Chương 5: Chỉ có Lam Kiều gần trước mặt
Tinh Hà hơi cúi người: “Hồi nương nương, thần năm nay hai mươi hai.”
Chiêu nghi à một cái thật dài: “Hai hai rồi cơ à…… Tuổi tác cũng không nhỏ nữa.”
Con gái ngoài kia mười sáu mười bảy đã bàn chuyện cưới gả, hai hai còn chưa lấy chồng gần như đều bị phạt đánh vào lòng bàn tay. Nhưng trong cung thì khác, nữ quan ở đây không quan trọng tuổi tác, thông thường nhập cung được mười lăm năm nếu bên trên không đánh tiếng lưu lại, đều có quyền tự do hôn phối, sau đó tiếp tục giữ chức vụ.
Chiêu nghi luôn rất tò mò với việc tư của nàng, mấy lần gặp lần nào cũng phải hỏi một ít. Có lẽ phụ nữ thiên bẩm có tính hóng hớt mấy việc như vậy, cũng có thể bà ta đã nghe được lời đồn nhảm nào đó, đến lò sưởi tay cũng quăng lên bàn, bản thân thì cười mủm mỉm nhìn nàng như muốn nói lại thôi.
Tinh Hà bị nhìn đến dựng lông, trong lòng âm thầm tính toán, trước mặt loại người này không thể quá thành thật, cái gì cũng nói lại thành ra khả nghi.
“Nương nương có gì muốn chỉ bảo ạ?”
Chiêu nghi lại không nói ngay, lấy khăn tay ra lau khóe miệng. Sau đó chắp tay đặt lên đầu gối, chiếc hộ giáp vàng khảm phỉ thúy nạm ngọc ánh lên một dải sáng mỏng, cạnh viền còn khắc hoa văn sóng nước, nhìn có vẻ chênh vênh gồ ghề.
“Trong cung nhiều người, ngươi cũng biết đấy, người nhiều thì lắm miệng, mỗi người thêm một câu càng truyền đi càng không ra thể thống…… Ta nghe nói, Thái Tử gia vốn không thích thân cận với các nữ quan nhưng lại đối xử với ngươi rất đặc biệt.”
Bà ta không nhịn được đề điểm vài câu, đương nhiên chỉ nói qua qua, sau đó nở một nụ cười thấu hiểu với nàng:
“Vốn là chuyện tốt, con gái ai mà chẳng có tâm trèo cao, đây lại còn là Thái Tử…… Nhưng Túc đại nhân đừng quên, phủ Quận vương và gia đình ngươi có giao tình, ngươi lại là người hiểu chuyện, biết rằng không thể vì chút tình cảm nam nữ cỏn con mà hủy hoại tiền đồ của mình, Túc đại nhân có hiểu ý ta không?”
Tinh Hà vội đứng lên: “Nương nương dạy phải, thần không dám quên. Có đôi khi Thái Tử gia không tôn trọng thần nhưng hắn là chủ tử, thần không dám cãi lời. Nhưng càng vì vậy mà thần hiểu rõ, trong mắt Thái Tử thần cũng chỉ là một món đồ chơi. Làm gì có ai cam nguyện làm thú vui cho người khác, mong nương nương minh xét cho.”
Nụ cười của Tả chiêu nghi chuyển từ phỏng đoán, hàm súc thâm trầm sang hài lòng, thương yêu.
“Ta biết ngươi lòng dạ cao, nhớ trước đây lão thái gia nhà ngươi cũng là vị quan thanh liêm thà chết chứ không luồn cúi. Thật đáng tiếc……”
Nói đoạn giang tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng hai cái:
“Trong cung này, nữ nhân phàm có chút xuất sắc đều phải nhận số mệnh như vậy, Túc đại nhân thiệt thòi rồi. Tính tình của Thái Tử này đúng là chó gặm mặt trăng. Người được chỉ hôn trước đó đã mất, năm sau chọn người khác là được rồi. Luận thâm tình đến mấy cũng không thể cả đời không lấy ai, ngươi nói có đúng không?”
Tinh Hà thưa vâng, về chuyện này nàng cũng không rõ. Lúc trước hoàng đế chỉ hôn để thiên kim Tể tướng làm Thái Tử Phi, nhưng vị Thái Tử Phi này còn chưa đại hôn đã hương tiêu ngọc vãn. Nếu Thái Tử và nàng ta có tình, tinh thần sa sút cự tuyệt hôn sự một thời gian cũng không lạ, nhưng hai người đến mặt còn chưa từng gặp, thủ tiết vì nàng ta cũng quá vô lí.
Tả chiêu nghi tất nhiên không thật sự quan tâm đến hôn nhân của Thái Tử, chứ theo ý bà ta, Thái Tử tốt nhất là ế cả đời. Vốn còn suy đoán có phải giữa hắn và Tinh Hà thực sự có gì đó không, nhưng ngẫm lại cũng thấy có chỗ bất hợp lí, chủ tử muốn một người phụ nữ rất dễ dàng, thích thì nạp làm thiếp, hà tất phải làm chuyện mèo mả gà đồng, chẳng lẽ nó lại có hứng thú đến thế ư!
Dù sao tạm thời cũng đoán không ra, bà ta cũng lười quản. Nhìn thời gian cũng đã hòm hòm:
“Nói chuyện cũng đã lâu, e sẽ bị người khác nghi ngờ. Được rồi, ngươi về đi, cẩn thận làm việc cho chủ tử.”
Bà ta nhẹ nhàng đuổi người, đã đến lúc phải cho chim ăn.
Tinh Hà lại phải ôm ô danh nữa rồi, ngẫm lại trong cung này ngoại trừ chính Thái Tử chắc chẳng có ai tin nàng trong sạch.
Mặc dù nắng không quá chói chang nhưng khi đi trong hẻm, ngay cả đường chỉ vàng thêu trên ống tay áo cũng bị phơi nóng lên. Nàng thở dài một hơi, tạo thành một lớp sương trước mặt, khi làn sương ấy tiêu tán, tường đỏ ngói xanh hiện ra càng rõ ràng, cứ từng bức nguy nga, nhưng vẫn lạnh lẽo ngột ngạt như ngày đầu nàng đến.
Tả chiêu nghi nhắc tới tổ phụ, đó là một gương mặt đã sớm mơ hồ, nhưng dáng hình lại vẫn còn rõ nét. Ông lão ấy cao gầy, một tiên sinh sống trong phủ nằm còn cao hơn đứng. Ngày thường không có hứng thú gì đặc biệt, rảnh rỗi thì uống rượu hoặc đánh cờ, về già thích ngậm kẹo đùa cháu, ít khi đi xã giao. Nhưng người như vậy lại chịu hàm oan nhốt vào ngục tù một tháng. Sau được thả, lại tự tranh đấu với chính mình, không lâu sau liền rời bỏ thế gian.
Gần vua như gần cọp, câu này đến ngàn năm sau cũng không sai được. Tựa như lúc này, chỗ nào nắng chiếu tới thì sáng sủa quang minh, chỗ không có nắng, ví như chân tường, bóng tối lại càng mờ đục.
Khi đó Tổ phụ nhậm chức Kinh triệu doãn, đảm nhiệm tất cả các vụ án trong hoàng thành, cả đời chính trực lại thận trọng, danh tiếng cũng rất tốt. Ông có biệt hiệu là Thận Trai, cho nên người trong kinh đều gọi ông là Thận Trai Công, đến tận bây giờ khi nhắc đến ông, người ta vẫn còn phải dựng ngón cái. Nhưng dưới chân hoàng thành nhặt một viên gạch tùy tiện ném vào đám người, mười thì có tám có quan hệ họ hàng với Hoàng Thượng. Án trong kinh không dễ xử, nếu cứ chiếu theo pháp luật thì đã chẳng nói làm gì, đôi khi luật pháp cũng chỉ là tấm biển, Hoàng Thượng muốn ai sống, muốn ai chết, trong lòng ngươi đều phải dự tính. Nhỡ đâu số đen đủi không biết ý bề trên, làm chủ tử trong cung không xuống đài được, cái hố kia ai lấp? Tất nhiên là ngươi.
Thận Trai Công chính là bị đem ra lấp hố như thế, ra tù chỉ được Hoàng Thượng niệm tình “Có chút công lao”, chứ không thèm lật lại bản án. Nhưng sự thật như thế nào tự trong lòng Hoàng Thượng biết rõ, bởi vậy mới cho con cháu ông lần lượt nhập sĩ làm quan. Về phần bọn họ, bất luận thế nào cũng phải quên chuyện đó đi để tiếp tục tồn tại, không thể ghi thù, còn phải cảm kích hoàng ân của chủ tử mênh mông.
Tinh Hà cười giễu, chức nữ quan này của nàng cũng là đạp lên vai tổ phụ mới có được. Vốn dĩ không cần người khác thương hại cho, đến mức cuối cùng dính líu tới Quận vương phủ. Tả chiêu nghi nói “cẩn thận làm việc cho chủ tử”, chủ tử kia cũng không phải Thái Tử, mà là Giản Bình quận vương.
Nô tài tốt biết nghe lời chủ, đáng tiếc nàng hoàn toàn không muốn làm nô tài. Bước vào được Khống Nhung Ti rồi nếm được ngon ngọt, thứ quyền lực đó như thuốc phiện, cai không dễ. Ban đầu chỉ loay hoay giấy tờ, một khi nắm được thực quyền mới là lúc ta chân chính động thủ.
Ngẩng đầu nhìn trời chắc mẩm triều đã hạ, nàng tăng cước bộ trở về Đông Cung, qua Gia Đức môn là Sùng Giáo điện, đại điện nơi Thái Tử lý chính, trái phải là những Xuân phường (1) sừng sững, cửa cung đều thị vệ đứng canh, một đám mặc giáp uy phong lẫm liệt. Thông thường cung nữ không được bén mảng đến nơi này, riêng nữ quan không bị hạn chế. Tinh Hà không thuộc cơ cấu ở đây, nhưng thường đi theo Thái Tử nên cùng mấy người Xá nhân (2), Tán thiện (3) cũng tính như quen thuộc.
Trên đường vừa lúc gặp phải một vị Tư trực lang (4), hỏi Thái Tử gia ở đâu, Tư trực mặt như sắp chết đói: ” Hôm nay điện hạ không vui, vừa nãy tức giận còn đá Đức Toàn một cái, giờ về Lập Chính điện rồi.”
Nàng không biết cơn giận kia từ đâu ra, lại không tiện hỏi nhiều, trong lòng không ngừng lẩm bẩm nhanh chân đi về hướng Lập Chính điện.
Vừa đến dưới bậc thang đỏ trước điện ngẩng đầu nhìn, thấy Đức Toàn ôm phất trần nheo mắt đứng ngóng dài cổ trước mái hiên. Thấy nàng tới chẳng nói chẳng rằng nhưng mặt thì dài đến tận rốn. Gã vươn ngón tay chỉ chỉ vào điện, ý bảo chủ tử bên trong. Bề trên tính tình hỉ nộ vô thường, dường như là bệnh chung của mấy người lãnh đạo, bọn họ là hạ nhân nào dám nói một câu, ăn đá đau muốn xoa cũng chẳng dám xoa trước mặt chủ tử.
Tinh Hà nâng vạt áo tiến vào trong điện, cung điện thật sâu, cửa sổ đều mở, ánh mặt trời chiếu xuống nền gạch vàng những hình thoi lớn nhỏ. Trong chính điện rất yên tĩnh, mấy cung nữ đứng hầu đều cúi đầu im lặng, đến hít thở cũng không dám. Phía tây là Tây Noãn Các có thư phòng của Thái Tử, Tinh Hà dùng mắt dò hỏi Tư môn đang đứng ngoài rèm, nàng ta gật đầu rồi vém rèm lên cho nàng.
Pháo muốn nổ cần có người châm ngòi, phải ai thì người ấy xui xẻo. Tinh Hà căng da đầu đi vào, thoáng thấy góc áo xanh đen trước cửa sổ cũng không dám nhìn nhiều, chắp tay cúi đầu hồi bẩm:
“Thần từ Phượng Sồ cung đã trở lại, chiêu nghi nương nương đã bình phục, tinh thần rất tốt, thần quay về phụng mệnh với chủ tử.”
Người đứng trước cửa sổ không nói gì, vẫn im lặng đứng đấy. Tinh Hà khẽ nâng mắt, nhìn thấy phía sau khung cửa sổ bộ bộ cẩm (5) là những hạt bụi nhỏ bay tán loạn trong không khí, có cảm giác u sầu như trong mộng.
“Chủ tử……” Chờ mãi không thấy nói gì, nàng mạnh dạn lên tiếng: “Nếu chủ tử không có gì sai bảo, thần xin phép cáo lui.”
Người đứng trước cửa sổ trả lời ngắn gọn: “Không vội.”
Trên mặt đất là tấm thảm nhung thêu hoa phù dung quý giá, giẫm chân lên cảm giác như đứng trên mây. Thái Tử khoanh tay đi đi lại lại, góc áo mang theo cảm giác thanh u, quyện với bạch mai câu đang xông trong lò tạo tạo thành mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng.
“Hôm nay ta nghe người ta đọc một câu thơ.”
Trong giọng nói vàng ngọc luôn mang theo cảm giác thanh mát, không nhanh không chậm than thở:
“Sĩ đồ toản thứ yếu tinh công, kinh tín thường thông, thán kính thường phong(6). Vạn bàn nhân sự tại mông lung, nghị dã vô dung, bác dã vô dung (7).”
Tinh Hà kinh ngạc ngẩng đầu: “Chủ tử nghe từ đâu ạ?”
“Nghe từ đâu ư? Bên ngoài đều truyền khắp rồi.”
Hắn lạnh lùng cười nhạt:
“Khiến ta kinh ngạc không phải sự phổ biến của nó, mà là mấy câu này toát ra tâm thế hủ bại bo bo giữ mình. Ta muốn vương triều này cường thịnh, chỉ quan viên trung thành ở kinh đô không đủ, những tên quan lại Lưỡng Giang xa xôi, muốn kiểm soát giá muối và thuế ruộng, cái nào mà không bị chúng cản trở.”
Tinh Hà ngẩn ra, cúi người: “Chủ tử đừng sốt ruột, thần lập tức truyền lệnh cho Khống Nhung Ti nghiêm tra, nhất định sẽ đào được bọn chúng tận gốc.”
“Không đơn giản chỉ bắt người, Hoàng Thượng có lệnh điều tra gia sản của toàn bộ Chương kinh (8).”
Này có hơi khó, nàng đắn đo chốc lát mới nói: “Công khai hay bí mật ạ? Nếu bí mật, sợ muốn điều tra rõ ngọn ngành không dễ……”
Thái Tử hờ hững nhìn nàng một cái:
“Công khai cũng chưa chắc tra được, cứ theo ý của ta, quan viên vùng xa là quan trọng nhất, nhổ củ cải phải rút theo bùn, những kẻ đút lót, ăn đút lót ắt sẽ lòi ra. Triều đình này cũng giống như hồ nước, nước quá trong ắt không có cá, dùng tay mà thử, nếu vừa cứ xử lí cả đám. Túm một hai người ra làm bè, giết gà dọa khỉ là được. Nói cho Nam Ngọc Thư, đừng làm to khiến chúng hoảng sợ, ý của Lập Chính điện là tra trong âm thầm, nếu khiến dư luận xôn xao thì chỗ Hoàng Thượng không dễ ăn nói.”
Tinh Hà vội đáp vâng: “Thần đi truyền lời ngay ạ.”
Chỉ mới lùi một bước, Thái Tử lại nhăn mày: “Ta đã nói xong đâu.”
Chưa nói xong đương nhiên nàng phải tiếp tục nghe cho xong, nàng quay lại tư thế rũ tay cúi đầu đứng trang nghiêm, rất giống bộ dạng hắn ở trước mặt hoàng phụ cung linh thánh huấn.
Thái Tử ngồi xuống giường đất: “Hôm nay Hoàng Thượng lại nhắc tới chuyện tuyển lập Thái Tử Phi, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”. Đam Mỹ H Văn
Hỏi lạ nhỉ, nàng làm sao biết phải làm sao! Nàng còn đang nghĩ đến nhiệm vụ lần này của Khống Nhung Ti, liền thuận miệng đáp có nề có nếp: “Có thể chủ tử không thích nghe nhưng… Vạn tuế gia ngóng trông ngài lập gia đình cũng giống như tấm lòng cha mẹ khắp nơi. Ngài quả thật đã đến tuổi, lại là trữ quân, sớm ngày khai chi tán diệp cũng là góp công cho thiên hạ.”
Dường như hắn cũng thấy có lí, sờ đường chỉ ở ống tay, lẩm nhẩm: “Đàn ông mà trong phòng không có người, đúng là không được……”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu:
“Đừng nói hoàng tử, ngay cả các công tử quan lại trong triều cũng không thể mãi không thành gia. Ngài như vậy, Hoàng Thượng sốt ruột trong lòng, có chút lời nói không tiện nói thẳng……”
Hắn ừ một tiếng: “Ví dụ?”
“Ví dụ lo ngài có sở thích nam sắc.”
“Cái này không lo, dù sao tin đồn giữa chúng ta cả truyền khắp hoàng cung rồi.”
Trên mặt Tinh Hà xanh trắng đan xen:
“Thật ra cái đó không phải điều quan trọng nhất, quan trọng chính là chủ tử có hậu. Con nối dõi với gia đình đế vương chính là mạch máu, thân phận ngài không giống hoàng tử bình thường, Hoàng Thượng đối với ngài ký thác kỳ vọng rất cao.”
Nàng tự cảm thấy lời này của mình không có gì để chê, nói thật nàng cũng mong Thái Tử có thể sớm cưới Thái Tử Phi, như vậy ít nhất hắn còn có chút cố kị, không phải cứ đụng cái là không lí do vần vò đầu nàng. Ai ngờ trên mặt Thái Tử hiện lên một ý cười đầy thâm ý, hắn ôn tồn nói với nàng:
“Cho nên ta đã đồng ý với hoàng phụ, ngày nào đó bụng của Túc đại nhân có động tĩnh sẽ lập tức cho người đến ngự tiền báo tin. Đoán rằng cũng không mất nhiều thời gian, xin hoàng phụ cứ ngồi đợi tin tốt.”
_________________________
*Tiêu đề: Trích trong bài “Tứ châu trung thu tác” của Triều Bổ Chi, một thi sĩ nhà Tống.
..Thần kinh viễn, duy hữu Lam Kiều lộ cận…
=> Thần kinh ở đây ý nói Biện Kinh, kinh đô nhà Tống, Lam Kiều là địa danh tương truyền là nơi tiên ở, thời Đường có nho sĩ Bùi Hàng lều chõng đi thi mấy lần đều rớt, đi đò ngang qua Tương Hán có duyên gặp gỡ nàng tiên tên là Vân Anh, sau tìm đường đến Lam Kiều nơi nàng ở mà thành vợ thành chồng.
=> Ý nói đến đường công danh (chính trị) mơ hồ khó với, chỉ có mối duyên với nàng là hiện ra trước mặt.
(1) Xuân phường: là một trong những cơ quan chính phủ cổ đại, văn phòng chính thức của đông cung, có nhiệm vụ hỗ trợ thái tử xử lí quốc sự.
(2) Xá nhân: Là một chức quan. Thoạt đầu danh xưng này để chỉ người cầm đầu bọn tôi tớ nhà quý tộc, về sau được lập thành một chức quan. Tùy theo từng bộ, doanh hay thự khác nhau mà Xá Nhân có danh xưng, nhiệm vụ, cấp bậc khác nhau, chẳng hạn như Trung Thư Xá Nhân, Thái Tử Trung Xá Nhân, Thái Tử Xá Nhân, Khởi Cư Xá Nhân, Thông Sự Xá Nhân… Nói chung, Xá Nhân là viên quan phụ tá người đứng đầu một cơ quan. Nhan Sư Cổ giảng: “Xá Nhân là tiếng gọi chung những người thân cận”.
(3) Tán thiện: Chức quan hỗ trợ đại thần tại Xuân phường biên soạn, chỉnh lí sổ sách.
(4) Tư trực lang hay Ti trực lang: Một chức quan quản lí đông cung
(5) Bộ bộ cẩm:
(6) (7): Trích trong bài Nhất Tiễn Mai, khuyết danh:
(8) Chương kinh là một chức quan thuộc bát kì võ ban triều thanh. Tất cả tướng lĩnh đều được gọi chung là Chương kinh, bất kể địa vị phẩm cấp. Chia làm 4 loại: Ngang bang chương kinh, mai lặc chương kinh, giáp lạt chương kinh, ngưu lục chương kinh.
Đọc tại Wordpress:
https://nshongdau142.wordpress.com/2023/03/12/cd-vuong-trieu-thuot-tha-chuong-5/