Chương 2: Lá xanh dưới gốc thanh mai
Không do dự gì, nàng lập tức vâng lời cúi đầu tiến lên. Thái Tử khẽ vẫy, ý bảo nàng tới gần, nàng ngoan ngoãn ngồi lên chỗ kê chân, hơi nhích người, nhẹ nhàng đặt đầu lên gối hắn.
Nội tẩm không giống bên ngoài, trời sắp vào đông, các cung đều đã đốt giường đất, cho dù đi chân trần cũng không cảm nhận được hơi lạnh.
Trong điện có mùi trái cây rất thoải mái, càng ấm mùi càng nồng, xông vào trong khoang mũi. Đa phần làm nhiều sẽ thành thói quen, có việc chỉ cần lặp lại lặp lại, dù cho bản thân không thực sự thích, nhưng chủ tử rảnh rỗi như vậy, ngươi phải kìm nén bản thân mà nhẫn nhịn, miễn là chủ tử cảm thấy thỏa lòng mãn ý.
Thái Tử thích kiểu gần gũi như vậy, động một chút lại vẫy tay gọi Tinh Hà, nàng chẳng khác nào con mèo con chó, ngoan ngoãn rúc vào, đưa đầu để hắn vuốt ve.
Đây là thứ sở thích dở hơi gì, không giải thích được, chỉ biết mỗi khi hắn nổi hứng thú đều sẽ vần vò đầu nàng thành một mớ tóc hỗn loạn. Tiết phu nhân có nuôi một con chó bắc kinh lông dài, thường thích buộc lông nó thành một chỏm trên đỉnh đầu. Ngày nào đấy Tiết phu nhân nhớ ra phải chải lông cho nó, chỏm tóc cũng đã rối tinh rối mù cả, chủ nhân không khéo cũng không kêu ra được, sợ chủ nhân mất hứng.
Trong mắt Thái Tử có lẽ nàng và con chó bắc kinh đó cũng chẳng khác gì nhau.
Cây trâm khắc chân mây râu tôm bị rút đi, Thái Tử nhàm chán vuốt nhẹ râu tôm gắn bích tỉ hai lần:
“Lớn tướng rồi còn đeo cái này…… Mỗi lần thấy cái râu kia, ta chỉ nghĩ đến con dế.”
Dế đương nhiên không phải thứ tốt lành gì, nghe tiếng nó kêu, hoa màu đều hỏng. Lại đi so cây trâm xinh đẹp của người ta với con dế, trong lòng nàng tự ái nhưng cũng không dám cãi lại.
“Vâng, ngày mai đổi cái khác.”
“Thế hôm nay thì sao?” Thái Tử nghĩ nghĩ, vặn tay bẻ gãy hai cái râu rồi đưa cho nàng.
“Như vậy là được.”
Hai bên râu tôm gắn bích tỉ cứ thế nằm trong lòng bàn tay, nàng nhìn chằm chằm đầu tôm trụi lủi một lúc, chớp chớp mắt cho bớt khô:
“Vâng.”
Hoa quan đã cởi, đặt trên giường đất, trên đầu chỉ còn hai cây trâm giữ búi tóc, Thái Tử tiện tay, cũng tháo nốt ra.
Không còn gì giữ lại, tóc nàng xõa xuống. Tóc được nuôi khá tốt, dày, rất mượt, đèn chiếu lên còn phát ra một lớp ánh xanh. Thái Tử vươn tay lên chỗ ánh xanh mờ mờ, khẽ vuốt.
Giống như đang chơi với sủng vật, không có gì so đo, giọng nói ngữ điệu toát lên sự lười biếng lại thỏa mãn:
“Thượng Y Cục xông sai mùi, thế mà lại dễ dàng bỏ qua, không giống tác phong của ngươi lắm nhỉ.”
Lớp vải sa tanh dưới má dần nóng lên, nàng có hơi mệt, lẩm bẩm: “Tất cả y phục trong cung đều do Thượng Y Cục xử lý, hôm nay cho họ một ân điển, về sau tất có chỗ hữu dụng.”
Thái Tử ồ lên: “Ta cho rằng ngươi thà gãy chứ không chịu cong, chỉ biết cắm mặt làm bừa.”
Nàng nghẹn họng, biết hắn cố ý cà khịa mình. Đương nhiên miệng không thể cãi, nhưng điều đó không ngăn cản nàng trong lòng chửi thầm một bận.
Hắn câu được câu không vuốt tóc nàng, được một lát đột nhiên hỏi: “Ngươi đoán xem, ta còn có thể làm Thái Tử bao lâu?”
Nàng sợ đến giật mình, ngồi thẳng dậy hỏi lại: “Sao chủ tử lại nói vậy?”
Thái Tử vẫn giữ tư thế cũ, một tay gác đầu, ánh mắt nhìn nàng bình tĩnh không gợn sóng. Gương mặt như tuyệt tác, kế thừa hết tinh túy của Cung Hoàng Hậu, mặc dù trong mắt nặng nề như nước lặng, cũng giấu không được vẻ đẹp kinh diễm.
Về dung mạo của Cung Hoàng Hậu, vì thể hiện truyền thống đế vương coi trọng đức hạnh hơn hình thức mà mấy từ như “trời phú hiền lành” đều đã trở thành kinh điển. Nhưng Tinh Hà từng thấy qua bức họa vẽ Cung Hoàng Hậu, mỗi năm đông chí và mùng một tháng giêng, nàng đều phải tùy hầu Thái Tử đến Phụng Tiên điện dâng hương. Phụng Tiên điện thờ mười hai vị Hoàng Hậu từ khi khai quốc, bức họa của Cung Hoàng Hậu là nổi bật nhất, triều phục, triều quan, đều hoằng nhã đoan trang.
Vẻ đẹp của mỹ nhân, không chỉ ở trên da, mà còn ở trong xương. Vẻ đẹp của Cung Hoàng Hậu chủ yếu tới từ nhân cách và con người. Bức họa được thờ kia của Cung Hoàng hậu nghe nói chính là ngự bút, tình cảm phu thê kết tóc, không phải cơ thiếp sủng phi nào có thể so sánh được.
Thái Tử có đôi mắt giống Hoàng Hậu, kiên định, thâm thúy, xa xôi; môi cũng giống, dáng hình tinh xảo, màu sắc tươi tắn. Nhưng thứ mỹ mạo ở trên người hắn ban đầu cũng chỉ là nét đẹp của thiếu niên lang. Năm rộng tháng dài dần dần cô đọng, cái đẹp ấy dần được nuôi dưỡng trở thành sự xa cách, tôn quý và uy nghiêm hoàng gia không thể nắm bắt.
Nhiều khi thân mật đến thế nào, dù hai người đang nói chuyện với nhau, cũng không có cảm giác quen thuộc. Loại người này trời sinh đứng ở trên mây, ngươi nhìn không thấu suy nghĩ của hắn. Nếu dễ nhìn thấu như vậy, hắn cũng không phải hắn.
Chủ đề nặng nề, lại không ảnh hưởng đếm tâm tình của Thái Tử:
“Tả chiêu nghi có tâm làm hậu, nếu thành, tương lai dễ dàng thổi gió bên gối. Ngươi nói hoàng phụ có thể phế bỏ ta, lập con trai của bà ta hay không?”
“Giản Bình quận vương ư?”
Nàng nghĩ một chút, cười đáp:
“Gió bên gối chưa chắc chưa từng thổi, chủ tử không phải vẫn an ổn à? Nếu thật sự phong hậu, càng phải chú ý lời nói việc làm thường ngày, thổi cho lắm có khi còn phản tác dụng. Lại nói chủ tử đâu có phạm lỗi gì? Dù bà ta muốn cũng không bắt được sai lầm của chủ tử.”
Thái Tử nhếch môi, nụ cười đẹp như tranh vẽ:
“Phương thuốc cứu mạng còn có ba phần độc, muốn tìm ra sai lầm của người khác cũng đâu khó.”
“Chủ tử khác chứ, đâu phải người bình thường, muốn ám hại chủ tử, còn phải xem có đủ bản lĩnh hay không.”
Nàng nhấp môi nghĩ nghĩ: ” Cho dù Chiêu nghi nương nương được phong hậu, ấn theo tổ chế, Giản Bình quận vương sinh ra trước khi tấn phong, hoàn toàn không thể coi như ngang hàng với chủ tử. Hoàng Thượng muốn phế đích lập thứ, đám nguyên lão Nội Các sẽ không đồng ý đâu, chủ tử yên tâm đi.”
Nghe nàng nói một hồi hắn cũng gục gặc:
“Đúng nhỉ, ta không thể bị phế, phế rồi Khống Nhung Ti sẽ rơi vào tay người ta, làm sao dung túng cho ngươi diễu võ dương oai nữa?”
Hắn vừa nói vừa ném tới một ánh mắt mơ hồ. Trong lời còn pha chút hài hước, Tinh Hà biết tỏng, cái người này muốn khen ai cứ phải chê cái đã.
Nàng không nói lời nào, hắn cũng trầm mặc. Đèn cung đình chiếu qua lưu tô (1) của chiếc hồi long tu (2), thành những điểm sáng loang lổ. Bỗng hắn rộ cười: “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?”
Nàng hồi thần, đáp: “Mười năm ạ.”
Mười năm, thời gian như bạch mã chạy qua khe hẹp, nhanh tới không thấy bóng dáng. Hắn còn nhớ rõ khung cảnh lần đầu nhìn thấy nàng, so với các cô bé trạc tuổi, nàng trẩm ơn hơn rất nhiều. Năm ấy hắn mười hai, ngày đông chí ngồi trên đầu tường chơi chim sẻ, tuyết rơi dày, dám hạ nhân cầu xin hắn xuống dưới, hắn không nghe, bởi chưa bao giờ hắn thấy quang cảnh cung đình duyên dáng đến vậy.
Cảnh đẹp thế nào, tụ tập nhiều người cũng thành nơi phàm tục. Ấn tượng của hắn với cung cấm này luôn là bận rộn và đông đúc. Tuy rằng cũng không thật sự chen chúc, nhưng người nhiều cũng là sự thật. Nhìn xem, không có con đường ngõ hẻm nào trong cung vắng vẻ. Phòng ở cũng y chang, ra ra vào vào, môn đình không khắc nào không có người đi qua. Tuyệt đối không có khả năng ngăn cản người ta đi lại ban ngày, thế mà chỉ cần một trận tuyết liền quét sạch tất cả, xua đi toàn bộ hơi thở con người trong mọi ngóc ngách.
Tuyết rơi đầy trời, vừa sống động lại vừa an tĩnh, màu ngói lát, màu tường đỏ, hòa vào nhau nên thơ, lãng mạn vô ngần.
Đầu hành lang ben kia, mấy tên thái giám lon ton chạy tới, cái mũi đỏ lên vì rét hít lấy hít để, cong eo bẩm báo: “Thái Tử gia, ngài đừng ở đây chơi chim nữa, Hoàng Hậu chủ tử đưa tới cho ngài một cô nương, trông xinh lắm ạ.”
Hắn không để ý, ngẩng mặt nhắm mắt lại, tuyết rơi trên chóp mũi, trên mặt, hắn có thể nghe được tiếng tuyết sột soạt tan ra.
Tiểu thái giám chưa từ bỏ ý định, không nhịn được ồn ào: “Gia, gia…… Ngài mau xem, người tới rồi.”
Sau đó một chất giọng trong trẻo vang lên: “Thần Túc Tinh Hà, phụng chỉ hầu hạ ăn uống, công việc thường ngày của điện hạ.”
Giọng dễ nghe thì người cũng xinh đẹp, đó là chuyện thường, điều không bình thường chính là tên của nàng. Túc Tinh Hà…… tên họ kết hợp với nhau thật khéo, vẽ ra một khung cảnh trữ tình mỹ lệ. (3)
Thái Tử rũ mắt, thấy nàng đứng bên ngoài hành lang, ngày đông mặc không quá dày, khoác ngoài một chiếc áo bông nhỏ màu đỏ, trên đầu búi hai búi tóc, mỗi bên cắm một cây trâm khắc hình hoa sen chuồn chuồn. Nàng đặt hai tay lên trán cúi đầu hành lễ, đồng thời quỳ xuống nền tuyết lạnh.
“Sao ngươi không vào trong hành lang mà đứng đi?” Hắn nhíu mày.
Nàng trả lời rất có nề nếp: “Chủ tử đứng ngoài tuyết, không lí nào thần lại tìm nơi tránh gió tránh sương.”
Xấu hổ quá. Hắn nhảy xuống khỏi tường, đỡ tay nâng nàng lên, lúc này mới thấy rõ mặt nàng, đúng là xinh thật, đặc biệt đôi mắt cứ như tên, sáng trong và rực rỡ như sao trời.
“Đại học sĩ Túc Ngụ Kim là gì của ngươi?”
Nàng cúi đầu: “Hồi chủ tử, là gia phụ.”
Hóa ra là một đại tiểu thư quý tộc, lại phụng mệnh chăm lo chuyện ngày thường ăn, mặc, ở của hắn, hắn thấy thật nực cười—— đều là trẻ ranh với nhau, nói gì mà ai chiếu cố ai, bầu bạn là được rồi. Cho tới bây giờ, suy nghĩ của hắn vẫn không đổi, nàng ở đây là để bầu bạn với hắn. Chẳng qua hắn cũng biết, chí hướng của nàng không chỉ dừng lại ở đây.
Hắn vỗ vỗ đầu gối, nàng biết ý lần nữa dựa sát đầu vào, có thể chán không có gì làm, hỏi xem chân hắn có tê không: “Hay thần bóp chân cho ngài nhé?”
Vậy bóp đi, bàn tay nho nhỏ, không giống bọn thái giám nghiến răng nghiến lợi, nàng cẩn thận từng li, một tấc lại một tấc xoa bóp, cũng có chút dịu dàng ôn nhu.
“Ngày kia về thăm nhân thân à?” Thái Tử nhớ ra, vẫn là nên hỏi thăm chuyện gia đình thuộc cấp mới được, ra vẻ quan tâm hiền tài vẫn hơn.
Nàng đáp vâng: “Thần đã tám năm chưa gặp mẹ.”
Dù sao cũng nữ quan có phẩm cấp, có thể chạy hai đầu hoàng cung và nha môn, nhưng tuyệt cấm không được tiện đường về nhà, đây là quy củ.
Thái Tử rất săn sóc ra kiến nghị:
“Ta cho ngươi mượn Tây Trì viện, đón mẫu thân ngươi tới Đông Cung ăn một bữa, nói chuyện riêng tư, không cần phải vất vả về nhà làm gì.”
Chủ tử chăm lo, quan tâm thuộc hạ như vậy còn phải cầu mong chi nữa. Tinh Hà âm thầm hít hai hơi, nói vâng:
“Đa tạ chủ tử. Trước đây mẹ thần có vào cung trò chuyện với Hoàng Hậu nương nương, sau nương nương giá băng, cũng nhiều năm rồi không tới, chắc đã quên cảnh tượng trong cung như nào mất rồi. “
Thái Tử ừ một tiếng, thu tay: “Không còn sớm nữa, ngươi đi đi. Ngày mai không cần đưa ta thượng triều, làm xong chuyện cần làm đã.”
Nàng lĩnh mệnh đứng dậy, nhặt hoa quan và trâm cài lên, nắm chắc trong tay rồi lui ra ngoài.
Người trực tối nghếch mắt nhìn lên, rồi lại cụp xuống. Túc đại nhân ở lại trong tẩm điện của điện hạ hồi lâu, khi ra ngoài đầu tóc rối loạn đã không phải lần đầu, cũng chẳng ai còn kinh ngạc.
Tinh Hà khí định thần nhàn, cũng không quan tâm những cái nhìn đó của cung nhân. Trong cung ai không biết Túc Tinh Hà và Thái Tử gia sớm không minh bạch, sợ đã đến mức lăn giường với nhau. Nàng gánh ô danh này đã năm sáu năm, cũng nhờ vậy mà mấy người tư trướng, tư tẩm (4) Đông Cung mới không thể tiếp cận Thái Tử.
Hắn không thích chuyện nam nữ nội đình, nguyên nhân thật sự vì sao, nàng không biết. Chỉ biết mặc dù hắn dung túng nàng lộng quyền ở Khống Nhung Ti, cũng chỉ là đền bù tổn thất danh dự cho nàng mà thôi. Dù sao chuyện để cô nương thanh bạch nhà người ta ngày nào cũng bị nói ra nói vào, không phải chuyện hay ho gì. Nếu là người khác, sợ đã làm ầm làm ĩ lâu rồi.
__________chú thích_________
(2) Hồi Long Tu 回籠須:
(1) Lưu tô: sợi tơ / chuỗi hạt kết chùm làm đồ trang trí. Là phần tơ trong hình trên
(3) Tên nữ chính Túc Tinh Hà 宿星河:
(4) Tư trướng, tư tẩm: cung nhân làm nhiệm vụ hầu hạ tắm giặt, ngủ nghỉ