Chương 15: Dáng duyên như băng họa
Nàng cung kính cúi đầu cảm tạ: “Chủ tử đúng là tâm Bồ Tát, thần vào cung nhiều năm mà chưa từng ăn no đến như vậy.”
Thái Tử thấy nàng nói thế cũng không rảnh so đo thật giả, “Nếu ngươi đã có lời thì từ nay trở đi ngươi sẽ là người hầu thiện.” Nói xong còn lom lom đánh giá:
“Có phải đồ ăn cho nữ quan không ngon hay không, bao nhiêu năm nay cũng chẳng thấy ngươi được lúc nào đầy đặn?”
Con gái đương tuổi thanh xuân ai lại muốn mình béo, Tinh Hà đáp không: “Thần ăn uống tiết chế, không quen thả cửa. Chủ tử nói về sau để thần hầu thiện, trước tiên thần cảm ơn chủ tử cất nhắc, chỉ sợ thần có lòng nhưng không đủ sức gánh vác công việc này ạ. Cuối năm trong nha môn nhiều việc, dù gì thần cũng phải chạy đông chạy tây lo toan, đừng nói thần là nhờ phúc của chủ tử mới được ngồi lên chức vị này, dẫu có là một chưởng quầy bé nhỏ ngoài dân gian thần cũng muốn tận tâm hết sức. Hơn hết thần còn là mặt mũi của chủ tử có phải không ạ? Huống hồ từ năm ngoái đến nay chuyện trong phủ Hạ Linh công chúa cũng chưa điều tra xong, nhỡ Vạn tuế gia có hỏi thần cũng không biết nên trả lời thế nào. Cho nên ngài xem, thần không có cách nào thường xuyên hầu ngài dùng cơm, vội vội vàng vàng lại phải chạy qua bên kia nha môn. Chủ tử cũng có chính vụ cần xử lí gấp, tạm thời vẫn nên để bọn họ hầu hạ, chờ sang năm sau sự vụ rảnh rang thần sẽ tùy hầu bên cạnh nghe sai bảo ạ.”
Thái Tử nghe xong gác đũa xuống, tao nhã dùng khăn lâu miệng, sau đó mới thở một tiếng: “Ban cho ngươi một chức vụ, kết quả là ngươi bận rộn đến mức bỏ bê Đông Cung. Hôm nay Hoàng Thượng lên tiếng tước quyền bác bỏ công văn của ngươi. Cũng không có gì, quy củ chính là quy củ, không chỉ ngươi, ta cũng phải nghe theo. Tả hữu xuân phường sau này ngươi không cần đi nữa, chuyên tâm với nhiệm vụ bên Khống Nhung Ti thôi. Vụ ám sát phò mã nên làm thế nào thì làm, tháng này trình chứng cung lên cho ta, phải bẩm báo thì bẩm báo. Dù sao đi nữa cũng là tính mạng một người, Cao thượng thư đã khóc thành cả người đều là nước mắt rồi, thật đáng thương.”
Tinh Hà cong eo đáp vâng, trong lòng cảm khái, quả nhiên vẫn là nói chuyện công vụ thoải mái hơn. Nàng thà đinh là đinh mão là mão, dẫu biết làm sai tất ăn mắng, nhưng cũng không muốn đối mặt với chủ tử gia lúc cáu bẳn. Vị gia này có loại hiếu thắng khó hiểu, cái chuyện ai là bạn thơ ấu của ai đâu có quan trọng đến thế, cứ so đo thật không thể lí giải. Nếu sống mà cứ phải là độc nhất thì sự tồn tại này cũng quá mệt mỏi đi.
Bởi vì mới đổ tuyết đầu mùa, Đại Dận xưa nay có quy định bất thành văn là từ ngày này sẽ tính là nhập đông. Ngày đông đầu tiên, các nha môn công vụ trong và ngoài cung đều được nghỉ, đến Hoàng Thượng và nương nương cũng có thể xả hơi thư thả. Thái Tử gia buổi chiều vẫn còn việc, hắn là trữ quân, có là chuyện tầm thường như ai đó ghé thăm cũng thoảng ra mùi chính trị. Hoàng phụ đã lên tiếng sai hắn đến nhà vài vị nguyên lão tam triều lớn tuổi hỏi thăm. Những gia tộc môn phiệt lớn như vậy thật ra triều nào cũng có, tới triều Đại Dận dẫu đã suy yếu, nhưng vài đời liên tiếp làm quan to như vậy thử hỏi có mấy nhà.
Nói đúng ra thì nhà họ Túc cũng được xếp vào số đó, dù sao dưới thời Cao Tổ nhà họ đã từng huy hoàng đến bực nào. Còn có Thận Trai công, môn đồ rải khắp thiên hạ, chỉ tiếc người xưa khuất núi, đình nay vắng lặng, nhưng may mắn triều đình vẫn còn ưu ái nhà họ, con cháu vẫn được hưởng phúc phần từ tổ tiên, cho nên Tinh Hà mới được nhập Đông Cung ân chỉ.
Hắn có việc, Tinh Hà cũng có chuyện cần làm, không thể giống như năm ngoái phải theo sau hắn dâng bái thiếp nọ kia. Nàng ra khỏi noãn các hỏi xem người nào hôm nay theo hầu, dặn dò kĩ lưỡng một hồi đảm bảo đám người này sẽ hầu hạ chủ tử ổn thỏa mới khăn gói về Khống Nhung Ti.
Diệp Cận Xuân vẫn như cũ tử thủ ở cửa cung, trời rét buốt, hắn lại đứng ở trong con hẻm hút gió, lạnh đến mức môi thâm xì lại. Tinh Hà nhìn hắn một cái, hắn ngoài nhếch miệng cười cứng đơ thì đến khớp hàm cũng không mở được, lập cập hỏi một câu: “Đại nhân tới nha môn sao? Mau lên kiệu đi ạ, bên trong ấm lắm, nô tài đã chuẩn bị lò sưởi.”
Trong cung phần lớn thái giám đều sống rất thảm, áo gấm lót lông là đặc quyền của hậu duệ quý tộc, những kẻ tầng lớp thấp như thế này chỉ có thể mặc bên ngoài một chiếc áo viên lĩnh hoa hướng dương, bên trong là áo lông vừa dày vừa cũ, quá nặng để chống lại cái rét. Nắng lên đem ra phơi, ba ngày sau vẫn vón thành từng cục. Gặp phải mưa dầm lại hút hơi ẩm, ban đêm nếu không đặt phía trên chậu than thì đợi qua hai ngày nó sẽ đông cứng lại.
Tinh Hà đối xử với kẻ hầu bên cạnh không tồi, thấy vành tai hắn đông lạnh đến nứt ra từng đường, bèn nói: “Quay về thì tới kho lấy một bộ áo mùa đông mới, cứ nói là ta đặt.”
Diệp Cận Xuân sửng sốt, không vị đại nhân ít nói ít cười này lại có tấm lòng như vậy, vẻ cảm kích lập tức hiện rõ trên mặt, lắp bắp: “Túc đại nhân…… Ngài thật…… Thật tốt! Nô tài xin cảm ơn ngài.”
Nàng không đáp lời, vén rèm lên kiệu.
Kiệu nhỏ đi cũng gian nan, tuyết lớn, đường đã được dọn qua một lượt nhưng rất nhanh một lớp tuyết mới đã đọng lại, ủng của đám kiệu phu vang lên những âm thanh trơn trượt trên nền tuyết. Ngày thường chỉ đi mất thời gian hai ngụm trà mà nay đi gần một nửa canh giờ mới tới. Rèm kiệu bằng vải màu xanh, thời tiết xấu một cái là bên trong kiệu tối mù. Tinh Hà ôm lò sưởi tay ngồi, bỗng nhớ ra gì đó liền lên tiếng với Diệp Cận Xuân đang đi bên cạnh: “Thái Tử gia hôm nay có truyền ngươi tới hỏi gì không?”
Diệp Cận Xuân đáp không: “Nô tài vẫn luôn ở cửa cung chờ, không biết đại nhân có dùng kiệu hay không nên một bước cũng không dám rời đi, từ giờ Mẹo chờ đến tận ban nãy.”
Nàng từ từ thở ra một hơi, tự thấy mình ngốc nghếch, trong Khống Nhung Ti không thể không có tai mắt của hắn, hắn muốn biết chuyện gì chẳng ai mà giấu được.
Cỗ kiệu đong đưa cuối cùng cũng đến cổng nha môn. Diệp Cận Xuân nhấc mành, đưa cánh tay cho nàng mượn lực bước ra. Nàng thong thả bước lên bậc tam cấp, rảo bước vào đại môn liền thấy trên phần đất trống dưới giá đặt kích (một loại vũ khí) có một người đang quỳ, tóc và cơ thể đều đã bị tuyết phủ kín, nhìn lướt qua chẳng khác gì con sư tử đá canh cổng.
Nàng ôi một tiến: “Ai đây?” Đến gần nhìn liền phát ra tiếng kêu kinh ngạc: “Nam đại nhân…… Ngài làm gì thế này?”
Nam Ngọc Thư vì câu nói đi đếm gạch kia của Thái Tử đã thực sự đến nha môn đếm gạch. Dưới hiên sảnh chính có vài thiên hộ đang đứng, sắc mặt mỗi người đều trầm trọng. Vì Thái Tử gia đã lên tiếng nên không có ai đến khuyên gã một câu. Từ lúc giải quyết xong chuyện ở noãn các đến lúc này đã hai canh giờ, băng thiên tuyết địa suốt hai canh giờ không phải chuyện đùa, nếu không phải người biết võ thì sớm đã bị đông lạnh bất tỉnh.
Tinh Hà lại cảm thấy buồn cười, nàng híp mắt nhìn đám thiên hộ dưới mái hiên, ngày thường mỗi người đều là phụ tá đắc lực đi theo Nam Ngọc Thư xét nhà bắt người, được không ít lợi ích. Nhưng đến lúc quan trọng, cấp trên thì quỳ trên đất đếm gạch dưới trời tuyết, bọn thuộc hạ lại chỉ đứng từ xa ngó qua như xem ảo thuật, cùng lắm chỉ nhăn mày tỏ vẻ thương cảm, cũng không có tên nào đi bung dù cho gã.
Nàng nhận cây dù lụa Diệp Cận Xuân đưa qua che lên phía đầu gã, ôn tồn nói: “Nam đại nhân không nhất thiết phải làm vậy, trời rét mướt thế này cẩn thận trở về lại nhiễm phong hàn.”
Nam Ngọc Thư bị nàng hại, trong miệng khổ lại nói không nên lời, chỉ cắn răng không đáp.
Tinh Hà bất đắc dĩ, quay đầu hỏi Từ Hành Chi: “Là Thái Tử ra khẩu dụ?”
Từ thiên hộ lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, Nam đại nhân trở về liền tự phạt, chúng tôi khuyên vài câu cũng không có tác dụng gì.”
Ôi chao, lệnh chủ tử ai dám cãi. Đến một tên hán thử như Nam Ngọc Thư còn như vậy, quay đầu nghĩ đến việc mình bị ép hầu thiện thì cũng không nhằm nhò gì. So sánh ra thì vẫn luôn có người thảm hơn.
Nàng vẫn nhẹ nhàng khuyên giải gã: “Nam đại nhân mau đứng lên đi, lúc đầu Thái Tử gia nói với ta về việc này cũng không có thái độ gì quyết liệt. Ngài ấy chỉ nói Nam đại nhân làm việc chưa ổn thỏa, chuyện trong phủ Phòng Hữu Lân xảy ra quá nhanh và đột ngột ngài không phản ứng kịp cũng dễ hiểu. Cứ cho là trong lúc nóng giận nói câu này kia, đại nhân cũng đừng nghiêm túc quá mà tự khiến bản thân chịu khổ. Gió tuyết lớn bực này mà ngài quỳ ở đây, bên kia Thái Tử gia có khi còn không biết đâu. Có lẽ ngài ấy chỉ thuận miệng nói vậy thôi đại nhân đừng cho là thật. Mau đứng lên đi, ngài chịu tội không nói làm gì, để người ta nghĩ là chủ tử chúng ta khắc nghiệt thì chuyện lớn đó.”
Vừa nói vừa nháy mắt với đám thiên hộ, “Còn đứng làm gì, mau tới nâng Nam đại nhân đứng lên.”
Quỳ lâu như vậy, đầu gối sợ là đã tê cứng vào rồi. Tinh Hà giữ cho gã mặt mũi, không nhìn bộ dạng chân tay lèo khoèo đứng dậy của gã, nhanh chân nhanh tay bước vào trong nha môn. Bên kia đám thiên hộ xúm xụm vào nhấc Nam Ngọc Thư dậy mới lại nhớ ra nàng cũng là một cấp trên khác, vội chia nhau bưng trà rót nước hầu nàng.
Nàng ngồi đoan chính trên ghế bành, tám thiên hộ hai bên đứng trang nghiêm. Vì đã kết thành đội nên dù trên mặt biểu cảm không đổi nhưng chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng đủ hiểu người kia nghĩ gì.
Nam Ngọc Thư giống một tên tàn tật được dìu vào nội thất, vì mặt mũi của một viên võ tướng đường đường bão đến còn không lay đổ, đến trước mặt Tinh Hà còn cố tình đẩy người dìu mình ra, dù khập khiễng vẫn muốn miễn cưỡng đứng thẳng, trong mắt Tinh Hà thì từng bước đều thấy vẻ mệt nhọc. Cũng may khoảng cách không xa, sau khi toát một tầng mồ hôi lạnh cuối cùng gã cũng ngồi được xuống ghế.
Người của gã cho dâng trà, gã cầm trong tay hơi nâng lên, hướng về phía nàng: “Nam mỗ thua kém người khác, khiến Túc đại nhân chê cười. Lúc từ noãn các ra, Thái Tử bảo ta cảm ơn Túc đại nhân, Nam mỗ là kẻ thô bỉ không biết nói lời hay, nay bèn lấy trà thay rượu kính đại nhân một ly.”
Không phải kẻ ngốc đều nghe được bên trong có hàm ý. Rằng nếu không phải Thái Tử bảo gã đi cảm ơn, gã chỉ hận không thể lao đến cắn cho nàng một phát. Thua kém người khác? Bị phát hiện ra chính nàng mới là kẻ ngáng chân cũng không sao cả, nếu đến giờ mà gã còn không nhận ra nữa thì đi chết được rồi. Chẳng qua Thái Tử người này cũng thật lẫn lộn, cố ý nói như vậy là muốn gã cảm ơn nàng đã thủ hạ lưu tình đây.
Nam Ngọc Thư nâng ly với nàng, nàng đành phải nâng ly đáp lễ: “May mà hữu kinh vô hiểm, ta biết chắc có Thái Tử gia ở đó, nhất định có thể giúp đại nhân an toàn rút lui. Chỉ là chủ tử trở về có giáo huấn ta một phen, trách ta không nên trộm tài liệu điều trần bí mật của Đông Cung cho ngài. Lúc đầu tâm tư hỗn loạn, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn mỗi cách ấy nên không kịp suy nghĩ nhiều. Sau mới biết vì chuyện đó mà vạn tuế gia suýt nữa trách tội đại nhân, ta đây lấy làm xấu hổ. Nếu sớm biết như vậy ta đã chẳng dài tay dài chân.”
Nói đến đoạn chân thành còn đứng dậy chắp tay: “Nam đại nhân…… liệu có oán trách ti chức không?”
Biểu cảm của Nam Ngọc Thư chẳng khác gì thời tiết bên ngoài, u ám một cục. Gã đóng nắp ly trà lại rồi đáp: “Nói gì vậy, Túc đại nhân rõ ràng là nóng lòng muốn giúp ta, hôm qua làm ra chuyện ầm ĩ như vậy ta cũng không biết nên giải thích với Hoàng thượng thế nào. Về việc cuốn tài liệu mật kia, trong lúc rối ren ai cũng không thể suy nghĩ được chu toàn, con người chứ không phải thần tiên nên làm việc ắt có khi sai sót. Hôm nay bị Thái Tử gia giáo huấn là do bản thân ta làm việc lỗ mãng, đáng bị phạt.”
Tinh Hà nghe xong, chậm chạp nhếch miệng cười. Nàng không tin gã đang nói lời thật, kiểu giọng điệu bằng mặt không bằng lòng này so với việc nổi giận gây gổ thì càng đáng suy ngẫm. Nàng dựa lưng vào ghế, nhấp ngụm trà: “Chuyện này qua rồi, Hoàng Thượng cũng không truy cứu, kế tiếp chỉ cần nghiêm khắc thẩm vấn Phòng Hữu Lân là được.”
Nam Ngọc Thư đồng ý: “Cái này Thái Tử gia cũng đã nói qua, cũng bảo Túc đại nhân cùng thẩm tra xử lí. Chắc là sợ ta lại gây ra chuyện gì, Túc đại nhân tâm tư kín đáo, có ngài ở đây không sợ Phòng Hữu Lân kia thoát được.”
Dứt lời hùng hổ cắn chặt hàm, từng câu từng chữ như rít qua kẽ răng. “Ta vẫn luôn không rõ, vì sao trước khi chúng ta đến Phòng Hữu Lân đã có chuẩn bị, chẳng lẽ ở Khống Nhung Ti còn có mật thám của hắn? Lúc thẩm vấn phải „lôi ruột” hắn ra, để ta xem xem tin tức bị rò rỉ chỗ nào. Chuyện thanh lọc nha môn này Túc đại nhân thân làm phó sử không thể tránh được phải đích thân thẩm vấn.”
Chỉ sợ tên mật thám này là ai gã cũng đã có nghi ngờ! Tiếc cho gã, mấy kẻ gây chuyện đều là những gương mặt xa lạ, sau khi xong chuyện đã sớm rời khỏi kinh thành, gã muốn tra ra manh mối trước khi bị miễn chức e rằng không dễ.
Tinh Hà khẽ gật đầu: “Nếu muốn thẩm vấn, thì cũng phải thông báo cho bên hộ quân bị liên lụy hôm ấy lại đến đây một lần.”
Nàng đánh mắt nhìn hộ vệ bên người của Nam Ngọc Thư: “Phiền vị thiên hộ này vất vả một chuyến tới Kim ngô hữu vệ thông báo cho Lâu tướng quân, nói rằng Nam đại nhân và ta ở Khống Nhung Ti đợi ở nha môn, mời Lâu tướng quân đem theo những người liên quan hôm ấy đến đây để hỗ trợ điều tra.”