Chương 42: Lại gặp hoa đào
– Ai bảo ông nhịn? Mà có tức thì cũng làm gì được ta nào?
Nàng bày ra vẻ mặt thách thức, nàng không biết chắc có đánh lại ông ta không, có điều còn phu quân của nàng ở đây mà, chẳng có gì phải sợ.
– Hừ, để ta xử lý tên hoàng đế này xong sẽ đến lượt ngươi.
– Trẫm sẽ không viết chiếu thư truyền ngôi đâu, ông đừng vọng tưởng!
Quân Vô Niệm như không có chuyện gì mà bình thản ở đó, trong lòng y thật khâm phục nàng, nàng vậy mà dám đối đầu trực diện với ông ta.
– Ngươi không viết, vậy đừng trách ta độc ác, đợi khi hoàng đế ngươi băng hà, ta dùng quyền thế trấn áp rồi tự mình đăng cơ chẳng phải được rồi sao?
– Loạn thần tặc tử như ông chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu
– Sắp chết đến nơi còn ở đó nói nhảm, bây giờ hay để ta tiễn ngươi xuống đoàn tụ cùng tiên đế và các ca ca của ngươi, chịu không?
Ông ta đưa lưỡi kiếm kề sát vào cổ y, y vẫn cứ bình tĩnh, chẳng phải chỉ là chết thôi sao? Có gì đáng sợ đâu chứ!
– Ta hỏi ông, có phải phụ hoàng và ca ca của ta đều do ông hại chết đúng không?
– Không sai, nhưng mà ngươi biết quá trễ rồi, bây giờ không ai có thể cứu được ngươi đâu.
Ông ta chuẩn bị ra tay nhưng còn chưa kịp hành động đã bị đánh ngất xỉu, ông ta cứ mãi lo để ý hoàng đế và đám người phía dưới mà không hay biết có người đã đứng sau lưng mình. Vô Liên tay còn cầm bình hoa nhìn người vừa bị mình đánh ngất xỉu đang nằm ở dưới đất mà như không tin.
– Dễ bị đánh gục vậy sao? Ta còn tưởng phải xảy ra một trận ác chiến nữa chứ!
– Vô Liên, ta phải nói muội thật lợi hại a, chỉ một cú thôi là đánh ông ta bất tỉnh rồi.
Nàng chạy đến dùng chân đá đá ông ta, lão già này lúc nãy còn mạnh miệng nói là muốn xử lý nàng.
– Muội cũng không tin là có thể làm được như vậy đó chứ.
– Thôi kệ, dù gì ông ta cũng bị đánh bại rồi, ở đây giao cho bọn họ đi.Chúng ta đi thôi!
– Được, chúng ta tiếp tục điều chế đi, vẫn còn chưa xong đâu, muội thật mong chờ kết quả a!
Hai người thong dong rời đi để lại đống tàn cuộc cho đám người đó dọn dẹp, đám đại thần nhìn theo hai người như nhìn quái nhân, thật đáng sợ! Có cho bọn họ một trăm lá gan đi nữa cũng không dám chọc hai người này.
– Vậy là mọi chuyện giải quyết xong rồi sao?
– Hoàng thượng hữu tướng mưu đồ tạo phản, theo luật lệ của Di Hoà chúng ta phải bị tru di cửu tộc.
– Trẫm tự có cân nhắc của mình, các vị ái khanh không còn chuyện gì thì cứ về trước đi. Chuyện này trẫm sẽ giải quyết.
– Chúng thần xin cáo lui
Đợi đám đại thần lần lượt ra về hết, y đưa mắt nhìn sang người đang nằm trên nền đất. Chỉ trong vòng bảy ngày lại có thể giải quyết được chuyện y không thể giải quyết, Quân Vô Niệm y tự nhận mình thua kém Minh vương rất nhiều.
– Ngươi định xử lý ông ta ra sao, ta không cần biết, chuyện của ta đã xong rất mong hoàng thượng ngươi sẽ giữ lời hứa.
– Ngươi yên tâm, cứ về chờ tin tốt của ta là được
– Vậy ta đi trước, còn chuyện cái cửa cung đó cứ để ta chịu trách nhiệm là được.
Hắn nhìn ra ngoài cửa liền nhìn thấy cái cửa cung vẫn còn nằm dưới đất, đành chịu thôi, thê tử nhà hắn đi gây họa, hắn phải theo sau thu dọn tàn cuộc cho nàng.
– Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ, mà trẫm phải nói, phu nhân của ngươi đúng thật thú vị.
– Đa tạ ngươi đã khen phu nhân nhà ta, vậy ta đi trước đây.
– Không tiễn
Bởi vì nàng đã theo Vô Liên công chúa đến cung của nàng ấy, theo quy định quan viên trong triều không được đến hậu cung nên hắn đành đợi nàng ở một mái đình gần đó.
– Công tử, ngươi là ai mà lại ngồi ở đây? Đang đợi ai sao?
Hắn đang suy nghĩ kế hoạch bước tiếp theo để giành lại Minh Phượng thì một nữ tử không biết từ đâu đến ngồi xuống bên cạnh hắn. Tử Cẩn nhíu mày ghét bỏ, nàng ta lại không biết lễ nghĩa như vậy.
– Câu này ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi là tiểu thư khuê các nhà nào là không biết lễ nghĩa, nam nữ thụ thụ bất thân
– To gan, đến quận chúa Đông Triều ngươi cũng dám từ chối
Nha hoàn bên cạnh nàng ta lên giọng nói với hắn, hắn không cần liếc mắt đã cho nàng ta một chưởng văng ra xa. Nàng ta còn chưa có tư cách nói chuyện với hắn đâu.
– Ngươi… ngươi trong cung mà dám đánh người nữa sao, có tin ta nói với hoàng thượng xử tội ngươi không?
– Ngươi còn dám nói nữa, người tiếp theo bị đánh chính là ngươi đó
Tử Cẩn liếc mắt nhìn nàng ta, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao làm nàng ta sợ hãi lùi lại.
– Ngươi dám đánh ta, ta sẽ bảo phụ thân khiến ngươi sống không bằng chết.
Nàng ta vẫn cố mở miệng uy hiếp, ban đầu nàng ta đi dạo xung quanh tình cờ nhìn thấy dung mạo của hắn liền muốn đến đây. Nàng ta tự tin với nhan sắc của mình sẽ có thể khiến hắn cảm tâm tình nguyện quỳ dưới chân nàng ta.
– Ngươi cứ thử, chỉ e phụ thân ngươi còn chưa kịp làm gì hắn, ta đã cho cả nhà ngươi đi gặp Diêm Vương rồi.
Nàng cùng Vô Liên định đến ngự hoa viên để hái ít hoa không ngờ lại nghe bên này ầm ĩ liền đến xem thử. Hóa ra lại có hoa đào đến tìm hắn rồi!
– Tiện nhân nhà ngươi là ai mà dám chen vào chuyện của bổn quận chúa
– Aiz, ta nghĩ cũng đâu có sai, mấy loại người thích cướp phu quân của người khác cũng chẳng phải loại tốt lành gì, mở miệng ra là chữ tiện.
– Ngươi cũng có can đảm đó, dám lên mặt với bổn quận chúa, ngươi thì có tư cách gì?
Đông Triều quận chúa ngạo mạn chẳng xem ai ra gì cả đế đô điều biết, mọi người tuy ngoài mặc a dua nịnh bợ nàng ta vì thế lực của Ninh Hòa Hầu phủ lớn thì sau lưng lại vô cùng chán ghét.
– Vậy bổn công chúa cũng không có tư cách sao?
Vô Liên ra mặt, dám ức hiếp tỷ tỷ của nàng, trước nay nàng ta làm gì ai Vô Liên không cần biết, nhưng một khi dám động đến bằng hữu tốt của nàng ấy, nàng ta sẽ biết tay.
– Tham… tham kiến Vô Liên công chúa, ý ta không phải vậy, ta chỉ đang nói nàng.
Nàng ta hơi run rẩy, gặp ai không gặp lại gặp ngay Vô Liên công chúa tính tình ngang ngược này, nhưng ai bảo nàng ta dám chọc vào người không nên chọc làm gì.
– Ngươi biết nàng là ai không?
– Thì chẳng phải là một tiện dân bình thường thôi sao.
– Tiện dân sao? Nhưng bổn công chúa thấy ngươi mới tiện đó, cái tát này là cho ngươi nhớ, ra đường nhớ quản cho tốt cái miệng.
Vô Liên tiến đến tát cho nàng ta một cái, nàng ta ôm lấy mặt hai mắt rưng rưng vừa lúc Vô Niệm đến, y mặt không rõ cảm xúc bước vào trong đình
– Có chuyện gì vậy, sao lại làm ầm ĩ lên cả rồi?
– Ca ca, là nàng ta bắt nạt Lan nhi tỷ tỷ, nàng ta còn định cướp phu quân của tỷ ấy nữa.
Vô Liên thành thật đến nỗi không thể thành thật hơn được nữa, nàng thầm thở dài trong lòng, phu quân nàng tuấn mĩ như vậy, nàng phải chặn đào hoa chắc mệt lắm đây.