Chương 48: Chơi xấu
Tên tướng quân Bắc Dận nhìn thấy nàng liền cười khinh bỉ, hừ, dám coi thường nàng, nàng sẽ biến ông ta thành đầu heo cho mà xem.
– Cổ Hoành Phong, lão già nhà ngươi có tin ta biến ngươi thành đầu heo không?
– Nha đầu miệng còn hôi sữa nhà ngươi, ngươi tưởng ta sợ sao, hahaha…
Ông ta cười không được bao lâu nàng liền dùng ám khí phóng về phía ông ta. Ông ta cũng không yếu thế mà né sang một bên, ám khí nàng phóng ra trực tiếp lấy đi mạng của một tướng sĩ gần ông ta.
– Tiểu Cẩn, ông ta cứ giao cho ta, ngươi giải quyết mấy tên khác đi.
– Nàng cẩn thận đó.
– Ừm, ta biết rồi.
Nàng rút kiếm giao đấu với Cổ Hoành Phong, Ông ta là một tướng quân quanh năm đánh trận trên sa trường còn nàng chỉ mới đánh nhau với người ta có vài lần đương nhiên sẽ yếu thế hơn ông ta.
– Có như vậy cũng đòi đấu với ta, không tự xem năng lực mình đến đâu.
– Hừ, lão già, xem ta xử ngươi ra sao, đánh không lại ta còn có cái khác.
Đánh trực diện không lại thì xài ám chiêu cũng không tệ, nàng móc ra một nắm bột màu trắng.
– Ngươi giở trò gì đây?
– Xem thử đi rồi biết
Nàng lấy hơi thổi một phát, bột phấn bay tứ tung dính hết lên mặt ông ta.
– A, mặt của ta, ngươi dám làm gì mặt của ta rồi hả.
Ông ta ôm mặt lăn lộn dưới đất, nàng hả hê nhìn ông ta đang đau đớn. Dám chọc nàng sẽ không có kết quả tốt đâu.
– Cho ngươi thành đầu heo chứ gì!
– Nha đầu chết tiệt, ta phải giết ngươi
Mọi người nghe tiếng thét của ông ta liền quay đầu lại nhìn, ông ta bỏ tay khỏi gương mặt mà nhào tới túm lấy nàng, cảnh tượng trước mắt làm mọi người há hốc mồm. Ông ta biến thành đầu heo thật rồi!
– Tướng quân, mặt của người…
– Mặt của ta làm sao?
– Thì còn sao nữa, trông giống lợn thật a!
Sở Lan đứng một bên châm chọc, Cổ Hoành Phong là một người coi trọng mặt mũi, nay lại thành ra như vậy liền tức giận mà điên cuồng tấn công nàng.
– Nha đầu chết tiệt, mau đưa thuốc giải.
– Không có.
– Chết tiệt, người đâu, mau bắt nha đầu này lại, bắt nàng giao ra thuốc giải cho ta.
– Ể, đánh tay đôi mà, ngươi chơi vậy ai chơi lại!
Nàng còn đùa nghịch với đám người đến bắt nàng, bọn họ còn không phải đối thủ của nàng đâu. Cổ Hoành Phong tức đến toàn thân run rẩy, vậy mà lại bại dưới tay một nha đầu mà mình coi thường.
– Haiz, ta nói này, đã bộ dạng như vậy thì thôi, dẫn quân về đi, ở đây một lúc người ta nhìn thấy đó.
– Ngươi… ngươi chờ đó cho ta, rút quân!
Cổ Hoành Phong hạ lệnh, quân Bắc Dận theo lời ông ta liền rút quân. Đám binh lính quay xung quanh nàng tung hô, chỉ cần một chiêu của nàng đã khiến cho quân Bắc Dận rút lui rồi.
– Lan nhi, nàng có bị thương không, để ta xem!
Hắn đến bên cạnh xoay nàng một vòng kiểm tra xem có bị thương hay không. Nàng cũng mặc cho hắn xoay mà đứng đó hưởng thụ sự quan tâm của hắn.
– Ta không có bị thương, chúng ta về thôi
– Ừm, về doanh trại thôi.
Doanh trại Bắc Dận sau một trận chiến liền trở nên ồn ào, người người đều biết bộ dạng người không ra người của Cố Hoành Phong là do một nữ nhân làm ra.
– Hừ, tức chết ta mà, nha đầu đó lại dám chơi xấu, ta sẽ không tha cho nàng ta đâu.
Cổ Hoành Phong tức giận đến dùng tay hất hết đống tách trà trên bàn xuống đất, trên mặt quấn một lớp vải trắng che kín gương mặt chỉ chừa lại đôi mắt và cái miệng.
– Tướng quân, đại phu đến rồi
– Dẫn ông ta vào đây
Đại phu theo vào, ông đến tháo băng vải ra xem xét, bàn tay run run vì cố nhịn cười, bộ dạng này thật quá sức tưởng tượng của ông rồi, ban đầu chỉ nghe nói tướng quân bị thương ở mặt, không ngờ đến lại thành ra bộ dạng này.
– Tướng quân, thứ cho lão thân nói thẳng, loại bệnh này rất kì lạ, lão thân không thể chữa được.
– Vô dụng! Vậy ta còn cần ngươi làm gì? Người đâu, mau đem ông ta ra ngoài, chém!
– Tướng quân tha mạng! Lão thân thật không có cách, xin tướng quân xem xét lại!
Những lời lão đại phu nói, Cổ Hoành Phong như không nghe thấy, ông ta phất phất tay cho thuộc hạ kéo người đi.
– Tướng quân, người đã chém rất nhiều đại phu rồi, nếu cứ như vậy thì không còn ai chữa bệnh cho tướng sĩ nữa.
– Không biết đi đến trấn gần đây tìm đại phu sao? Một lũ vô dụng, có vậy cũng không biết!
– Vâng, tướng quân, là thuộc hạ vô tri, thuộc hạ cáo lui
– Cút đi!
Tên thuộc hạ lui xuống, ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, ông ta tưởng mình hay lắm sao?
Trái ngược với doanh trại Bắc Dận, doanh trận của quân Di Hòa lại vui mừng vì đánh thắng trận đầu tiên.
– Phu nhân, người thật lợi hại a!
Hắc Ảnh và Diệp Minh đứng bên cạnh vẻ mặt lấy lòng, nàng nhướng mày nhìn bọn họ còn thêm một câu khiến bọn họ như bị tạt gáo nước lạnh.
– Ta biết ta lợi hại rồi, các ngươi không cần nói, đừng tưởng nói vậy ta sẽ bỏ qua chuyện huấn luyện, đừng có mơ!
– Nữ chủ nhân của ta ơi, người không cần bỏ qua, chỉ cần nương tay một chút là được
– Để xem tâm trạng của ta đã
Hai nam nhân nào đó khóc không ra nước mắt, biết rõ nữ chủ nhân của bọn họ không dễ dàng bỏ qua mà tại tính tò mò hại thân đây mà!
– Lan nhi, kệ bọn họ đi, nàng lơ ta hơi bị lâu rồi đó.
– Ta lơ ngươi lúc nào chứ?
– Nàng không để ý đến ta, nàng chỉ lo nói chuyện với bọn họ.
Hắn giở giọng làm nũng, nàng nổi cả da gà, tên này hôm nay ăn nhầm gì đó rồi sao?
– Ngươi nói chuyện đàng hoàng chút không được sao?
– Lan nhi, nàng không cần ta sao?
Lại là giọng điệu đó, Hắc Ảnh và Diệp Minh đứng cố nhịn cười ở một bên, nàng liếc sang bọn họ liền quay đi chỗ khác. Tên này chắc chắn là đang chọc nàng rồi, đợi về lều hắn sẽ biết tay nàng.
– Về lều đi rồi nói, lát ta tính sổ với ngươi sau.
Hai người cùng nhau về lều để lại hai tên thuộc hạ đứng đó bốn mắt nhìn nhau chẳng biết tiếp theo nên làm gì.
– Nữ chủ nhân, còn bọn ta thì sao?
– Về lều nghỉ ngơi đi, một lúc nữa ta sẽ tiến hành huấn luyện các ngươi, đến lúc đó kiệt sức thì đừng có trách ta.
– A, vậy bọn thuộc hạ đi trước đây, hai người cứ thong thả a!
Bọn họ nhanh chóng chuồn đi trước, rút kinh nghiệm từ lần trước có thuê bọn họ, bọn họ cũng không dám hóng hớt nữa.
– Còn ngươi, đi về lều nghỉ ngơi thôi!
– Vâng, tuân lệnh thê tử.