Chương 4: Tình cũ thù mới
Khống Nhung Ti trước đây từng là cơ quan đế vương quản lí điều khiển cấm vệ quân, phát triển qua nhiều triều đại đạt đến quy mô bây giờ. Điều tra và giải quyết rất nhiều vụ án, phải chịu hàm oan hay được thoát tội, tất cả đều phụ thuộc vào một ý nghĩ của chưởng sự mà thôi. Tinh Hà thay Thái Tử đảm nhiệm việc công văn của Khống Nhung Ti đến nay đã năm năm, đối với nha môn này đã rất quen thuộc. Ngoại trừ Thái Tử, người cầm quyền còn có Chỉ huy sứ Nam Ngọc Thư. Đàn ông tra án phụ nữ, xác thật có nhiều chỗ không tiện. Lập ra một phó sứ ngang vai ngang vế khác cũng là xu thế tất yếu. Huống chi nàng là môn hạ của Thái Tử, nếu thật sự được đi nhậm chức, vị Chỉ huy sứ kia cũng không dám có gì dị nghị.
Danh chính thì ngôn sẽ thuận, dù sao cứ tầm tầm, ỷ vào chủ tử cũng không phải kế lâu dài. Ai lại không muốn đỉnh thiên lập địa chứ! Nắm được Khống Nhung Ti trong tay không khác gì bóp chặt yết hầu của vương công đại thần, công việc béo bở như vậy thật khiến người ta ao ước.
Nàng hơi lộ ra ý cười: “Tin của am đạt có chuẩn không đấy?”
Niên thái giám vỗ ngực đảm bảo: “Nô tài chính tai nghe thấy, chuẩn không cần chỉnh. Ngài đi gặp chiêu nghi nương nương nhất định cũng sẽ biết chuyện này.”
Nàng hít nhẹ vào một hơi, chắp tay với Niên thái giám: “Vậy nhờ cát ngôn của ngươi, nếu chuyện thành ta sẽ không quên chỗ tốt của ngươi đâu.”
Niên thái giám ngượng ngùng cười, hạ thấp giọng:
“Có lời này của ngài, nô nguyện làm tai mắt cho ngài cả đời. Ngài đây mà nước lên thuyền lên liệu có thể dìu dắt nô một hai hay không?”
Vừa nói hắn vừa dẫn nàng vào trong chính điện.
Ta nói, một bà thím trung niên còn có thể nắm được trái tim đàn ông, ắt hẳn phải có chỗ hơn người. Trong cung đàn bà nhiều như thế mà hoàng đế chỉ có một, những tháng ngày đằng đẵng không gặp đàn ông, lấy gì tiêu khiển? Một số đọc sách viết chữ, một số nuôi chó nuôi chim, nhưng đều có điểm chung là tín phật. Nhưng lại tín hơi quá, cung đình đang yên ổn tươi đẹp lại cả ngày toàn khói với hương, chỗ nãy gõ mõ, chỗ khác niệm kinh, cho dù hoàng đế cũng tín phật thì lâu ngày cũng phát ngán. Thần tiên còn muốn hạ phàm trải nghiệm, nên chỗ Tả chiêu nghi trở thành nơi có dương khí nhất ông ta có thể đi.
Chiêu nghi nương nương không giống những phi tần khác, bà ta không thích lễ Phật, trên người cũng không có mùi nhang khói. Trong cung bà ta luôn là cảnh tượng hoa tươi chim hót phồn hoa, dưới khung cửa sổ sơn son còn treo một chiếc lồng chim bằng vàng nạm phỉ thúy, trên hương án đặt một bồn hoa lan. Mùa xuân dùng rèm xông hương, vào hạ lại đổi sang rèm bằng tơ vàng thúy la đằng, mỗi góc đều được trang trí cẩn thận tinh tế, bước chân vào đều thấy cả người khoan khoái dễ chịu. Đừng nói hoàng đế, đến nàng mỗi lần ghé qua đều có cảm giác như vậy.
Niên thái giám cong eo, đứng ở thảm trải bên ngoài bẩm báo: “Chủ tử, Túc đại nhân đến rồi.”
Chiêu nghi khoác áo ngoài màu vàng thêu hoa văn lá trúc và mai xanh, đang ngồi bên cửa sổ cầm kẹp đồng gắp than cho vào lò sưởi tay. Nắng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng xuyên qua lớp giấy Cao Ly chiếu vào phòng, hắt một vầng sáng êm dịu lên khuôn mặt đằm thắm.
Tinh Hà khoanh tay tiến lên, cung kính hành lễ nạp phúc: “Thỉnh an nương nương.”
Tả chiêu nghi luôn đối xử khách khí với người của Đông Cung, bà ta buông kẹp đồng, giơ tay bảo miễn lễ:
“Túc đại nhân bận rộn như vậy sao lại có thời gian đến cung của ta?”
Nàng càng cúi thấp: “Hôm qua Thái Tử gia nghe nói phượng thể nương nương không khoẻ, trong lòng vô cùng lo lắng, vốn nói muốn tự mình tới vấn an nương nương, nhưng lại vướng triều nghị, không thể dứt người ra được, mới đặc biệt sai thần đến hỏi thăm. Nương nương cảm thấy thế nào ạ? Liệu ngài đã khang phục chưa?”
Tả chiêu nghi đương nhiên biết chỉ là lời ngoài miệng, đừng nói Thái Tử bận, dù không bận cũng không bao giờ đến Phượng Sồ cung. Vì sao ư? Chính là tôn ti hữu biệt. Dù bối phận có hơn, chỉ cần một ngày bà ta còn chưa đăng hậu vị, trong mắt hắn bà ta chỉ là hạng thứ thiếp. Gặp thì chào, không gặp thì chẳng có chuyện gì nói với nhau.
Để tồn tại trong cung cần phải có hiểu biết và khéo léo, chiêu nghi hơi vươn người về đằng trước, vẻ mặt cảm động:
“Hôm kia đi dạo trong vườn một vòng, chắc bị phong hàn, buổi tối phát sốt trằn trọc cả đêm. Sau được Thái Y Viện kê đơn thuốc, uống hai liều đã khỏe. Vất vả cho Thái Tử gia nhớ tới, Túc đại nhân thay ta cảm ơn Thái Tử điện hạ.”
Tinh Hà thưa vâng: “Năm nay không thể so năm ngoái, cùng thời gian mà năm nay có vẻ lạnh hơn nhiều. Nương nương phải bảo trọng phượng thể, chọn ngày nào ấm áp hẵng ra cửa, nhỡ gặp phải gió rét, cơ thể chưa cảm thấy gì nhưng đã nhiễm lạnh mất rồi.”
Tả chiêu nghi mỉm cười gật đầu, nói với Niên thái giám:
“Ta nói cái gì nhỉ? Túc đại nhân làm quan văn thư, đúng là không giống những tên thô lậu khác, cứ cứng nhắc chẳng khéo gì cả. Trước nghe nói Túc đại nhân khó tính, ta đoán chắc là bọn nô tài chết dẫm kia đặt điều. Hôm nay gặp được, còn không phải một người biết nóng biết lạnh sao!”
Niên thái giám kẻ xướng người ca, còn không quên gõ vạc hùa theo: “Mộc tú vu lâm(1), không bị người ta ganh tị mới là chuyện lạ.”
Cười đùa hai câu, chiêu nghi cuối cùng mới nhớ bảo nàng ngồi. Giơ tay gọi cung nữ vào châm trà, lại dựa người vào gối tựa sai bảo Niên thái giám: “Ta với Túc đại nhân nói vài câu, ở đây không cần ngươi hầu hạ, lui ra hết đi.”
Niên thái giám đáp một tiếng, trước khi đi còn ngước mắt nhìn Tinh Hà cười, sau đó dẫn đám cung nữ lui ra.
Trong điện yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng mành bị gió thổi kêu vang. Trời lạnh như muốn đóng băng mọi thứ, người bất động, đồ trang trí cũng chỉ là vật chết. Bỗng dưới chân váy chiêu nghi khẽ động, lát sau một cái đầu nho nhỏ màu vàng ló ra, không khí ngột ngạt đến mấy, có nó cũng dịu đi rất nhiều.
Đầu ra trước, sau đó là thân, nhưng thân mập thù lù, đi đường như muốn bò cả ra.
Tinh Hà cười: “Nương nương nuôi mèo khéo quá.”
Nhắc đến mèo đúng là đề tài dễ chịu. Mèo của chiêu nghi có màu lông vàng, chỉ có bụng là trắng, trong《 tương miêu kinh 》 thượng có nhắc đến, gọi là “Kim bị ngân sàng”. Trong《 ly nô tiểu ảnh đồ 》thời Tống cũng vẽ loài mèo này, do đó chiêu nghi gọi nó là Ly Nô.
Chiêu nghi ôm Ly Nô lên đùi, chậm rãi vuốt ve. Khẽ chọc chọc cái mũi của nó, ngữ khí ôn hòa còn hơn cả khi nhắc đến Giản Bình quận vương:
“Ngươi không biết đâu, cái đồ này vừa lười lại ham ăn, cái gì cũng muốn thử. Lần trước Thái Y Viện kê một miếng cao dán nha phiến đặt trên bàn, quên không đậy kĩ, nó trèo lên định liếm dọa ta sợ gần chết……”
Nói xong chuyện con vật mới nhớ đến người, hỏi: “Mẫu thân ngươi gần đây vẫn khỏe chứ?”
Đương nhiên đã không còn trạng thái khách khí ban đầu, mà trở nên hòa nhã thư thả tán gẫu chuyện nhà.
Tinh Hà cảm ơn rồi đáp: “Vẫn khỏe ạ, chỉ có điều chứng đau đầu mãi không trị được tận gốc.”
“Đau đầu là khó trị nhất, hết rồi lại tái lại, thôi cứ từ từ cũng được. Tháng trước Dịch Đình Cục tặng ta thạch hộc, lát nữa ta bảo người đưa cho ngươi một bao, mang về cho mẫu thân ngươi dùng.”
Chiêu nghi dứt lời, lại chuyển sang chuyện khác: “Vừa nãy chắc Niên Thế Khoan đã nói với ngươi, Hoàng Thượng đang định lập một phó sứ ở Khống Nhung Ti, ngươi là người thích hợp. Mấy năm gần đây công văn của Khống Nhung Ti cũng là do ngươi phê duyệt, ngươi cũng quen với cách làm việc rồi. Hơn nữa ngươi còn là tâm phúc của Thái Tử, tiến cử ngươi là hoàn toàn hợp lý.”
Trên đời không có chuyện vô duyên vô cớ được miếng bánh ngon, thịnh tình chiêu nghi cũng không phải miễn phí. Quay lại mười năm trước, Tinh Hà vào Đông Cung cũng là do bà ta an bài.
Sắp xếp thân tín bên người đối thủ, giám thị nhất cử nhất động của đối phương, đây là cách làm lưu hành một thời. Chẳng qua nàng giấu rất kĩ, mười năm nay cẩn trọng làm việc vì một mục đích, mà mục đích khác chính là để chủ tử chân chính của nàng không có cớ dễ dàng sử dụng nàng.
Nhưng hiện tại cần một bước tiến lớn, bò lên địa vị càng cao, cần bỏ ra nhiều. Sau này muốn hồ đồ qua ngày xem ra không thể nữa.
Chiêu nghi ngậm cười: “Đưa ngươi lên cao, ngươi hẳn hiểu dụng ý của ta. Trong phủ Hạ Linh công chúa xảy ra chuyện, chậc…… Liên lụy không phải Phương Nhi, thanh danh quan trọng. “
Tinh Hà vẫn giữ ý như cũ, chỉ khi vụ án nằm trong tay, nó mới trở thành một quân bài của nàng. Đánh quá sớm, lập trường đã định, sau này khó lòng thoát khỏi gọng kìm.
Chẳng qua trước mặt chiêu nghi không thể nói lời giống như nói với Thái Tử. Nàng phải đứng về phía công chúa Hạ Linh suy xét:
“Phò mã hoăng trong phủ công chúa, nguyên nhân chết đã được Khống Nhung Ti ghi lại trong hồ sơ, không phải bị bệnh, mà chết do uống phải rượu độc, nếu cứ qua loa kết án sợ sẽ không chặn được miệng người, đối với công chúa vô cùng bất lợi.”
Nàng khoát tay, cười khan: “Nếu thần sớm nhậm chức Cẩm y sử, án này nằm trong tay thần, xử thế nào chỉ cần nói một câu. Đáng tiếc Nam Ngọc Thư trước đó đã xen vào, người nọ y như con nhím, nếu tùy tiện kết án, nhỡ hắn dâng tấu thẳng lên Nội Các thì xử lí rất khó. Ý thần là cứ tạm hoãn lại đã, lúc đầu sóng ngọn gió đương nhiên khó giải quyết, chờ khi vụ việc đã lắng xuống, tùy tiện tìm một người gánh trách nhiệm, lặng lẽ kết án.”
Phò mã bị giết là ai hạ độc thủ, nghĩ cũng không cần nghĩ, ngoại trừ cô Hạ Linh công chúa bị chiều đến hư hỏng, muốn sao đòi trăng kia, còn ai có gan nữa! Hạ Linh công chúa và Giản Bình quận vương do một mẹ sỉnh ra, lúc trước chiêu nghi và Cung Hoàng Hậu tranh đấu mịt mù thi xem ai sinh ra con trai trước, Hoàng Hậu mang thai hai lần sinh ra Thái Tử và Cập Tín vương, chiêu nghi nhặt được vật quý bất đắc dĩ, sinh cho Hoàng Thượng hoàng trưởng nữ. Là đứa con gái đầu tiên tất nhiên được cưng chiều hơn, vì thế nhanh chóng nuôi ra một cô công chúa không ai bì nổi.
Người ta nói từ đầu gậy sinh ra hiếu tử, từ đầu đũa sinh ra bảo bối hư, hôn nhân của Hạ Linh công chúa không thuận lợi, gả cho một phò mã ý không hợp tâm không đầu, ngày nào cũng như gà chọi. Sau lại mơ hồ truyền ra lời đồn phong thanh giữa nàng ta và anh em của phò mã, ban đầu không ai để trong lòng, ngờ đâu chỉ một thời gian sau phò mã đã chết bất đắc kì tử.
Chỉ vì ghét hắn là cái đinh trong mắt, bèn đang tâm diệt trừ người làm chồng quang minh chính đại của mình. Cha Phò mã là Cao thượng thư như người câm ăn hoàng liên, chỉ dám khóc không dám nói. Án này không ai điều tra và giải quyết, nhưng chung quy vẫn là một vụ án mạng, hoàng đế cũng tỏ ra không bệnh vực thiên vị, chủ yếu là tin tưởng trưởng nữ không làm ra chuyện như vậy. Nhưng người bên dưới trong lòng lại rõ ràng, Tinh Hà cũng chớp thời cơ, chiêu nghi có thể làm hậu hay không, thành không phụ thuộc vào công chúa, nhưng bại lại có thể do công chúa, hết thảy còn phải xem tình hình.
Nàng uốn lưỡi, chiêu nghi nghe được trọng tâm, đỡ trán than dài: “Đứa trẻ này…… Thật làm ta thương xót.”
Nàng không thể nói gì ngoài hàm hồ khuyên nhủ: “Trong phủ nhiều người, khó tránh xảy ra sự cố, chờ chuyện này giải quyết xong cũng sẽ như cơn gió thổi qua không còn gì.”
Chiêu nghi trầm mặc, cuối cùng hỏi hướng đi của Thái Tử gần đây, Tinh Hà bẩm lại theo sự thật, sau đó còn nhăn mày: “Hắn là người thông minh, cả ngày chỉ theo Vạn tuế gia làm công chuyện, muốn nắm bắt tình hình cũng khó.”
Tinh Hà cười cười: “Trước mắt việc cấp bách là giúp nương nương sớm đăng hậu vị, chỉ cần ấn trung cung trong tay, việc gì cũng dễ.”
“Làm Hoàng Hậu?” Nhờ dục vọng mà đôi mắt của chiêu nghi chưa bao giờ sáng như thế, bà ta buông “Kim bị ngân sàng” ra, vỗ đầu gối nói:
“Nói đúng lắm, đây mới là căn bản. Chủ tử nhớ tình cũ, từ tiềm để đi ra chỉ có mình ta. Ta có hôm nay chính là dựa vào chủ tử quyến luyến những tháng năm cũ. Luận tuổi tác, ta đã hơn bốn mươi, hoa tàn ít bướm; luận mỹ mạo, trong cung phi tần nào không phải hoa nhường nguyệt thẹn, ta không so được với người ta. Ta chỉ dựa vào mỗi tình cảm của chủ tử, nhưng như vậy đã đủ rồi, chủ tử vẫn rất thương xót ta.”
Nhưng bà ta gần như quên mất, Hoàng Thượng nhớ tình cũ, không đơn thuần với một mình bà ta, mà đối với tiên hoàng hậu cũng như vậy. Cho nên tuy bà ta thống lĩnh hậu cung nhiều năm, chung quy chỉ là người “tạm thay thế cho hoàng hậu”, đến phó hậu cũng không bằng.
Vinh hoa phú quý đều gắn lên tên người khác, tước vị lại như cái gai chọc vào mặt, càng lên vị trí càng cao, càng chứng tỏ bà ta là kẻ khéo léo biết lấy lòng nhất trong đám phi tần, không thấy có gì vinh quang, trong mắt Tinh Hà, bà ta có chút đáng thương hại.
_______________
chú thích:
(1) Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi /木秀于林,风必摧之/: cây đẹp nổi bật sẽ bị gió đẩy ngã, ý chỉ người xuất sắc tất bị ghen tức, đố kỵ.