Chương 2: Là anh!
Chính ly rượu có chứa thuốc kia, đang khiến Thiên Kim rơi vào mê man, cả người nóng hổi, bức rứt rất khó chịu. Chính vì thế mà Từ Khiếu mới có lý do đưa cô lên phòng nằm nghĩ trước, vì cô vẫn nghĩ rằng bản thân đang say rượu, chứ đâu thể ngờ tới chuyện sập bẫy kẻ gian.
“Em cẩn thận, để anh mở cửa phòng.”
Bề ngoài Từ Khiếu là người lịch sự, trông có vẻ đàng hoàng, nhưng lại tâm cơ nung nấu ý định đưa phụ nữ lên giường. Bởi có câu, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, quả không sai.
*Cạch.
Chật vật một tí vì vừa dìu Thiên Kim vừa mở cửa nên có hơi lâu, tới khi khóa cửa được mở, hắn ta liền mỉm cười đắc chí. Nhưng đại sự chưa thành,giữa chừng đã gặp phải trắc trở vì có một thế lực từ người thứ ba nào đó vừa đặt tay lên vai hắn, dùng sức ngăn cản.
Từ Khiếu cau mày, nét mặt rõ ràng không vui, định ngoảnh đầu nhìn xem là kẻ chán sống nào dám cản trở chuyện tốt của mình, thì lại khựng người khi cảm nhận được thứ vật thể như vũ khí đang dí sát sau lưng.
“Còn muốn ngắm bình minh thì lập tức buông cô gái này ra. Hoặc là lát nữa sẽ được trở về với đất mẹ thân yêu.”
Gương mặt hân hoan, bỗng nhiên biến sắc sau khi nghe xong màn cảnh cáo bén ngót đến từ ai đó, cái thứ âm giọng như bão tuyết kia, khiến Từ Khiếu bất giác run môi, nhưng vì thể diện của một thằng đàn ông, hắn vẫn cố chấp hỏi:
“Anh…anh là ai mà muốn…muốn…”
“Là người duy nhất có tư cách lên giường với cô ấy! Sao hả, chắc mày đang chán sống mới dám động vào người phụ nữ của ông đây nhỉ?”
Anh ta trầm tĩnh đáp trả nhưng ngón tay lại lên nòng khẩu súng, âm thanh vang lên khiến hắn toát mồ hôi, mà Thiên Kim ở kế bên chỉ loáng thoáng nghe vài từ, đến tầm nhìn cũng bị mơ hồ không thể nhìn rõ.
Cô nóng, thực sự rất nóng…
“Được được, đừng manh động. Tôi trả cô ấy cho anh, nào đỡ lấy!”
Thời gian còn chưa đầy ba phút, Tống Nhật Thiên Kim đã bị “sang tay” cho người khác. Từ Khiếu được thoát khỏi họng súng, liền tự động cách xa người đàn ông nguy hiểm đó, nhường lối vào phòng.
Lúc đối phương đưa cô ấy lướt ngang qua, Từ Khiếu chỉ kịp nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh ta, vô tình bắt gặp ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, hắn liền vội vàng rời đi, song cửa phòng cũng được đóng kín.
Nép vào vòm ngực ấm áp mang mùi hương nam tính thật đặc biệt, Tống Nhật Thiên Kim nhận ra người bên cạnh mình đã là người khác. Vươn mặt lên, cố gắng chống đỡ mi mắt mở thật to để xem xem rốt cuộc là ai, nhưng khổ nỗi trong tầm nhìn quá mông lung, cô chỉ thấp thoáng nhìn thấy anh ấy quen quen…
Im lặng dìu cô gái nằm lên giường, anh giúp cô cởi giày cao gót. Còn biết cơ thể cô đang nóng nên anh không chủ động đắp chăn cho cô mà cứ để tự nhiên như vậy, sau đó lẳng lặng ngồi yên trên giường, đưa đôi mắt thâm trầm, sâu sắc ngắm nhìn cô ấy thật lâu.
Đã ba năm trôi qua, nhưng dường như cô không hề thay đổi. Chỉ có anh, ở độ tuổi ba mươi, nhiều người bảo rằng Vương Tuấn Triết anh đã già…
Nghĩ cũng tủi thân, U30 rồi mà mãi chưa có mối tình vắt vai, “thằng nhỏ” của anh cũng sắp mốc meo mất rồi.
“Là anh phải không?”
Bỗng nhiên có giọng nói của người phụ nữ khe khẽ vang lên. Ánh mắt hai kẻ say chợt không hẹn nhưng đột ngột liên kết với nhau, chỉ là anh không say như cô ấy.
Cũng không rõ cô đang tưởng anh là ai? Nhưng anh vẫn đáp:
“Phải! Là tôi!”
Câu trả lời vừa kết thúc, cánh tay của anh liền bị cô gái nắm lấy, bất ngờ dùng lực kéo xuống khiến anh chả kịp phòng bị, cũng may trước khi ngã lên người đối phương, anh đã kịp lấy tay chống xuống nệm, nhưng khoảng cách hiện tại giữa hai khuôn mặt vẫn đang rất gần kề.
Anh ấy đang hoang mang, cô ấy thì bị thuốc trong người tác động. Cổ họng khô khan, nhiệt độ tăng cao bất thường, cả người cứ rạo rực làm sao mà lại đến mức khiến cô mất kiểm soát, một giây đường đột liền choàng tay ôm cổ người đàn ông, lập tức gửi gắm lên đôi môi nam tính, nụ hôn cuồng nhiệt.
Người cô hỏi là ai? Sao khi nhận được câu trả lời thì lại tin tưởng đến thế? Nụ hôn này, là ngọn lửa đang thiêu cháy dục vọng trong lòng người đàn ông một cách mãnh liệt, ở nơi nhạy cảm đã bắt đầu rục rịch, cô có thể bị anh chiếm trọn thân xác ngay lập tức.
Vành môi mềm, tuyến dư vị ngọt ngào hòa lẫn chút hương rượu trong khoang miệng, từng chút, từng chút câu dẫn tâm trí cả hai cá thể dần chìm vào mụ mị.
Bản chất ham muốn tăng nhanh, thúc đẩy mọi hành động đang dần vượt qua giới hạn. Đỉnh điểm là khi, cô đưa bàn tay vuốt nhẹ tấm lưng tráng kiện của người đàn ông. Từ từ câu dẫn, từ từ tác động, làm bàn tay của anh ta dần dà không chịu để yên một chỗ nữa.
Tiến đến chiếc váy trên người cô gái, dùng những ngón tay thon dài xuyên qua lớp áo bên ngoài lẫn nội y bên trong, nhẹ nhàng thăm dò vòng một căng tròn, xoa bóp nhịp nhàng.
Ba mươi năm, lần đầu tiên cùng phụ nữ làm chuyện ấy… Cảm xúc của anh thật khó tả, tuy hồi hộp nhưng vẫn hân hoan, nhiệt tình tuyệt đối.
Và hiển nhiên, một khi đã bước vào màn dạo đầu, sẽ phải đi đến bước cuối cùng mới dừng lại.
Hậu quả ra sao, ngày mai hẵng tính…
❤ Bấm like nha! ❤