Chương 76: Ngoại truyện: Minh cẩm lăng
– Lan nhi tỷ, muội tưởng tỷ sẽ không đến tham dự chứ!
– Ngốc quá đi, ngày thành thân của muội sao ta lại không đến, để ta trang điểm giúp muội
– Ừm
Mấy tháng trước Tử Duy đã gửi thư cầu hôn đến Quân Vô Niệm xin cưới Vô Liên, bọn họ từ một đôi oan gia bây giờ đã trở thành một đôi. Thân phận của hai người không thấp, một người là quân vương một nước, một người là công chúa được sủng ái, hôn lễ phải nói là vô cùng xa hoa, hoành tráng.
– Được rồi, nhìn xem có thích không?
– Tỷ tỷ trang điểm cho muội tất nhiên là muội thích rồi
– Muội đúng là dẻo miệng a!
– Vương phi, hoàng thượng cùng vương gia đến rồi
Tử Cúc ra ngoài xem thử liền chạy vào bẩm báo, Sở Lan nhanh chóng trùm khăn voan cho Vô Liên.
– Tử Cúc, chúng ta ra chặn bọn họ lại, đâu thể để bọn họ dễ dàng đem tân nương đi được
– Vương phi, sao lại là muội, lần trước muội vẫn còn nhớ rất rõ đó
– Lần này có ta Hắc Ảnh sẽ không dám vác muội đi nữa đâu
– Người có cần nói trắng ra như vậy không chứ
– Đi thôi, bọn họ đến rồi
Nàng kéo Tử Cúc ra ngoài, đám người của hắn cũng vừa đến, Tử Duy một thân hỷ phục đi song song với hắn.
– Hoàng tẩu, cho đệ vào đi mà
– Không cho!
– Lan nhi, nàng cần gì làm khó đệ ấy, cho đệ ấy vào đi
Dù gì bản thân trước đó đã bị chặn một lần, lần này hắn phải ra mặt giúp đệ đệ nhà mình chứ. Tử Duy đứng một bên thầm cảm kích hoàng huynh của mình, Sở Lan híp mắt nhìn sang hắn.
– Ta không cho vào đấy chàng làm gì được ta nào?
– Tử Duy, chúng ta đành xài chiêu này thôi
– Trông cậy vào hoàng huynh
Hai huynh đệ nhà họ ngươi nói ta đáp, Sở Lan đề phòng nhìn chằm chằm vào hắn, không phải định xài cái chiêu cũ rích của lần trước đó chứ?
– Này, các ngươi đang định làm gì?
– Hắc Ảnh, chúng ta lên
– Vâng vương gia
Tử Cẩn và Hắc Ảnh tiến đến phía trước, hắn thì phụ trách nàng còn Hắc Ảnh thì phụ trách Tử Cúc.
– Hắc Ảnh, chàng dám vác ta đi nữa là tối nay chàng ngủ ngoài sân đó.
Tử Cúc uy hiếp, hai người bọn họ đã thành thân rồi, Hắc Ảnh cũng giống với chủ nhân y hệt, là một người sợ thê tử.
– Tử Cúc, muội làm tốt lắm!
Sở Lan đang giao thủ với hắn thì quay sang cho Tử Cúc một lời khen, nhân cơ hội nàng không tập trung hắn liền ôm lấy eo nhỏ của nàng.
– Tử Duy, đệ còn đứng đó làm gì, mau vào đi!
– Đa tạ hoàng huynh, đệ vào trước đây
– Hừm, lần này tạm tha cho đệ đó, nhớ cho ta bao lì xì thật lớn biết không?
Sở Lan nói với vào, nếu không phải sợ Vô Liên ở bên trong sốt ruột nàng còn lâu mới cho vào, với võ công của nàng làm gì có chuyện để hắn dễ dàng bắt được chứ.
– Lan nhi, chúng ta đến lễ đường trước đi
– Đi thôi, hết chuyện của chúng ta rồi
Hắn giữ nguyên tư thế ôm eo nàng rời đi, Hắc Ảnh nhìn sang Tử Cúc cười hì hì lấy lòng.
– Thê tử, chúng ta cũng đi thôi, nàng đừng nổi giận với ta mà!
– Ta giận lúc nào đâu, đi thôi
Tử Cúc bỏ lại mấy chữ rồi đi đến lễ đường, Hắc Ảnh vội đuổi theo dỗ thê tử nhà mình.
– Thê tử chờ ta với!
Năm năm sau
– Minh Tử Cẩn, chàng mau ra đây cho ta!
Sở Lan hỏa khí bừng bừng mà hét lớn, Tử Cẩn không biết xảy ra chuyện gì nhưng lại có cảm giác lạnh sống lưng.
– Thê tử à, có chuyện gì vậy?
– Chàng còn dám hỏi, khai mau, cô nương đó là ai?
– Cô nương nào?
– Minh Cẩm Lăng, con nói cho phụ thân nghe xem
Hắn nghe nàng hỏi nhi tử của hai người thì biết, chắc chắn là nhóc này đã nói gì đó với Sở Lan rồi.
– Lúc sáng phụ thân dẫn Lăng nhi đi mua thức ăn, phụ thân đã nắm tay cô cô kia ở trên đường
– Chàng nghe thấy chưa, còn gì chối cãi không hả?
– Không phải như vậy đâu mà, ta chỉ là đỡ cô nương bị suýt bị ngã thôi
– Chàng tốt như vậy từ bao giờ thế?
Đúng thật là nhi tử của hắn hại chết hắn rồi, mới sáng sớm mà đã chọc tiểu cọp mẹ nhà hắn nổi điên, khó sống rồi đây!
– Mẫu thân, phụ thân còn cười với cô cô đó nữa
– Hửm, còn cười nữa sao?
– Nàng hiểu lầm rồi, ta chỉ cười lấy lệ thôi mà
– Vậy nếu chàng muốn cười, hay là từ giờ đến
tối chàng giữ nguyên gương mặt cười luôn đi
Nàng để lại câu đó rồi phất tay áo bỏ đi, hắn đứng yên tại chỗ khóc không ra nước mắt. Hắn chỉ là nghĩ cả ngày mang bộ mặt lạnh lùng sẽ không tốt nên mới thử thay đổi thôi mà, ai biết được vừa mới thực hành lần đầu lại thê thảm như thế này. Năm nay là năm gì sao mà khó sống quá đi!
– Phụ thân, người bảo trọng, Lăng nhi đi chơi trước đây
– Lăng nhi con đứng lại đó cho phụ thân, ai bảo con nói bậy với mẫu thân vậy hả?
– Con chỉ nói sự thật thôi mà, phụ thân người hung dữ với Lăng nhi
– Này, đừng ở đó giở trò với ta, nói đi, tại sao lại nói bậy với mẫu thân
– Ai bảo phụ thân giành mẫu thân với Lăng nhi, phụ thân bảo trọng
Nhóc con này mới có bốn tuổi mà đã như vậy, tương lai sau này hắn chắc là không yên. Tử Cẩn không thể chấp nhận nhi tử giành thê tử với mình, hắn phải tìm cơ hội tống cổ Lăng nhi đi học tập mới được.
– Hắt xì, ai đang tính kế mình vậy kìa!
Ở một nơi khác, Cẩm Lăng vừa bước ra khỏi cổng nhà mình thì đánh một cái hắt hơi. Nhóc ngoáy ngoáy mũi rồi lại tiếp tục chạy đi chơi không biết rằng phụ thân nhà mình đang tính kế để tống cổ nhóc đi.