Chương 13: Tiếng lá rơi đêm
* tên chương lấy từ bài <<Vĩnh ngộ lạc – Bành Thành dạ túc Yến Tử lâu, mộng Miến Miến, nhân tác thử từ>> của Tô Thức thời Bắc Tống. Nguyên văn: Đãn như tam cổ – Khanh nhiên nhất diệp: Trong đêm yên tĩnh một tiếng lá rơi cũng vang vọng như trống canh ba.
Nhắc tới lẩu, trong bụng mấy vị đại nhân cuối cùng mới nóng lên một tí.
Trận tuyết đầu năm nay so với năm ngoái lớn hơn nhiều, còn chưa kịp thích ứng từ đêm sương giá cuối mùa đã phải đối mặt với những trận gió tuyết lạnh thấu xương. Cập Tín Vương nói đúng quá, bọn họ chưa bào giờ cùng lúc đồng tình với lời nói của một đứa choai choai như lúc này. Thái Tử gia đã nhận trách nhiệm, truy cứu đến cùng cũng không có ý nghĩa. Nói thẳng ra, môi hở răng lạnh mà đây lại còn là người bên gối, thâm cung nội uyển không giống dân gian, trước khi cập quan cũng từng lưu hành cách xưng hô ” Nhà tôi”, trong tình huống này cũng tương tự thế. Lại nói Túc đại nhân cũng là vì triều đình góp sức, thay Hoàng Thượng tróc nã tham quan, đã đạt được mục đích giết gà dọa khỉ rồi lại quay đầu trách móc quá trình thực thi quá mức lươn lẹo, về sau ai dám phụ trách các vụ án nữa, khi mà sơ sẩy cái là dính tội lạm quyền.
Đúng vậy đúng vậy, về nhà ăn lẩu thôi, vương triều Đại Dận ta mưa thuận gió hoà, không có gì khẩn trương cấp bách. Chuyện này vốn được coi là đại sự, nhưng một khi thái tử đứng ra gánh vác, đại sự liền biến thành chuyện nhỏ. Hoàng Thượng còn có thể gây khó dễ cho công thần sắp sửa sinh cháu trai cho ngài ấy sao? Nhìn người ta một thân kiêm mấy chức mệt muốn chết, không thưởng còn phạt, rõ ràng không phải tác phong của Hoàng đế.
Giản quận vương nhìn lướt một vòng, vài vị đại thần Nội Các như đám gấu mù, gặp trời lạnh liền muốn ngủ đông. Bản thân hắn thế nào cũng được, chuyện bắt đầu từ Tinh Hà, dù nàng ta bị phạt hay được bỏ qua đều không ảnh hưởng gì tới hắn. Chẳng qua nha đầu này cũng giỏi tính toán lắm, sau vụ này Nam Ngọc Thư chắc chắn không thể yên ổn ngồi cái ghế chỉ huy sứ được rồi, dù không bị cách chức điều tra thì cũng sẽ bị nghiêm ngặt giám sát.
Cẩm y sử và Chỉ huy sứ địa vị ngang nhau, thế là từ đây nàng chính thức vươn lên trước. Hắn sờ sờ mũi cùng mọi người ngồi xuống, nghiêng đầu mỉm cười với Mẫn quận vương nhưng không nói gì.
Hoàng đế thở dài, gấp công văn trong tay lại đặt lên bàn thấp trên giường đất. Ông nhìn Thái tử, giọng điệu vẫn có phần không vui: “Quy củ Đông Cung đến lúc cần sửa lại rồi. Nữ thượng thư kia của con nếu đã điều ra ngoại đình, nhất định phải tuân thủ phép tắc ngoại đình, không phải quan viên Quân cơ viện không được tiếp xúc với báo cáo điều trần. Niệm tình nàng ta mới nhậm chức hôm kia, lại nóng lòng hỗ trợ cấp trên phá án, chuyện này tạm thời không truy cứu nữa. Nam Ngọc Thư……” Một ngón tay gần như muốn chọc thủng ót của hắn: “Hành sự lỗ mãng, làm việc bất lực! Nếu còn tiếp tục như vậy ngươi nên tự mình xin từ chức đi, để người có bản lĩnh lên làm.”
Đương nhiên không thể xử trí được rồi, nếu làm thì phải gộp Túc Tinh Hà và Thái Tử vào để phạt chung, vì một tên tham quan mà đụng tới hai người này thật không đáng giá. Nhưng mà đáng giận cũng thực sự đáng giận, cái tên giá áo túi cơm ở Khống Nhung Tư kia ngày thường ở bên ngoài quen thói diễu võ dương oai, đến thế nào là mật tra cũng không biết, đúng là thế hệ sau càng ngày càng thụt lùi!
Cuối cùng không giải quyết được gì, không ai phải chịu trách nhiệm, tan triều, hoàng đế mang Cập Tín Vương trở về Lập Chính Điện(1). Mấy vị quan viên Nội Các mới nhón nửa bàn chân ra khỏi noãn các đã ngẩng đầu nhìn trời xám xịt hô lên “Lạnh quá đi mất”, ôm cánh tay vội vã cáo từ về nhà. Trong noãn các chỉ còn ba anh em và Nam Ngọc Thư, Giản quận vương cười tiếp đón Thái Tử và Mẫn quận vương: “Hôm nay không có chuyện quan trọng lại đúng hôm trời tuyết, hay để ta gọi lão tứ đến đây, huynh đệ chúng ta tới Trí Mĩ Lâu ăn < Cá tươi bốn món> (2) đi, thế nào?”
Mẫn quận vương tất nhiên biết nghe lời phải, huynh đệ bọn họ chia thành hai phe, Thái Tử và Tín Vương là anh em cùng mẹ, đương nhiên ủng hộ nhau. Mẫu thân của Mẫn quận vương thân phận thấp nhất trong số họ, chỉ đứng hàng Phu nhân. Lương phu nhân và Tả chiêu nghi thân thiết, hắn và Giản quận vương từ nhỏ lớn lên với nhau, hắn và Giản quận vương thuận lí thành chương hợp lại một phe.
Hai người đều chờ Thái Tử tỏ thái độ, Thái Tử mặt mày rầu rĩ, khoát tay: “Thuộc hạ toàn lũ mèo đen, giao việc mà làm ăn thế này đây, ta nào còn tâm trí ăn với uống? Không đi đâu, hai người tự đi đi, ta phải trở về nghĩ cách giải quyết cho xong đã.” Dứt lời vung tay áo mang Nam Ngọc Thư về Đông Cung.
Một đường không ai nói chuyện, chính bởi không nói gì nên càng làm lòng người run sợ. Nam Ngọc Thư cúi đầu đi theo phía sau, khi đến bậu cửa Thông Huấn Môn Thái Tử dừng chân quay đầu lại nhìn hắn một cái, chán nản lắc đầu. Hắn không dám biện bạch, cúi đầu càng thấp. Đi đến cổng trái của Vĩnh Phúc Môn, Thái Tử lại quay đầu nhìn hắn thở dài cái nữa, lông tóc hắn dựng hết cả lên, vội vã nhận tội: “Ngàn sai vạn sai đều do vi thần, điện hạ cứ tước mũ ô sa của thần, nghiêm khắc trách phạt đi ạ.”
Thái Tử rũ mi nhìn hắn, rất muốn mắng hắn một câu đồ ngu, bị người ta gài bẫy cho như thế vẫn không biết, lăn lộn hơn chục năm công cốc cả. Nghĩ lại may mà Tinh Hà không có ý đoạt mạng người ta. Nếu không chỉ cần nàng nghĩ cách lén đưa bản công văn đó mà không để ai biết thì tên này chỉ còn đường chết thôi, không cách nào bao biện được.
“Ngươi vẫn nên đến cảm ơn Túc đại nhân đi.” Cảm tạ nàng không đuổi tận giết tuyệt.
Nam Ngọc Thư vòng tay một lúc, thưa vâng.
“Sau này chung sức hợp tác, nàng là phó sứ, những chuyện nghiêm hình thẩm tra đó cũng nên chia sẻ với nàng mưới phải.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn bầu trời, khoanh tay trước ngực hỏi: “Tối hôm qua còn kinh động Kim ngô vệ? Là ai lãnh đạo đưa người về?”
Nam Ngọc Thư khom người hồi bẩm: “Là hữu vệ tướng quân Lâu Việt Đình.”
“Là hắn ư?” Thái Tử im lặng một lúc, lại hỏi: “Lúc Túc Tinh Hà tới hắn còn ở đó không?”
Nam Ngọc Thư ngẫm nghĩ, đáp: “Lúc Lâu Việt Đình lĩnh người đi vừa hay Túc đại nhân mới đến, hai người gặp nhau ở cổng, còn nói mấy câu.”
Thái Tử rũ mắt, cổ áo lông chồn tía ôm lấy sườn mặt, càng khiến màu da trắng như không còn huyết sắc.
Nam Ngọc Thư trong lòng thấp thỏm, không biết chủ tử đang nghĩ gì. Hắn chịu đựng nửa ngày rồi bật thốt: “Chủ tử gia phạt thần đi, như vậy trong lòng thần mới an ổn được.”
Thái Tử mặt không biểu cảm nhìn lướt qua hắn: “Ngươi đường đường là chỉ huy sứ, ta còn có thể phạt ngươi đội gạch đứng tấn à? Được rồi, trở về đi, đừng ở chỗ này làm phiền ta nữa.”
Sắc mặt Nam Ngọc Thư nháy mắt đỏ bừng, gặp gió lạnh đỏ cũng biến thành tím ngắt. Hắn không dám nhiều lời, nâng tay vái một cái thật sâu rồi lủi đi theo hướng cổng Gia Phúc.
Lâu Việt Đình…… Thái Tử vừa đi vừa cân nhắc, Kim ngô hữu vệ tướng quân, thuộc hạ dưới trướng của Túc Tinh Hải. Đúng khéo thật, lại ngay khi bộ hạ của hắn tuần tra qua đó. Từ <Tiền Môn Lâu Tử> chia thành hai bên, nơi đó vốn dĩ không đơn thuần chỉ do Kim ngô hữu vệ quản lí, một nửa vẫn là địa bàn của Kim ngô tả vệ…… Mấy cái này cũng cho qua đi, quan trọng nhất là tên Lâu Việt Đình kia chính là kẻ đã lớn lên cùng với Tinh Hà, đây mà điều khiến người ta phải suy nghĩ.
Trời đổ tuyết lớn, Thái Tử cúi đầu đi trước, Đức Toàn nỗ lực hết sức bung dù, phía sau còn một thái giám đi theo. Từ Sùng Giáo môn đi một đường thẳng là về đến Lệ Chính Điện, nửa đường ngẩng đầu nhìn, thấy một mỹ nhân mặc quan phục thanh lệ đứng trên thềm son, đang sai bảo thái giám quét tuyết đọng.
Một tiếng chủ tử cất lên, xuyên qua gió tuyết lạnh lẽo rơi vào tai hắn. Hắn chợt dừng chân, nàng từ bậc thềm điêu khắc kia chạy bước nhỏ, hai tay nhấc vạt áo dài tiến đến trước mặt hắn, vừa hỏi hắn có lạnh không vừa nhanh nhẹn nhét lò sưởi tay vào lòng hắn.
Đức Toàn rất giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy Túc đại nhân đội tuyết đứng tất nhiên không thể để như vậy. Gã nghiêng dù sang phía nàng nhưng không để ý trên đỉnh dù còn tuyết đọng, tuyết rơi đánh độp xuống cổ chân nàng.
“Ôi chao……” Đức Toàn hô to gọi nhỏ: “Nô tài đáng chết.”
Câu nói này dường như đã động chạm đến Thái Tử, hắn cười lạnh một tiếng đánh giá Đức Toàn: “Ngươi là nô tài của ai?”
Đức Toàn ngẩn ra choáng váng, theo lý thuyết đâu cần rạch ròi quá như vậy, của ai thì cũng không phải vẫn là của ngài sao.
Đương lúc gã còn ngây người há mỏ, Thái Tử đã bước lên thềm son, Tinh Hà và gã liếc nhau một cái, vội theo đi lên.
Thực tế nàng đã nhận được tin từ noãn các ngay khi hoàng đế bước ra khỏi cửa. Nam Ngọc Thư hữu kinh vô hiểm tạm thời vẫn được giữ lại, chẳng qua thanh danh đã mất, giờ chỉ cần hắn phạm lỗi thêm một lần là có thể dễ dàng đá hắn xuống. Về phía nàng, cũng coi như chính thức lộ mặt trước Hoàng đế và Nội Các, vốn định trực tiếp đến diện kiến thánh cung nhưng Thái tử đã chu đáo từ chối việc này. Dù sao mục đích đã đạt được, không để bụng chút chuyện nhỏ. Trước mắt cần đối phó với Thái Tử đã, dù sao nàng đã hạ quyết tâm, nếu hắn chất vấn thì nàng sẽ một mực khẳng định muốn giúp Nam Ngọc Thư giải quyết chuyện cấp bách. Dù gì trong thời gian ngắn như vậy không thể nghĩ ra cách thoát tội khôn ngoan hơn.
Nàng cẩn thận xem mặt đoán ý, Thái Tử gia đi vào thư phòng, ngồi xuống giường đất phía nam. Đầu giường đặt một lư hương đồng Bác Sơn, làn khói từ lư hương bay lên phất phơ, thỉnh thoảng lướt qua mặt hắn, ánh sáng bên ngoài cửa sổ âm trầm khiến khuôn mặt kia như thêm phần mơ hồ u ám.
Hắn tháo vòng tay hổ phách sáp ong xuống đặt bên cạnh lư hương, rồi dựa lưng vào đệm giơ tay xoa cổ. Tinh Hà lập tức hiểu ý, tiến lên thay hắn xoa, vừa dịu giọng nói: “Hôm nay tuyết đầu mùa, thần đã bảo bên thiện làm món lẩu thịt dê, chủ tử ăn lúc còn nóng, dù giữa đông cũng không sợ lạnh.”
Thái Tử nhắm mắt lại ừ một tiếng, thật lâu sau mới nói: “Ngươi không hỏi xem Nam Ngọc Thư bị xử lí như thế nào à?”
Đầu ngón tay nàng thong thả xoa hai bên huyệt Thái Dương của hắn, vẫn nhẹ giọng: “Có chủ tử ra mặt còn sợ không thoát tội được sao? Nam đại nhân tuy rằng lỗ mãng, Hoàng Thượng cũng không thể theo phép mà phạt. Đối nội, chúng ta biết hắn làm tổn hại thánh mệnh, nhưng với bên ngoài mà nói, hắn tróc nã tham quan, giữ gìn triều cương, nào có tội gì?”
“Ngươi thực sự nghĩ như vậy?” Thái Tử kéo tay nàng xuống, quay đầu lại nhìn nàng.
Nàng cười cười: “Thần đúng là nghĩ như vậy.”
Nhìn nàng ở khoảng cách gần như thế, mỗi một ánh mắt, thậm chí là lỗ chân lông của nàng cũng đều hiện ra rõ ràng. Nhưng hắn biết, để đấu tâm nhãn với nàng tới nay hiếm người có thể. Thái Tử hơi híp mắt, ánh mắt càng sâu, hắn siết tay nàng: “Chính hắn khai ra ngươi, Giản quận vương và Mẫn quận vương đều yêu cầu phải thẩm tra ngươi, ngươi có biết một khi bị định tội sẽ là kết quả gì không?”
Có tia sáng khẽ lướt qua mắt nàng, nhưng chỉ trong giây lát mà thôi: “Không thể xử Nam đại nhân theo phép liền muốn lấy thần ra khai đao? Hơn nửa đêm xảy ra chuyện, làm sao thần phản ứng kịp với chuyện khẩn cấp như vậy ạ?”
Nói gấp nhưng cũng không gấp lắm, bên ngoài đều nói Khống Nhung Tư cậy quyền hoành hành, dù có náo loạn thì Nam Ngọc Thư chỉ phải chịu chút hình phạt mà không sợ bị mất chức. Sau cố tình vẽ rắn thêm chân, mới là trí mạng. Hắn hiện tại còn cảm thấy công văn của Hình Bộ kia còn phải thẩm tra lại. Dù sao chữ <Dũ> sửa thành < Sấu> so với sửa thành <Dũ> cũng không khó hơn bao nhiêu.
Tâm mệt quá…… Thái Tử thở một tiếng thật dài: “Người được nhà ngươi nhớ thương đúng là có muốn cũng không hưởng được phúc.”
Tinh Hà biết hắn cố ý nói mát, cụp mi rũ mắt phúc thân: “Đa tạ chủ tử khích lệ.”
Đưa cho cây gậy thật dám bò lên trên! Hắn cười khẩy, rời mắt sang chỗ khác.
Nói thật, Nam Ngọc Thư có thể trụ được là tốt nhất, không thể thì cũng do bản thân hắn không có đầu óc, không thể trách ai. Tinh Hà thì khác, hắn cố ý nhắc đến Giản quận vương với nàng, là hy vọng nàng hiểu chuyện một chút, biết tốt xấu, đừng đi lầm đường tối lại trở thành con cờ cho người khác lợi dụng.
Thái Tử có thâm ý của Thái Tử, Tinh Hà tất nhiên cũng có tính toán của riêng mình. Trên đời này làm chuyện có lỗi với hai bên chủ tử cũng chẳng khác nào đàn bà gả một lúc hai chồng, làm gì có kết cục tốt? Ai nàng cũng không muốn nương tựa vào, nàng làm mọi thứ chỉ vì chính mình. Có thể trở nên nổi bật là tạo hóa của nàng, nếu bại, cũng là vận mệnh của nàng, dù phải chết nàng cũng nhận.
Đáng tiếc, nàng đang nghiêm túc ủ mưu thì bị câu nói của Thái Tử phá bĩnh. Hắn xụ mặt hỏi Tinh Hà:
“Cái người tên Lâu Việt Đình kia và ngươi gặp nhau ở Khống Nhung Tư à, khéo quá nhỉ? Nghe nói gặp hắn ngươi môi cười rạng rỡ, mừng vui tột độ, quan hệ giữa các ngươi là gì mà dám đứng trước cửa cơ quan ve vãn tán tỉnh nhau hả?”
_________Chú thích______
(1) Lập Chính Điện -> Giờ t mới nhận ra là cung điện của hoàng đế là Lập Chính Điện, còn của Thái Tử là Lệ Chính Điện, cả hai phát âm như nhau nhưng khác chữ, đó giờ nhầm mãi T.T
(2) Cá tươi bốn món
(3) Tiền Môn Lâu Tử