Chương 1: Người nơi cung ngọc
Qua tiết sương giáng, trời càng ngày càng lạnh. Cái lạnh trong cung là cái lạnh không thể chạm tới, giống như tơ nhện, nghiến răng nghiến lợi đâm vào xương cốt.
Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn đã tiêu tán, chân trời còn lưu lại chút ánh lam, các đình đá dọc hành lang bắt đầu được châm đèn. Tiểu thái giám mười hai, mười ba tuổi tay xách thùng dầu đèn, cầm giấy nhóm đi về phía trước, gió thổi ngọn lửa ở đầu mẩu giấy loe lóe, cái bóng bập bùng uốn lượn ở chân tường.
Cửa tường(1) mở ra, hơi lạnh mênh mông phả vào mặt, lạnh đến mức cõi lòng run lên. Cung nữ ngó ra ngoài nhìn một lượt, lại trở về phục mệnh. Đứng trong bóng của cánh cửa là một người đội hoa quan, mặc lan bào(2) đỏ cổ tròn. Đai lưng khắc hoa bằng ngọc Dương Chi buộc chặt ở eo, cổ áo bằng nhung tơ che một phần xương cằm, trong bóng tối ngũ quan càng sắc nét.
“Thượng Y Cục đưa xiêm y đến ạ, thỉnh đại nhân xem qua.”
Bộ triều phục được đặt trên khay gỗ sơn sài màu đỏ được trình lên, người đứng trong bóng tối chậm rãi bước ra ngoài sáng. Nàng hơi nghiêng mặt, làn da dưới ánh đèn trắng đến rực rỡ. Giơ tay kiểm tra từng góc cạnh, từng đường may, quan phục của chủ tử từ lúc hoàn thiện cho tới đi đưa tới Đông cung, tất phải trải qua vô số tầng sàng chọn, càng đến cửa cuối càng không được sơ sót.
Các cung nhân rũ mắt nhìn chằm chằm mũi chân, chờ đợi là thứ dày vò nhất. Khác lần trước, lần này kiểm tra có hơi lâu, chờ mãi chờ mãi vẫn không nghe nói gì, lờ mờ bất an. Không ai dám ngẩng đầu lên nhìn, cùng với tiếng tim đập thình thịch, tấm lưng lại càng cong hơn, chỉ nghe tiếng móc sắt của ngọn đèn treo trên mái va chạm nho nhỏ, một tiếng lại một tiếng, trong buổi tối tĩnh lặng đặc biệt khó nghe.
Ống tay áo tỳ bà nhẹ nhàng lay động, trên đầu phát ra giọng nói mềm ấm:
“Ngụy cô cô, ngươi từng ngửi qua mùi già nam chưa?”
Quản sự Thượng Y Cục lúng túng đáp: “Dạ thưa, nô tỳ từng ngửi qua……”
Khay sơn đỏ liền bị một ngón tay đẩy lại đây.
Quản sự lo lắng không yên ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt vô cùng mỹ lệ. Đôi mắt này không hề trải qua cực khổ, rất sống động, bên trong ẩn chứa mênh mông khói sóng, tựa như một dòng nước xuân lay động. Nhưng xưa nay cái gì quá tốt đều sinh ra khoảng cách. Tựa như Bồ Tát trong điện thờ, chỉ có thể kính ngưỡng, không thể tranh luận.
Ngụy cô cô không dám thở mạnh, run run nâng tay áo đã được xông hương lên, mùi thoang thoảng, khuếch tán trong không khí không quá nồng, nhưng hương thơm vẫn đủ ngọt tràn vào khoang mũi.
“Sao lại thế này!” ___Nàng ta cả kinh, quay đầu quở trách cung nữ: “Là ai tự ý đổi huân hương?”
Cung nữ nâng khay y phục run rẩy, mười ngón bấu chặt góc khay, đầu ngón tay trắng bệch.
“Thưa…thưa cô cô, trước đó Hạ quản đới có đến kiểm tra, nói Thái Tử gia có thể không thích già nam hương. Lại nói rằng phía nam mới tiến cống một chuỗi Phật châu, Thái Tử gia không kêu lưu lại, sờ một cái liền sai người mang đến Tứ Chấp khố rồi……”
Ngụy cô cô tức đến nghiến răng: “Họ Hạ kia là cái thứ gì, kinh nghiệm đầy mình mà lại đi nghe hắn!”
Tức thì tức nhưng chuyện đã rồi, giờ mắng cũng vô dụng. Nàng ta quay lại hạ người tồn an (3):
“Nô tỳ sẽ lập tức lấy một bộ khác tới ạ, lúc này còn chưa đến giờ lên triều, nhất định sẽ không khiến Thái tử chậm trễ, Túc đại nhân, ngài xem……”
Túc đại nhân, Túc Tinh Hà, là nữ thượng thư của Đông Cung. Nàng ấy khác những người khác, do xuất thân cao, nhập nội đình đã lập tức làm cung sứ cung nhân (4), tương đương chức quan tứ phẩm. Năm năm sau thăng nhất phẩm, nhậm chức Đông Cung thượng thư, thay Thái Tử phê duyệt văn thư từ ngoài cung gửi đến, thuộc ban cố vấn của Thái Tử. Nhưng thế đạo xưa nay bất công với phụ nữ, mặc dù quan hiệu danh chính ngôn thuận, đi kèm một chữ “Nữ” lại bị kiềm chế, bên cạnh việc cố vấn cho Thái tử, chủ yếu vẫn là lo liệu cuộc sống hàng ngày của Thái tử.
Các nữ quan có liên quan đến ngoại đình đôi khi không dễ châm chước cho. Đặc biệt vị này lại nổi danh khắc nghiệt, phạm lỗi trước mặt nàng đảm bảo không dễ cho qua.
Không ngoài dự đoán, nàng cười khẩy:
“Bề trên không thích mùi hoa huệ. Hôm nay phải dùng đoan tráo (5), vạn tuế gia chỉ thưởng một bộ thôi, cô cô tìm chỗ nào được một bộ khác để đổi? Ở đây ta có trăm vàn giải thích, nhưng chắc gì chủ tử đã hiểu cho. Ngụy cô cô biết Thái Tử gia có quy định dùng huân hương, mùi quá nồng sẽ khiến chủ tử tổn thương tì vị, đây là định chọc giận ngài ấy mà.”
Mẫn cảm với hương liệu là còn nói giảm nói tránh, Thái Tử có thể vì tức giận mà lên cơn sởi, nghiêm trọng còn tức ngực. Trữ quân của đất nước, thứ gì có thể khiến ngài ấy khó thở, ai lại dám để ngài ấy bị khó thở? Ẩn dụ sau câu này phân tích ra khiến người ta sợ hãi.
Ngụy cô cô ngây dại, chân mềm đến mức nhũn ra, lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ thất trách, xin Túc đại nhân giáng tội.”
Phạm lỗi trong công việc là đại kị, đặc biệt còn đối với công việc đặc thù này, một khi sơ suất liên lụy đến rất nhiều người. Ngụy cô cô sợ hãi, nàng ta lăn lộn ở Thượng Y Cục mười năm, luôn luôn thuận lợi, lâu dần có chút lơ là. Hiện tại xảy ra chuyện, đừng nói đến chức vị, cái mạng có khi còn không giữ được.
Trung y ướt một mảng, giữa trời rét mướt dính chặt lấy da thịt, chỉ cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo, ba hồn bảy phách từ đó chui ra. Cùng đường bí lối, cung đình không phải nơi nói đến tình người, kết thúc như thế nào, trong lòng hiểu rõ. Hận không thể hít một hơi nhắm mắt, thôi thì thôi, nhưng hiện tại không thể buông xuôi, phải cố vượt qua. Đang lúc kinh hãi thì vạt áo thêu hoa văn sóng nước tiến lại gần, ánh đèn chiếu vào những sợi chỉ bạc, phát ra những tia lấp lánh.
“Đều là chỗ quen biết, cũng không đến mức như vậy.”
Giọng điệu của người bên trên thay đổi, trở nên ấm áp:
“Thuộc hạ tự chủ trương, cô cô sơ suất, tuy phạm sai nhưng tội không lớn. Như vậy đi, Cung nhân trực hôm nay đều đến Dịch Đình Cục mỗi người lĩnh ba mươi gậy. Cô cô cấm túc mười ngày, phạt bổng lộc nửa năm, cảnh cáo như vậy là được.”
Nói xong liền giang tay đỡ hờ một cái nâng dậy. Quay đầu sai cung nữ mang y phục vào xông lại hương khác, các cung nữ vâng dạ, vội nâng bảy khay y phục đi vào.
Tội rơi đầu mà chỉ bị phạt nửa năm bổng lộc, cung nhân của Thượng Y Cục ngơ ngác cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, quỳ xuống khấu tạ. Ngụy cô cô một mực nạp phúc với nàng:
“Túc đại nhân tâm như Bồ Tát, hôm nay nếu không nhờ ngài khai ân, chúng tỳ đều không sống nổi.”
Người đối diện sắc mặt bình thường, biểu cảm nhu hòa:
“Làm việc trong cung không tránh được có lúc răng va vào lưỡi. Ta có thể xỏ kim, việc gì phải làm khó sợi chỉ nhà ngươi.”
Đương nhiên lời ra khỏi miệng, tốt xấu còn xem tâm tình. Ngụy cô cô sống sót qua tuyệt cảnh, cứ luôn miệng cảm ơn:
“Tương lai đại nhân cần dùng đến nô tỳ, nô tỳ chắc chắn tận tâm tận lực hồi báo đại nhân. “
Đối phương dắt môi cười nói “được”, xoay người đi về hướng chính điện.
***
Cung điện rất lớn, chính điện để làm chính sự, hai bên là hai thiên điện, sau cánh cửa sơn son thiếp vàng phía đông chính là tẩm điện của Thái Tử.
Đứng ngoài cửa nhìn vào, nội tẩm được ngăn cách với gian ngoài bằng một bức bình phong thêu sơn thủy. Xuyên qua lớp vải mỏng, có thể nhìn thấy bàn bên trong có thắp đèn, bóng cung nữ châm trà mông lung. Từ tấm rèm quét đất thêu hoa vạn tự thò ra một cánh tay, đốt ngón tay trắng trẻo thon dài, động tác tiếp nhận đĩa trà như vân ve một cánh hoa, ly trà và bàn tay như hòa làm một.
Cuộc sống cung đình thật ra không có nhiều màu sắc như bên ngoài đồn đoán, làm gì, khi nào, cũng đều có quy củ bất di bất dịch. Nàng lui về sau, đứng ở một góc đại điện phóng mắt đánh giá, xông hương đại điện, xông hương đệm giường, hạ trướng, hạ mành, tất cả đều diễn ra một cách có trật tự. Ở đây phải chú ý tư thái bình ổn, không được loạn, không được ồn. Nàng thích nhất là nhìn những cung nữ này làm việc với bàn tay khéo léo, đôi chân uyển chuyển, dù có là vũ công hạng nhất cũng phải chào thua với tư thái nước chảy mây trôi của họ.
Lò xông hương chạm hình li thú bằng vàng được bê vào, lúc đặt xuống nền nhà bằng gạch vàng phát ra âm thanh trầm đục. Hai cũng nữ treo triều phục lên giá, vắt một chiếc khăn nửa khô trong chậu, lau qua lại ở ống tay áo.
Hương liệu cũ đã thấm vào vải, phải làm nhạt mùi mới có thể xông hương liệu khác. Cung nữ nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, vẫn dùng già nam hương như mọi lần ạ?”
Nàng lắc đầu, hương hoa huệ và già nam không dung hợp với nhau được. Nàng nói: “Dùng giáng hương.”
Hương này không quý bằng long tiên, già nam, cũng không có gì quá đặc biệt, được cái rất ôn hòa, phối với hương hiệu nào cũng hợp. Trên sách cũng ghi, nói nó “Ban đầu không thơm lắm, nhưng kết hợp với hương liệu khác thì mùi rất đẹp.” Đôi khi khiêm tốn cũng có chỗ đáng quý.
Cung nữ được lệnh, một người mở nắp lò, một người đặt hương liệu vào trong, Xuyên qua nắp chạm rỗng, có thể thấy hương cháy lên rất nhanh. Triều phục được trải rộng, khói vấn vít qua hoa văn rồng năm móng ở ngực áo, cái đầu ngạo nghễ, vảy rồng, râu rồng, sừng rồng trên lớp vải xanh đen sống động như thật.
Nữ quan tư môn từ tẩm điện đi ra, uốn gối với nàng: “Chủ tử mời đại nhân vào nói chuyện ạ.”
Nàng lập tức đi qua.
Cung nhân hầu hạ trong tẩm điện nối đuôi lui xuống, trong điện im ắng, ngẫu nhiên vang lên tiếng đồng hồ nước tí tách. Nàng bước đi trong bóng tối và ánh sáng xen kẽ, vòng qua bình phong, dừng ở mép thảm, hành lễ: “Nghe chủ tử phân phó.”
Sau màn trướng, không thấy thân ảnh của Thái Tử, chỉ thấy nửa vạt áo màu đen lay động theo bước chân, tay áo phấp phới.
Đợi một lúc lâu mới có tiếng nói truyền ra, không rõ tâm tình: “Hôm nay thảo luận chính sự ở chính điện, thái giám bên người Tả chiêu nghi bẩm báo, nói chiêu nghi nương nương thân thể bất an, xin hoàng thượng tới thăm.”
Nàng nghe xong liền hiểu rõ, đã không nhớ là lần thứ mấy, phụ nữ chỉ thích tranh nhau những thứ danh vị vô nghĩa này.
Thân mẫu của Thái Tử là Hoàng Hậu, mất đã sáu năm, trung cung vẫn luôn để trống. Hoàng Thượng sủng ái Tả chiêu nghi, lại không chịu phong bà ta làm hậu. Chiêu nghi cách hậu vị chỉ một bước, nhưng một bước này lại có vẻ xa như núi như sông, làm cách nào cũng không được. Như vậy làm sao có thể chứng tỏ thân phận trước chư vị hoàng tử? Đơn giản là bảo hoàng đế hãy buông chính sự, đến Phượng Sồ cung thăm hỏi rồi. Thánh quyến không suy, phong quang truyền ra ngoài, lâu dần cũng coi như tám lạng nửa cân với tiên hoàng hậu.
“Chủ tử không tiện thăm hỏi, ngày mai thần sẽ tới Phượng Sồ cung thay chủ tử thỉnh an nương nương.”
Người trong trướng ừ một tiếng:
“Cả chuyện phò mã bị ám sát, Hạ Linh công chúa nóng lòng muốn kết án, không thể kéo dài. Trở lại ngươi hãy tới Khống Nhung Ti (6), đưa danh sách đã bàn, tạm thời hủy án đi.”
Nàng nhíu mày không đáp.
Thái Tử phát hiện, buông công văn ngồi dậy.
Đèn cung đình treo cao, giường thấp bằng gỗ đàn hương dưới đèn tỏa ra thứ ánh sáng hắc ám, hắn khoanh tay, thấp giọng hỏi, nửa nóng nửa lạnh:
“Làm sao?”
Nàng cắn răng: “Theo ngu kiến của thần, hiện tại không nên hủy án.”
“Lý do?”
“Phò mã Cao Ngưỡng Sơn chết trong nội trạch, Hạ Linh công chúa không hỏi nguyên nhân chết đã nóng lòng kết án. Công chúa là do Tả chiêu nghi sở sinh, mà Tả chiêu nghi vì muốn bước lên hậu vị mà bày trò khắp chốn……”
Đôi mắt kiêu ngạo kia ánh lên nét cười, trong giọng nói cũng toát ra sự dung túng:
“Thế xem ra vụ án này không nên hủy. Không những vậy còn phải tra xét cẩn thận đúng không?”
Nàng nói vâng: “Thỉnh chủ tử thư thả cho hai ngày.”
Người ngồi trên giường thấp thở dài một cái:
“Cũng được, dù sao chiếu lệ cũng lâu rồi, thêm ba năm ngày cũng thế.”
Bàn tay nâng lên, nhẹ giọng ra hiệu, nghe như gọi mèo gọi chó: “Tinh Hà, lại đây.”
________________________________
## Chú giải của editor
(1) Tùy tường môn: một loại cửa nhỏ dùng để thông giữa các sân, viện
(2) Lan bào 襕袍: một kiểu y phục cho quan lại bắt nguồn từ thời Bắc Chu
(3) Tồn an: một trong số những lễ nghi cung đình, đặc biệt ở triều Thanh
(4) Cung sứ cung nhân 恭使宫人: Chức nữ quan chính thức của Bắc Ngụy, hàm tứ phẩm
(5) đoan tráo 端罩: Mãn ngữ gọi là “đả hô”, mặc ngoài triều bào, cát phục bào hoặc thường phục, có cổ tròn, hai hàng khuy, lót lông.
(6) Khống nhung ti: Tên khác của Binh bộ thời Đường
_______________
Vì mất nhiều thời gian nên tiến độ bộ này xác định là rùa bò mọi người thông cảm. Cảm ơn các bạn đã ghé qua, đừng tiếc một sao ủng hộ mình nhé