Chương 3: Khói sóng vỗ bờ
Chỗ nghỉ tạm của nữ quan cách chính điện không xa, vẫn ở trong khuôn viên Đông Cung. Từ ngõ hẻm hướng về phía bắc, gần Nghi Xuân Môn có hai viện trái phải, một bên là bếp điển thiện, một bên là Mệnh Phụ viện. Đông Cung tuy ở bên trong hoàng thành, do thân phận đặc thù của Thái Tử, nên cung thất của hắn cũng là một hệ thống riêng. Từ nam đến bắc, tất cả nhu cầu sinh hoạt đều có thể tự cung tự cấp ở mảnh đất phía đông này*.
Mệnh phụ viện, vốn chuẩn bị cho nội quyến của Thái Tử, những chức vị dưới Thái Tử Phi như lương đệ, bảo lâm, tài tử, phàm những người không có phúc phần được ban nơi ở riêng, cơ bản đều được an trí ở chỗ này. Hiện tại trong phòng Thái Tử không người, Tinh Hà oan uổng gánh hư danh, thường xuyên qua lại, sau đó hắn dứt khoát để nàng ở lại đây.
Thái Tử người này, lần đầu gặp ai cũng sẽ tưởng lầm hắn là người tốt. Lúc hắn nhìn người ta, ánh mắt sáng trong không vướng bận, cảm thấy hắn thật thà chân thành, tâm không dính bụi trần khiến người ta không nghi ngờ tin tưởng hắn. Quen biết lâu, hắn nặng nề tâm cơ đủ làm người ta trở tay không kịp, cái danh từ người tốt bay biến như hoàng hạc không bao giờ quay lại. Nhiều năm sau ngẫu nhiên ngẫm lại còn thấy bản thân ngày ấy đúng là mắt mù, thiên ngôn vạn ngữ tóm lại một câu không biết nhìn người, còn coi hắn là chủ tử, có lí nào như vậy.
Con trai hoàng đế chẳng ai đơn giản. Dưới gối đương kim Thánh Thượng có bốn nam sáu nữ, trong đó ngoài Thái Tử Hoắc Thanh Chủ, còn có Giản Bình quận vương Hoắc Thanh Loan, Mẫn Hành quận vương Hoắc Thanh Tiêu, Cập Tín vương Hoắc Thanh Phong. Vương triều Đại Dận, con trai hoàng đế không phải vừa sinh ra đã được phong vương, thông thường trước khi nhận được tước vương hai chữ, có thể leo lên cao hay không còn phụ thuộc ba phần thực lực, bảy phần vận khí.
Có người nói vạn vật không phân cao thấp, ai nấy sinh ra đều bình đẳng, đúng là nói mơ. Cùng cha, khác mẹ, khác biệt trong đó rất lớn. Vận khí là gì? Xuất thân chính là vận khí đầu tiên. Trong bốn huynh đệ, hai vị quận vương văn thao võ lược không bằng người? Không hẳn, họ chỉ kém người khác là không chui ra từ bụng người mẹ cao quý bằng. Nhưng tước vị thấp hơn cũng không ngăn cản bọn họ nuôi tham vọng cao cả. Hoàng quyền gần trong gang tấc, ai lại không muốn đứng ở vị trí cao nhất. Nhà đến vương, huynh đệ tranh giành không phải chuyện lạ, không riêng tiền triều, hầu như triều đại nào cũng có.
Ngẩng đầu nhìn trời, một mảnh trăng non cắt thành một đường, sừng sững trên bờ tường cao, con người càng nhỏ bé hèn mọn. Đến gần cửa cung nhỏ, phòng gác tối lửa tắt đèn của nhà bếp phía đông vẽ một dáng hình cứng cáp trong bóng đêm. Đinh…… đang…… Tiếng chuông trong cung êm ả, một thái giám từ chái nhà bước ra châm đèn, từng bước một đi tới đến trước mặt nàng thì hành lễ cúi người.
Nàng gật đầu: “Nhà bếp nghỉ rồi?”
Thái giám đáp vâng: “Bên thiện thực nói lại, chủ tử đã đi ngủ, đêm nay không cần trà bánh nên bọn nô tài mới tắt bếp lò.”
Xong hé mắt nhìn: “Túc đại nhân vất vả, nô tài có chuẩn bị cho ngài bốn loại điểm tâm, không nhiều lắm, mỗi lại hai phần, là loại Điển thiện mới nghĩ ra dâng lên đại nhân nếm thử chút mới mẻ.”
Nói đoạn dắt đèn lồng vào dây lưng, đôi tay chắp lại cung kính dâng một gói nhỏ lên..
Nàng khen hắn có tâm, nói “Đa tạ.” rồi nhận lấy, ngón tay giữ nút buộc chiếc túi, một tờ giấy lặng lẽ được nhét vào lòng bàn tay nàng.
Quẹo vào hướng tây, đèn Khí tử phong (2) treo dưới mái nhà cả đêm không tắt, từ ngõ vào sân viện sáng như ban ngày. Trong viện có người mở cửa, người đó bưng chậu bạc đổ nước xuống chân tường, xoay người thấy nàng thì buông chậu chạy đến đón.
“Đại nhân hết việc rồi ạ? Hôm nay lại sớm thế!”
Sớm gì? Đã gần đến giờ hợi rồi. Nàng đưa cái túi cho nàng ấy: “Nhà bếp mới làm điểm tâm, ăn đi.”
Lan Sơ mặt mày hớn hở: “Loại mới ạ? Lần nào tôi cũng được ăn trước Thái Tử gia.”
Nô tài cũng có cái vui của nô tài, ví dụ như đồ ăn ngon, ngự trù có làm gì mới cũng không được trực tiếp đưa thẳng vào chính điện, ít nhất phải qua vài ngày kiểm tra, cải tiến. Người trong nhà bếp nếm thử là chuyện thường, người ngoài muốn cắn một miếng có mà nằm mơ đi. Nhưng nhờ phúc của Túc đại nhân, Lan Sơ có lộc ăn hơn những cung nhân khác. Nàng ấy cảm thấy miệng mình khẳng định tích đức từ kiếp trước nên đời này hưởng đủ, so về đồ ăn ở Đông Cung, chỉ sợ Thái Tử gia còn không được ăn nhiều bằng mình.
“Ây ây, tôi có nghe qua cái này ——” nàng ta vui vẻ phấn chấn, ngồi xếp bằng trên giường đất mở đồ ăn: ” Chè hoa long nhãn, bánh mứt quất vàng, chè dừa, còn có bồ câu cuộn pha lê!” Cầm một miếng bánh chìa ra: “Đại nhân ăn một miếng không?”
Tinh Hà lắc đầu, đứng trước gương dùng tay làm lược cẩn thận búi lại tóc.
Lan Sơ nhét một miếng điểm tâm vào miệng, nghiêng đầu nhìn nàng. Nàng ta vẫn luôn không hiểu, vì sao Thái Tử làm “chuyện đó” xong lại không cho Túc đại nhân chải lại đầu. Đầu tóc bù xù để bọn nô tài nhìn thấy, có đẹp đẽ gì đâu?
Một đôi mắt xuyên qua gương đồng bắn lại đây: “Ngẫm nghĩ gì đó?”
Lan Sơ nói: “Thái Tử điện hạ không định cưới đại nhân sao?”
“Cưới?” Tinh Hà bật cười, không giải thích: “Có thể hắn thấy tình trạng này tốt hơn.”
Là cung nữ duy nhất bên người Túc đại nhân ở Đông Cung, Lan Sơ thấy mà bất bình. Đàn ông và phụ nữ đã có quan hệ đó với nhau, trách nhiệm của đàn ông là phải cho người phụ nữ danh phận. Ăn xong không chùi mép thì sao? Nữ thượng thư mãn nhiệm, vẫn có thể về nhà gả chồng. Hành vi này của Thái tử đúng là của bọn ăn chơi trác táng, cực kì thiếu đạo đức…… Đương nhiên, lòng nàng ta dâng trào phỉ nhổ, vì dù sao nàng ta cũng chỉ là tục nhân, Thái Tử không để bụng, Túc đại nhân cũng không vội vàng. Chắc có lẽ đến địa vị của họ, những việc ngoài thân gia tính mạng đều là chuyện nhỏ đi.
Nàng ta lau vụn đồ ăn ở mép, nói: “Món bồ câu cuộn pha lê này không ngon.”
Tinh Hà phớt lờ. Quay đầu nhìn thoáng qua, thấy trên song cửa sổ có một cái đuôi đen thò ra: “Đã tháng nào rồi, còn có thứ này!”
Đó là một con thạch sùng, người Bắc Kinh gọi nó là Hạt lạp hổ tử, giờ không bắt, lát nữa nó sẽ chui vào giường đất.
Lan Sơ gan nhất, vén tay áo lên cao, bám vào tường như một con thạch sùng to. Lúc túm cổ tóm nó ra, con thạch sùng vặn vẹo liên hồi, tự cắt đuôi, rơi bẹp một cái xuống bàn, khúc đuôi cụt còn ngọ nguậy, dường như còn có thể đứt thành hai đoạn nữa.
Thứ gì xuất hiện không đúng thời, đều nên loại bỏ. Tinh Hà thờ ơ nhìn, bỗng phát hiện Lan Sơ đứng im như phỗng, một tay bịt miệng. Tưởng nàng ta bị dọa sợ, mới hỏi xem có sao không thì nàng ta đáp: “Thứ này hình như vừa thổi vào tôi, miệng tôi sắp méo rồi.” (3)
Mở cửa, nàng ta ném con thạch sùng đi thật xa, bản thân không đầu không cuối chạy về phòng dưỡng thương.
Đi rõ vội, cửa cũng không đóng. Tinh Hà chỉ đành đứng dậy chốt cửa.
Ngọn nến trên bàn nhảy nhót, đồ vật trong nhà đều nhuộm ánh vàng. Lúc này nàng mới lấy tờ giấy trong ống áo ra xem, chữ viết quen thuộc, ngắn ngủn một hàng: “Lệnh điều tra phòng lân cận.”
Nàng ngồi đờ đẫn, sau một lúc lâu mới gỡ chụp đèn, thả tờ giấy vào trong.
***
Hoàng đế ngự môn nghe báo cáo và quyết định chính sự ở ngoài Thái Cực Môn, hoàng tử và chư thần có việc cần tấu thì trước giờ Mão phải có mặt tại cửa Đông và Tây các. Mùa đông bình minh muộn, chính mão trời mới hiện ra chút xanh vỏ cua, Thái Tử đã dặn nay không cần đưa hắn thượng triều nhưng đôi khi chỉ nên nghe hắn một nửa. Chủ tử thức rồi, có nô tài nào yên tâm kê gối ngủ tiếp không? Vậy nên trước giờ Dần ba khắc Tinh Hà đã lọ mọ trong bóng tối, một lần nữa từ Mệnh phụ viện chạy về chính điện.
Thái Tử điện hạ thấy nàng, trên mặt nhàn nhạt không nói nàng đến là tốt hay gì, cũng không bảo nàng trở về. Người hầu hạ trước mặt đều nhanh tay lẹ chân nhưng đến lúc khoác Phi lĩnh (4) hắn lại không để bọn họ làm mà xoay người đứng trước mặt nàng.
Tinh Hà bất đắc dĩ giúp hắn đeo lên, sau đó hắn kẹp tấu chương vào dưới cánh tay, quay đầu đi thẳng.
Kiệu dừng lại ở Sùng Giáo Môn, Thái Tử thượng triều cũng dùng kiệu, nhưng để biểu thị khác với hoàng đế, quy chế giảm một bậc. Bọn thái giám ôm lư hương và đèn lồng đi phía trước, đằng sau kiệu là một hàng dài thái giám nối đuôi nhau.
Theo lẽ thường Thái Tử có đủ sự cao quý và tu dưỡng mà thân phận này nên có. Hắn bước lên kiệu, mắt nhìn về phía trước. Cổ áo lông chồn tía và mũ ấm làm nổi bật sườn mặt như tuyết, như mây. Tinh Hà dẫn đầu đám người hành lễ, chưởng sự thái giám Đức Toàn giơ tay gõ nhịp, kiệu thuận lợi đi ra ngoài, trong hành lang dài truyền đến một loạt tiếng bước chân gọn gàng nhanh nhẹn..
Đây là cảnh tượng vẫn thường xảy ra, hiện tại mới là sự xa hoa phô trương của Thái Tử, sau này trở thành hoàng đế thì càng không phải nói.
Sau khi tiễn Thái Tử, đám cung nhân quay trở lại dọn dẹp quét tước. Dù gì Đông Cung vẫn có nữ quan chủ sự, những tư tẩm tư trướng tạm thời không phải làm công việc hầu hạ trong buồng ngủ, ăn không ngồi rồi đến chán lại chủ động gánh vác việc giám sát quét dọn, họ mỉm cười lấy lòng với Tinh Hà:
“Đại nhân quá vất vả, có việc gì bọn nô tỳ có thể giúp ngài phân ưu thì xin hãy để bọn nô tỳ làm. Đại nhân thừa dịp trời còn chưa sáng hay là vào trong thiên điện ngủ thêm chốc lát. Chờ bữa sáng xong xuôi bọn nô tỳ sẽ mang đến cho ngài.”
Căn bản nàng cũng đang lười quản mấy chuyện vụn vặt này nọ ở Đông Cung, nếu đã có người muốn thay nàng làm, thì đúng là chuyện tốt.
“Hoa quả trong điện đem bỏ đi, còn nữa, lập đông đến nơi rồi, đổi hết mành rèm thành loại dày. Nếu các ngươi thỉnh mệnh, liền giao cho các ngươi, nhưng răn đe vẫn phải để trong đầu, làm tốt được thưởng, làm sai chịu phạt.”
Lời này vừa thốt ra, mấy cô nữ quan nũng nịu lập tức quay đầu nhìn nhau. Vốn dĩ nàng còn phải làm một đống chuyện lặt vặt, không có thời gian để thở chứ đừng nói khua môi múa mép với mấy người này. Tuy lời nói khó nghe, nhưng ý tứ rõ ràng, miễn cho sau này đùn đẩy nhau không làm được việc.
Tự muốn ôm việc, không thể vì người ta nói trắng ra như vậy mà không nhận việc nữa, nhóm nữ quan cười đến khớp hàm lên men:
“Đại nhân yên tâm, chúng tôi hiểu cả. Tiến cung làm việc cũng không phải mới ngày một ngày hai, ngài không nhắc chúng tôi cũng tỏ tường.”
Nàng đáp vậy thì tốt, sau đó không để ý đến họ nữa, một mình trốn vào trắc gian ngủ bù một giấc thoải mái.
Đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nàng đã đi một vòng lớn, từ Gia Du Môn của Dịch đình đi vào, băng qua hành lang dài ngàn bước tiến vào Phượng Sồ cung. Tả chiêu nghi là chủ vị, theo lý sẽ có không một thì hai tần phi cấp thấp ở cùng một cung, nhưng vị này có nhiều thánh quyến, Hoàng Thượng thường xuyên tới đây, bà ta không thể lưu lại chỗ trống lớn như vậy để cho đám con gái mỹ mạo trẻ tuổi có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Hoa đẹp cũng phải tàn, đây là lời Tả chiêu nghi hay nói với nàng. Cho nên Phượng Sồ cung không có người nhàn rỗi, bà ta sống cuộc sống như mặt trăng trên cao, tự cho mình cao quý bất phàm.
Khi Tinh Hà vào cửa, quản sự vội vàng đón chào, đầu gối khẽ nhún, mặt cười đến nở hoa: “Ôi, Túc đại nhân tới, xin thỉnh an ngài.”
Nàng hơi gật đầu đáp lễ: “Ta thay mặt Thái Tử gia tới hỏi thăm nương nương cát tường.”
Quản sự dẫn nàng vào trong điện: “Thái Tử gia thật là người chu đáo……”
Dứt lời hắn cười cười, thấp giọng: “Đại nhân, tôi phải nói chúc mừng ngài một câu, ít ngày nữa được thăng chức rồi.”
Tên Niên thái giám này, nhìn là biết đồ quỷ quyệt, trước nay Tinh Hà vẫn ghét hắn nên chỉ nhạt nhẽo đáp một câu: “Lời này của am đạt có ý gì?”
Niên thái giám cười hắc hắc:
______________
Chú thích:
(1) Đèn sừng cừu (Dương Giác đăng): Đèn có chao đèn làm từ sừng cừu nấu lỏng, ép thành miếng, chắn gió là chiếu sáng tốt.
(2) Đèn Khí tử phong: Đèn lồng, trong suốt hoặc nửa trong suốt, rất khó bị gió thổi tắt. Gió ắt phải tức chết, nên gọi là tử khí phong.
(3) nhiều người quan niệm bị tắc kè/ thạch sùng thổi vào mình sẽ bị méo miệng
(4) Phi lĩnh: Phần cổ áo tách rời trong triều phục
(5) Am Đạt: Mãn ngữ, ý là đồng bọn, bằng hữu.