Chương 292: “Chưa nghe nói tới”.
- Trang Chủ
- Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia -Thích Vy (full)
- Chương 292: “Chưa nghe nói tới”.
Cơ Vấn Thiên: “…”, nói lung tung sự thật gì đó.
“Hửm?”, Cơ Tiểu Dương ngơ ngác ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Con khi nào nói hắn là cặn bã vậy?”
Thích Vy nghiêm túc xoay đầu cậu bé về hướng Cơ Vấn Thiên: “Đã lâu như vậy rồi mà con còn chưa nhận ra sao? Cẩn thận nhìn kỹ xem, mắt của hắn, còn có luồng khí thế quanh thân này của hắn, thực sự không nhớ ra sao?”
Cơ Tiểu Dương cùng Cơ Vấn Thiên yên lặng nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên cậu bé như mèo dựng lông nhảy ra khỏi lòng Thích Vy, chỉ vào mũi hắn nói: “Người, người chính là chú dê béo gặp được ở Việt Thành đó sao!’
Cơ Tiểu Dương bất giác nhớ lại những gì mình từng nói lúc đầu, nói rằng phụ vương của cậu già nua tới mức ‘không làm được’, còn nói hắn đểu cáng không đáng nhắc tới…
Cơ Tiểu Dương che mặt, lúc này thực sự rất muốn òa khóc.
Cơ Vấn Thiên: “…”, thì ra đây chính là định nghĩa của con trai đối với bệnh nhân của nương hắn sao.
Nhớ lại lúc đầu để bịt miệng ‘Thánh Thủ Tiên’ hắn còn kêu Hình Tranh trả thêm ngân phiếu hai ngàn lượng…
Cơ Vấn Thiên đặt chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Xem ra con tôi chuyện còn chưa đủ, hay là bắt đầu từ ngày mai tăng thêm nửa giờ nữa đi”.
Cơ Tiểu Dương trong nháy mắt như bị sét đánh, đứng chết lặng tại chỗ một hồi mới ba chân bốn cẳng lao tới ôm chầm lấy eo thô của Cơ Vấn Thiên mà khóc: “Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Khi đó người râu ria hốc hác như vậy, đương nhiên con nghĩ rằng tuổi tác người rất lớn, kỳ thực không phải vậy đâu, người rất anh tuấn! Cũng không đểu cáng, phụ vương à! Cha à! Con thế nhưng là con trai ruột thịt của người đó!”, cầu xin người hãy thương xót cho con lần này!
“Phụ vương! Con trai ruột của người đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần rồi! Ban ngày con phải đến thư viện đọc sách, pha trò cho bạn bè vui vẻ, khi về còn phải hoàn thành bài tập tiên sinh giao, còn cả những điều nương bắt con phải học thuộc nữa, thực sự rất vất vả lắm rồi! Người đừng tăng thêm gánh nặng cho con nữa, được không? Con thực sự khóc cho người xem đó, oa…..”
Cơ Vấn Thiên bình tĩnh chọc chọc chiếc má bầu bĩnh của cậu bé: “Nghe có vẻ rất cực khổ”.
“Đúng vậy đúng vậy!”, Cơ Tiểu Dương liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu: “Cho nên có phải là bắt đầu từ ngày mai người sẽ rút ngắn nội dung hoặc thời gian học võ của con đi một chút? Trả lại cho con một tuổi thơ vui vẻ? Nhé?”
Cơ Vấn Thiên ngân nga một tiếng, tựa hồ đang cân nhắc tới gợi ý này, sau đó tại khoảnh khắc Cơ Tiểu Dương tưởng rằng hắn đã bỏ qua cho mình lại kiên quyết từ chối: “Không được!”
Cơ Tiểu Dương: “!”
Sau khi xác định hắn thực sự không buông tha cho bản thân, Cơ Tiểu Dương lập tức buông bàn tay đang ôm eo hắn ra, lật mặt nhanh như chớp, bĩu môi nói: “Một đứa trẻ đáng yêu như con cầu xin tha thiết như vậy mà người chẳng chút lay động, hừ! Nương à, người đàn ông này quá lạnh lùng, không đáng tin cậy đâu! Hay là người vẫn nên đổi một người khác để chung sống đi?”
Cơ Vấn Thiên: “…”
Thích Vy thản nhiên đáp: “Không sao, có tiền có thế là đủ rồi, con không phải cũng nói hắn là dê béo sao, một con dê mập mạp như vậy ở bên ngoài không thường thấy đâu, thôi cứ như vậy đi”.
Ánh mắt Cơ Vấn Thiên u ám nhìn nàng, cứ như vậy đi?
Thích Vy hành động như thể không chú ý tới ánh mắt đầy thâm ý bên cạnh.
Nhìn cái gì mà nhìn! Mỗi đêm đều đem nàng lăn lộn lại như bánh xèo, còn không cho phép nàng chiếm hời trên miệng lưỡi để chọc tức hắn sao?
Nói nhảm một lúc lâu Cơ Tiểu Dương mới chợt nhớ tới chuyện hôm nay gặp phải ở thư viện, nên cũng không đùa giỡn với cha nương nữa mà nghiêm túc hỏi một câu: “Hôm nay con nghe tiên sinh nói, Từ Trạch Lương sẽ thôi học, sẽ không tiếp tục học vỡ lòng ở học viện Kiêu Dương nữa”.
“…Thôi học rồi?”, Thích Vy nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Đang yên đang lành sao lại nghỉ học?”
Cơ Tiểu Dương không biết nói sao: “Chính vì không biết nên con mới tới hỏi người, con đang nghĩ, có phải là vị trưởng công chúa, cũng là mẫu thân của cậu ấy bên kia xảy ra vấn đề gì rồi không? Hoàng thượng bá bá trách phạt bà ấy rồi sao?”
Thích Vy nhíu mày: “Chưa nghe nói tới”.
Cho dù bị trừng phạt, cũng không có bằng chứng thông đồng giữa Cơ Vô Song với Trầm Vân Phỉ, nếu không muốn đắc tội tới người khác tất nhiên sẽ không tùy tiện khai ra nên trừng phạt cũng chẳng đáng là bao, chết rồi lại đóng cửa kiểm điểm một thời gian là được.
“Những học sinh khác trong thư viện có biết lý do thôi học của cậu ta không? Nhất định sẽ có bạn học có quan hệ không tệ biết đó”.
Cơ Tiểu Dương: “Có, chính cậu ta cũng nói là sẽ rời khỏi kinh thành, do đó con mới nghĩ, có phải trưởng công chúa thất thế, bị ‘đi đày’ rồi hay không?”
Thích Vy cau mày: “Không có khả năng này”.