Chương 24: CHƯƠNG 24: NÀNG TA ÔM MỤC ĐÍCH KHÔNG THUẦN KHIẾT
- Trang Chủ
- Vương Phi Giàu, Vương Gia Nghèo - Mặc Thiên Lăng (full)
- Chương 24: CHƯƠNG 24: NÀNG TA ÔM MỤC ĐÍCH KHÔNG THUẦN KHIẾT
“Nhị muội muội, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ hả.”
Vân Thi Nhã kìm nén hận ý tràn đầy trong mắt, tươi cười ngồi xuống: “Vừa nghe nói Nhị muội muội tới, bổn vương phi còn tưởng mình nghe lầm nữa cơ.”
Vân Mỹ Tú định cứ thế ngồi xuống luôn.
Nhưng nghe nàng tự xưng là ‘bổn vương phi…
Đang nâng thân phận Minh Vương phi tới áp chế nàng ta đấy à!
“Xem trí nhớ của ta này, lại đi quên mất tỷ tỷ đã sớm thành Minh Vương phi đáng quý rồi, đúng là đáng đánh đòn!”
Vẻ mặt nàng ta thoáng thay đổi, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại bình thường, tiến lên hai bước như không có việc gì, cung kính hành lễ thỉnh an: “Muội muội thỉnh an Vương phi a.”
Thấy thế, ánh mắt Vân Thi Nhã không khỏi lóe lên.
Đẳng cấp của Vân Mỹ Tú này đúng là cao hơn Tần Thục Trinh một bậc!
Nàng nhớ đến cái đêm Tần Thục Trinh đến Vương phủ, tốt xấu gì còn nhìn ra nàng ta thay đổi sắc mặt.
Nhưng Vân Mỹ Tú này đúng là rất biết nín nhịn!
Vân Thi Nhã tăng lên vài phần cảnh giác với nàng ta.
“Nhị muội muội khách sáo vậy làm gì? Ta với muội là tỷ muội ruột thịt cơ mà!”
Nàng cười ban tọa, sai hạ nhân đổi trà nóng, sau đó mới giương mắt nhìn về phía nàng ta: “Không biết hôm nay Nhị muội muội đến có việc gì thế?”
Vân Mỹ Tú lẳng lặng không tiếng động đánh giá nàng.
Ban đầu nàng ta còn tưởng Vân Thi Nhã đã bị Mặc Thiên Lăng giết chết từ lâu rồi.
Suốt bốn năm qua, Minh Vương phủ tuyên bố với bên ngoài rằng ‘Minh Vương phi có bệnh trong người, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thế nên bốn năm qua nàng chưa bao giờ lộ diện.
Nhưng đó cũng chỉ là tuyên bố với bên ngoài thôi.
Còn Ứng Quốc công phủ sao có thể không biết ẩn tình trong đó được?
Đám người Vân Mỹ Tú đều chắc mẩm Vân Thi Nhã đã sớm chết trong tay Mặc Thiên Lăng rồi.
Dù sao nàng cũng làm nhiều chuyện chọc giận hắn như vậy, chắc chắn không thoát được một kiếp!
Cho dù không chết thì chắc cũng sớm bị tra tấn thành người tàn tật rồi.
Nào ngờ hôm nay gặp lại, nàng chói lòa rực rỡ, còn xinh đẹp hơn bốn năm trước, nét mặt tỏa sáng khiến người khác muốn đui mù!
Sao có thể như vậy được?
Phụ thân đã sớm tìm hiểu rõ ràng rồi, cả Đức phi nương nương, Vương gia và Cửu Công chúa đều hận nàng. Thế nên mới chặt đứt quan hệ với Vân Thi Nhã từ bốn năm trước…
Vân Mỹ Tú rất giỏi che lấp tâm tình.
Chỉ là vẫn không thoát được ánh mắt của Vân Thi Nhã.
“Nhị muội muội đang nghĩ gì thế?”
Nàng cười khẽ một tiếng: “Bốn năm không gặp, Nhị muội muội càng thêm xinh đẹp rực rỡ hơn trước kia đấy. Vừa rồi thoáng nhìn, bổn vương phi còn không nhận ra muội nữa cơ.”
“Tỷ tỷ quá khen rồi.”
Vân Mỹ Tú hoàn hồn lại, tựa như lơ đãng hỏi: “Vương gia vẫn chưa hạ triều sao ạ?”
Rốt cuộc vẫn không kiềm chế được. Mới chỉ thử một câu mà Vân Thi Nhã đã đoán ra ý đồ nàng ta tới đây.
Chắc cũng là vì nghe nói nàng không còn bị cấm cửa nữa nên sốt sắng chạy đến thăm dò chứ gì?
“Đúng vậy.”
Vân Thi Nhã nâng chung trà lên, lén rời đề tài: “Bốn năm không gặp, không biết phụ thân và mẫu thân thế nào rồi? Những năm gần đây ta thường xuyên nhớ mọi người lắm, đáng tiếc vì bệnh tật quẩn thân nên không thể trở về thăm được, đúng là tiếc nuối.”
“Tỷ tỷ không cần lo lắng đâu, phụ thân và mẫu thân đều khỏe cả.”
Vân Mỹ Tú cảm thấy nực cười.
Rõ ràng là bị Vương gia cấm cửa không thể xuất môn.
Lại còn nói là mình bị bệnh tật quấn thân…
Giả thanh cao trước mặt nàng ta làm gì thế!
“Nếu tỷ tỷ đã khỏe thì cũng có thể thỉnh thoảng về Quốc công phủ thăm nhà một lát. Đỡ bị người ngoài đồn đoán tại sao Quốc công phủ và Minh Vương phủ lại không qua lại với nhau.”
Nàng ta nhiệt tình nói: “Chắc tỷ tỷ không biết, năm đó sau khi tỷ tỷ gả đến Vương phủ, Chu di nương sinh cho phụ thân một đứa bé trai đấy”
“Chúng ta có thêm một đệ đệ rồi, hiện giờ mới bốn tuổi thôi!”
Vân Mỹ Tú cố ý nói lan man việc nhà, muốn kéo gần quan hệ với Vân Thi Nhã.
Đáng tiếc, nàng không để mặc cho người ta bố trí vậy đâu.
“Đúng vậy! Ta bệnh tật quấn thân không thể xuất môn, thế nên mới không thể về thăm Quốc công phủ. Không biết người của Quốc công phủ có phải… cũng đều bị ốm yếu bệnh tật cả không, mà suốt bốn năm chẳng thấy tới thăm bổn vương phi lần nào hết.”
Vân Thi Nhã trở mặt không chút khách khí.
“Ai không biết còn tưởng người của Quốc công phủ thượng đội hạ đạp, cho rằng bổn vương phi không được sủng ái, không được Vương gia coi trọng nên mới sốt ruột đoạn tuyệt quan hệ với ta đấy.”
Nói xong, nàng lắc đầu than nhẹ một tiếng: “May mà hôm nay muội muội đến đây rồi.”
“Cũng có thể khiến đàm người bêu rếu sau lưng người khác bị vả mặt, nhỉ?”
Nàng nói trắng ra như vậy khiến Vân Mỹ Tú mặt đỏ tai hồng, xấu hổ không thôi.
Tát nàng ta xong lại cho nàng ta một quả tảo, đúng là khiến Vân Mỹ Tú không biết nên tiếp lời ra sao.
Mà Vân Thi Nhã cũng chẳng thèm để ý tới sự im lặng của nàng ta, chỉ tiếp tục nói: “Người ta nói giữa thân thích với nhau phải thường xuyên lui tới mới thân cận được! Cho nên về sau Quốc công phủ và Vương phủ cũng cần thường xuyên qua lại mới phải.”
“Đỡ bị người ta đàm tiếu.”
Không phải Vân Thi Nhã không biết Vân Mỹ Tú đang âm thầm ôm đùi của ai.
Nếu không thì đâu đến mức đã hơn mười chín rồi còn chờ người kia thú nàng ta.
Mà Minh Vương phủ thì lại vừa hay đổi đầu với người kia.
Nếu Quốc công phủ thường xuyên qua lại với Minh Vương phủ thì chắc chắn sẽ bị người kia nghi kỵ.
Vân Thi Nhã rất muốn xem thử, ông cha hời này của nàng sẽ lựa chọn thế nào!
Vân Mỹ Tú ngượng ngùng ra mặt, cười gượng đáp lời: “Tỷ tỷ nói phải! Chúng ta là người một nhà, người một nhà đương nhiên nên qua lại thường xuyên. “Đúng rồi, hôm nay muội muội đến đây còn có một việc.”
Vân Mỹ Tú như thể tới lúc này mới nhớ tới mục đích của mình, vội ngẩng đầu lên nói: “Một tháng nữa chính là sinh thần của phụ thân.”
“Phụ thân cố ý để ta tới mời tỷ tỷ và Vương gia cùng về Quốc công phủ đoàn viên”
Rốt cuộc tình huống của Vân Thi Nhã là thế nào, có phải được Mặc Thiên Lăng nhìn nhận với con mắt khác hay không…
Chỉ chốc lát đúng là không nhìn ra được thật giả.
Một tháng sau là tiệc mừng thọ Vân Thiệu Khiêm, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết!
Trong mắt Vân Mỹ Tú thoáng hiện nét sắc bén âm u.
“Nếu là sinh thần của phụ thân, vậy thì đương nhiên ta và Vương gia phải trở về chúc thọ phụ thân rồi. Muội về nói cho phụ thân, đến lúc đó bổn vương phi nhất định sẽ chuẩn bị một niềm vui bất ngờ thật lớn cho phụ thân!”
Ý cười trên mặt Vân Thi Nhã cực kỳ thâm ý sâu xa.
Nguyên thân là đại tiểu thư con vợ cả của Quốc công phủ, nhưng lại chẳng được sủng ái bằng thứ nữ Vân Mỹ Tú.
Sở dĩ nàng không được Vân Thiệu Khiêm yêu thích chính là vì vài năm trước biết được một bí mật của ông ta.
Giờ bí mật này mà bị bóc trần thì sợ là sẽ khiến Quốc công phủ gà chó không yên cho mà xem…
Đáy lòng Vân Mỹ Tú giật thót, chỉ cảm thấy nụ cười của nàng không có hảo ý, vội buông chén trà đứng dậy: “Tỷ tỷ, ta còn có việc, không quấy rầy tỷ tỷ nữa!”
“Ta đã chuyển lời của phụ thân rồi, xin cáo từ tại đây.”
Hôm nay Vân Thi Nhã có gì đó rất bất thường.
Vân Mỹ Tú luôn cảm thấy nếu còn ở lại đây thì có khi sẽ xảy ra chuyện gì cũng nên.
Bốn năm không gặp, nữ nhân này cứ như thay đổi thành một người khác vậy, khiến nàng ta đoán không ra.
Vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Muội muội vội gì thế? Sắp đến giờ ngọ rồi, chi bằng lưu lại dùng ngọ thiện rồi hẵng về?”
Vân Thi Nhã ‘nhiệt tình giữ lại. Vừa nói vừa cùng Vân Mỹ Tú đi tới cửa chính sảnh: “Vất vả lắm mới được gặp muội một lần, ta vẫn còn nhiều lời muốn nói với muội lắm.”
Nàng càng nhiệt tình thì đáy lòng Vân Mỹ Tú càng cảm thấy rờn rợn.
Nàng ta càng thêm gấp gáp muốn rời đi, cuống quít xua tay nói: “Để hôm khác ta lại đến thăm tỷ tỷ sau nhé!”
Hai người đứng ở cửa chính kéo tới kéo lui, cách đó không xa vang lên một tiếng nặng nề: “Hôm nay có khách tới nhà đấy à?”