỉ có một cái giếng trời nhỏ trên mái hiên đưa chút ánh sáng lọt vào.
Nàng đến ngoài cửa, thấy Nam Ngọc Thư đứng trong một vệt sáng lật xem công văn. Trên người y mặc Kỳ lân phục (2), eo thắt Loan đai (3), nhiều năm rèn luyện vào sinh ra tử hun đúc cho gương mặt y càng có vẻ cứng rắn lạnh lùng. Y là con nhà nòi võ tướng, trước đây chuyên nhận nhiệm vụ tình báo và truy bắt, sau này từng bước bò tới vị trí hiện tại, tuyệt đối không phải kẻ dễ chơi. Chẳng qua tính cách của y có một khuyết điểm chí mạng: quá nóng nảy, dễ bốc đồng. Tinh Hà làm cộng sự với y năm năm sớm đã thấu tỏ điều đó qua từng chi tiết tưởng là nhỏ nhặt.
Nàng chắp tay: “Nam đại nhân, ngài đã nhận được ý chỉ trong cung chưa ạ?”
Nam Ngọc Thư quay lại, trên mặt không có chút ý cười, y đáp lễ: “Chúc mừng Túc đại nhân, bản triều từ khi lập ra Khống Nhung Ti đến nay chưa từng có nữ chỉ huy sứ, đại nhân là người mở ra tiền lệ, thật đáng khâm phục.”
Trong lời nói còn kẹp đao giấu kiếm ai mà không nghe ra. Nàng cũng không giận, nhấc chân bước vào từ từ tiến đến trước mặt y, nụ cười vô cùng hòa nhã.
“Đại nhân nói vậy là có điều phàn nàn ư? Thật ra ngài cũng không cần như thế. Trong kinh là nơi quan viên tụ tập, đến khi có chuyện xảy ra đàn ông tra án liên quan đến nữ quyến chẳng phải rất bất tiện à. Lập ra chức Cẩm y sử chẳng qua để giải quyết lỗ hổng này, vẫn là trợ thủ của đại nhân mà thôi, xin ngài đừng hiểu lầm ta, ta tuyệt đối không có ý định phân quyền với ngài. Khống Nhung Ti lấy chuyện đôn đốc giám sát các Chương kinh làm trọng, dù sao phụ nữ phạm tội không nhiều, ta được triều đình cho cái chức này cũng vì chuyện của Hạ Linh công chúa, nguyên nhân bên trong ta không nói đại nhân cũng hiểu.”
Nàng cười, lấy công văn trong tay y đi, thong thả gập lại rồi đặt lên kệ sách:
“Nam đại nhân, năm năm trước ta theo lệnh Thái Tử vào nha môn làm việc, thời gian dài như vậy hai ta vẫn rất hòa hợp, ngài đừng vì mấy chuyện cỏn con này mà làm tổn thương hòa khí. Nói trắng ra ta là một cô nương, lại còn đang làm chủ sự ở Đông Cung nữa, chờ chuyện này qua đi vẫn phải về cung phụng mệnh. Chúng ta đều làm việc vì Thái Tử gia, vốn không nên phân biệt giữa ta và ngài, trước khi đến đây chủ tử đã dặn dò ta phải cư xử tốt với Nam đại nhân, người một nhà lại tranh đấu với nhau chỉ khiến kẻ khác chê cười.”
Tài ăn nói của nàng rất khá, nói một mạch có đầu có đuôi, Nam Ngọc Thư vốn là một tên thô kệch, nghe xong liền hết giận một nửa.
Ngẫm lại, nàng ngoài sáng thì là nữ quan, trong tối thì là người trong phòng Thái Tử, so với nàng y chẳng thân cận bề trên bằng, cứ khục khặc với nàng chẳng phải đắc tội với Thái tử ư? Bọn đàn bà có ai từng làm nên đại sự? Bản thân nóng nảy coi nàng thành đàn ông mà cư xử, tự nhiên lại có vẻ hẹp hòi.
Y hơi xấu hổ, cười nói: “Túc đại nhân nghĩ nhiều rồi, vốn không có chuyện gì thì lấy đâu ra tranh đấu? Nếu bên trên đã hạ lệnh, tất nhiên ta và ngươi sau này phải hợp tác tốt với nhau rồi…… Sáng nay triều nghị hình như không trôi chảy lắm, bên trên có ý chỉ mới gì không?”
Tinh Hà đáp có, thuật lại ý định điều tra quan viên kinh thành của Thái Tử cho gã một lần.
Nam Ngọc Thư nhấc chân mày: “Kinh thành có hơn trăm quan viên lớn nhỏ, Thái tử có nói phải bắt đầu từ đâu không?”
Tinh Hà lắc đầu: “Theo ngu kiến của ta, hẳn phải lấy vài người bên tài chính ra khai đao trước, ví dụ như Hộ Bộ thượng thư Quế Phật Hải, Công Bộ thượng thư Nhạc Tương Hiền. Cũng phải tra những người có quan hệ với bên hình ngục. Ta nghe nói Hình Bộ thượng thư Bàng Hữu Lân có thể thu về một vạn lượng bạc mỗi vụ án, không biết thật không……”
Nói xong cười uyển chuyển: “Vừa lúc thừa dịp này nắn xương của mấy gã quan viên nội các một cái, địa nhân nghĩ sao?”
(1) Thiên hộ: Một chức vị trong quân đội theo hình thức cha truyền con nối phát sinh từ thời Tấn
(2) Kỳ lân phục:
(3) Loan đai:
Truyện chỉ được đăng tải trên hai trang duy nhất là Wattpad cá nhân @Aili142 và Wordpress Nam Sơn Hồng Đậu:
https://nshongdau142.wordpress.com/2023/03/15/cd-vuong-trieu-thuot-tha-chuong-6/
Cảm ơn vì bạn đã đọc tại trang chính chủ!!!!