Chương 281 “Nên như thế!”
- Trang Chủ
- Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia -Thích Vy (full) - Cô vợ nhỏ của vương gia
- Chương 281 “Nên như thế!”
Đại trưởng công chúa sống vài thập niên, sao có thể không hiểu, từ thái độ của nữ nhi, bà ta cũng có thể xác định trong chuyện này còn có bàn tay của con gái mình. Có điều không biết quá trình xảy ra sự cố gì mà đối tượng biến thành đại công tử Thích gia.
Nhưng người có thể kiểm soát tất cả những chuyện này ở Dục vương phủ thì chỉ có Cơ Vấn Thiên – kẻ mà Đại trưởng công chúa nghĩ tới đầu tiên.
“Vấn Thiên, dù nói thế nào thì Vân Phỉ cũng là biểu muội của ngươi, có phải ngươi hơi quá đáng rồi không?”, Đại trưởng công chúa cố kiềm chế cơn giận, trừng sang Cơ Vấn Thiên đang tỏ vẻ chuyện không liên quan tới mình.
Nữ nhi như hoa như ngọc của bà ta cố tình gài bẫy hắn thật nhưng hắn cũng không lỗ, cớ gì phải chà đạp người ta như thế!
Mọi người: “…”
Thích Vy bị cả hai mẹ con nhà này chọc tức tới mức bật cười.
Trước đó nàng còn cảm thấy Trầm Sĩ Kỳ tệ nhưng dù gì Đại trưởng công chúa cũng không trêu chọc mình, nàng không nên quơ đũa cả nắm, trúc tốt lại ra măng xấu thôi, không phải không có chuyện như thế. Nhìn hai anh em Cơ Vấn Thiên và Cơ Vô Dạ xem, gen hoàng thất vẫn rất tốt mà.
Nhưng giờ nhìn lại, người có thể dạy ra hai anh em như Trầm Sĩ Kỳ và Trầm Vân Phỉ thì sao có thể đàng hoàng, biết phân định đúng sai chứ? Rõ ràng là cái măng già mọc lệch mà.
“Lời này của Đại trưởng công chúa có chút vô cớ gây sự…”, Thích Vy cười lạnh: “Gây ra vụ bê bối này trong tiệc sinh thần của Vương gia nhà ta, kẻ quá đáng chẳng phải là Trầm cô nương sao? Vương gia nhà ta vừa rồi không hề đụng mặt nàng ta, sao lại bị nói là quá đàng?”
“Nếu không phải hắn…”
“Nếu không có chứng cứ thì đừng nói ra, nói không bằng chứng lại làm người ta chê cười đó”.
“!”. Sắc mặt Đại trưởng công chúa trắng xanh, miệng cứ há rồi đóng, sắp giận điên lên rồi, một phần là tức Cơ Vấn Thiên, phần nhiều là giận Trầm Vân Phỉ.
Dù nàng ta thật sự thích Cơ Vấn Thiên thì có thể nói cho bà ta để nghĩ cách danh chính ngôn thuận mà, như thế không tốt hơn là lén gài hàng người ta sao?
Không nên tự ý làm xằng làm bậy, không thể thoả mãn tâm nguyện thì thôi, đằng này còn thiệt thân.
Qua hôm nay, còn ai bằng lòng cưới một cô gái đã mất đi sự trong trắng?
Hôm nay, khách đến vương phủ gần như đã chiếm hết hai phần ba giới quyền quý của kinh thành, xảy ra chuyện trước mặt nhiều người như vậy, thể diện của Đại trưởng công chúa bà ta đã mất hết rồi!
“Thay vì suy đoán lung tung thì không bằng chúng ta hỏi hai người trong cuộc đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
“Đúng vậy, hôm nay là một ngày tốt đẹp của Dục Vương, xảy ra chuyện hoang đường này thì chẳng ai mong muốn, ít nhất phải điều tra rõ ràng việc này để trong kinh không lan truyền lời đồn không tốt!”
Những người khác đều hùa theo: “Nên như thế!”
Trầm Vân Phỉ là con gái, xảy ra chuyện thì tất nhiên tâm lý không ổn định, bất kể người chung quanh nói gì thì nàng ta vẫn nhất quyết cho rằng là Thích Vy giở trò hại mình vì Thích Vy không muốn bị mình cướp chồng, đôi mắt xinh đẹp lúc đầu gặp mặt đã tràn đầy sự căm hận.
Mọi người: “…”, thế này là không mong đợi được gì rồi. Họ đành phải nhìn về phía Thích Cẩm Tông đã bị kéo tới trước mặt Thích Bá Hàn.
Thích Bá Hàn nhận thấy sự chú ý của mọi người đều dồn lên con cả của mình thì vội đè ép lửa giận xuống, dò hỏi: “Còn không mau nói ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện?”
Thích Cẩm Tông bụm một bên má sưng vù, mặt mày tỏ ra đau đớn, kể lại những gì mình biết.
Nói nữa thì hắn ta cảm thấy bản thân rất vô tội! Hắn uống ba đợt rượu thì choáng váng hoa mắt, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, dù say lờ đờ thì vẫn còn chút lý trí, không hề tới nơi mà mình không nên tới, nhìn cách bố trí thì hắn ta cũng đoán nơi này là sân tiếp đãi khách của vương phủ, hắn ta cũng không nghe nói là dạo này Dục vương phủ có khách, sau khi vào cửa, hắn ta còn xác nhận một chút, không có ai thì mới dám nằm xuống nghỉ ngơi.
Thích Cẩm Tông đã cẩn thận tới mức đó rồi mà vẫn rơi vào bẫy.
Hắn ta cũng chẳng giấu giếm điều gì, khách khứa cũng thấy nét mặt hắn ta không có gì giả tạo hay chột dạ, gần như đã xác định được người này không nói dối. Họ nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt hắn ta, lòng nghĩ thầm: Ngươi không gài bẫy người khác nhưng đâu có nghĩa người ta không gài ngươi!
Dù lúc ấy họ không có mặt nhưng điều này hoàn toàn không gây trở ngại gì cho việc họ đoán ra tình hình khi ấy.
Thích Cẩm Tông lúc đó nghĩ ở đây không có ai nên ngủ một giấc nhưng hắn ta vừa vào sân là Trầm Vân Phỉ cũng tới nơi này sau đó. Trai đơn gái chiếc chung một phòng, ai cũng uống say, rượu lại là thứ dễ khơi gợi dục vọng nên không kiểm soát được bản thân, kết quả hiển nhiên là một phát không thể quay đầu.