Chương 36 - Chương 36
Lưu Yên Nghiên bê bết máu nằm trên giường, quần áo vài chỗ rách tả tươm.
Trong quân trại đều là nam nhân, không thể tìm được ai lau sạch thân thể cùng thay quần áo cho nàng nên Trịnh Liệt, Lưu Biên hai người chỉ đành
lau sơ qua mặt nàng và cầm máu lại thôi.
Gương mặt nàng trắng
bệch, môi tái vì mất máu. Đôi mắt run run báo hiệu chủ nhân nó sắp tỉnh. Nàng mở nhẹ đôi mắt, tay chống lên đầu, nàng xém nữa thì tiêu rồi. Tay
không đối đầu ba con sói, với thân thể yếu đuối này. Nhìn xung quanh
phòng không một bóng người, nàng cử động thân thể đi tắm rửa. Cũng may
Trịnh Liệt cùng Lưu Biên biết thân phận thật của nàng nên đã nhường căn
trại này lại cho nàng.
Nghỉ ngơi sau ba ngày, nàng mới bắt đầu hội nhập trong doanh trại. Trịnh Liệt hai người sợ nàng thân nữ tử vất vả
nên hầu như công việc nào cũng giành làm. Dụ Thiếu Niên cũng giúp đỡ
không ít, tuy sống cùng một đám nam tử nhưng nàng cũng không thấy khó
khăn, lúc trước thực tập sát thủ, nàng cũng phải ăn ở cùng nam tử hằng
ngày.
” Hôm nay Dự Tướng Quân sẽ duyệt binh, huynh đệ cố gắng lên ” Dụ Thiếu Niên cất cao giọng, ánh mắt tự tin vỗ ngực.
Binh sĩ xung quanh nghe thấy tên Dự Tướng Quân liền lập tức lên tinh thần
tập luyện. Không trách được, Dự Chiêu Dư là trợ thủ đắc lực của Bạc
Khinh Nhiễm, ở chung lâu ngày, độ biến thái hung tợn của hắn ta đương
nhiên không thua kém hắn.
Một lúc sau, Dự Chiêu Dư uy mãnh bước
đến, đường nét khuông mặt uy dũng, thân hình vạm vỡ, nước da màu đồng
lâu năm trên chiến trường mang theo khí khái nam tử hán ” Tây Quốc binh
sĩ, như Nhiếp Chính Vương Gia đã nói trước đó, quân trại không thu nhận
phế vật. Các ngươi muốn vượt qua chiến trường, muốn đối đầu với kẻ thù,
trước tiên phải vượt qua bản thân các ngươi “
Binh sĩ hào hứng hô to. Lưu Yên Nghiên huýt tay Lưu Biên ” Duyệt binh như thế nào? “
” Duyệt binh có nghĩa là các binh sĩ được chọn sẽ giao đấu với nhau, ai
thắng sẽ tiếp tục tập luyện lên mức cao hơn, người thua càng phải tập
luyện khắc nghiệt hơn nữa, nếu thua nhiều lần tất nhiên là cuốn gói đi
về ” Hắn chậc lưỡi giải thích.
Lưu Yên Nghiên gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn lên võ đài thấy hai binh sĩ đang chuẩn bị đánh nhau. Dự Chiêu Dư
ngồi trên ghế cao, ánh mắt đôi khi liếc qua người nàng, thiếu niên giết
sói như nàng vẫn gây cho hắn ấn tượng mạnh. Nhiếp Chính Vương kêu hắn để ý đến “hắn” chắc chắn là có dụng ý.
Không bao lâu sau thì cũng
đến lượt tên nàng được đọc, Lưu Biên lo lắng nói ” Ngươi vết thương chưa lành hẳn hay nói Tướng Quân đổi ngày lại “
” Không sao, ta vẫn khoẻ ” Lưu Yên Nghiên bỏ lại một câu rồi ngang nhiên bước lên võ đài.
Đối thủ của nàng là một nam nhân thân cao mét tám, thân hình to lớn vạm vỡ, hắn khinh thường nhìn thiếu niên yếu đuối như thư sinh trước mắt, tuy
đã giết ba con sói thì sao? Cũng phải thua trước Mãn Hỉ hắn thôi. ” Ta
khuyên ngươi nên đầu hàng đi, giữ lại bộ mặt xinh đẹp kia “
” Ta là người nên nói câu đó nhỉ? ” Nàng cười lạnh.
Mãn Hỉ
tức giận trừng mắt, nhào vô nàng. Lưu Yên Nghiên bình tĩnh đứng yên, Dự
Chiêu Dư hứng thú nhìn chầm chầm trận đấu, Lưu Biên cùng Trịnh Liệt lo
lắng không rời mắt. Hắn đưa nắm đấm thẳng vào mặt nàng, Lưu Yên Nghiên
tao nhã né tránh, cầm tay hắn vật ra sau, hai chân kẹp cổ hắn ngã thẳng
xuống đất. Mãn Hỉ đau đớn không đứng lên được.
Bên dưới toàn thể
há hốc mồm, xong rồi sao? Đây là chiêu võ gì? Có thể bằng một thiếu niên gầy yếu đánh ngã nam tử cao to. Dự Chiêu Dư cũng kinh ngạc không kém,
điều này sao có thể. Lưu Yên Nghiên phủi tay đứng lên, cả doanh trại
vang lên tiếng vỗ tay. Đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một thân hình
trong bộ hắc trường bào.
Nhận ra người đến, binh sĩ đồng loạt quỳ xuống hành lễ, Dự Chiêu Dư cũng đứng lên khom người. Nhiếp Chính Vương sao lại đến đây?
Bạc Khinh Nhiễm khoác tay sau lưng, mở giọng trầm lắng ” Đi theo bổn vương “
Hắn chưa đợi nàng đồng ý đã xách cổ áo nàng bay mất. Dự Chiêu Dư nhún vai,
hắn vẫn chưa thể hiểu được suy nghĩ của Nhiếp Chính Vương. Trịnh Liệt,
Lưu Biên lo lắng nhìn theo hướng nàng bị kéo đi. Dự Chiêu Dư cất giọng ” Được rồi, mau bắt đầu, người tiếp theo “
Bạc Khinh Nhiễm thả nàng chỗ đất trống không người, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không mang tia
tình cảm ” Làm hộ vệ của Bổn Vương, nếu không thì chết “
Thiếu
niên trước mặt ẩn chứa nhiều điều bí ẩn, hắn đã cho điều tra cũng không
tra ra manh mối nào của hắn ta. Tốt nhất nên giữ bên mình, hắn muốn xem
hắn ta thật sự chỉ là binh sĩ bình thừơng hay là gián điệp cài vào trong doanh trại. Tay không giết sói trong khi đó trong người không một tí
nội lực, một thân một mình đánh bại nam nhân cao khoẻ chỉ trong chớp
mắt. Rốt cuộc “hắn” là ai cử đến? Trong đôi mắt xám hiện lên một tia
nguy hiểm.
Lưu Yên Nghiên chửi thầm, ngươi nói vậy ta còn từ chối
được sao? Nếu ta nói không, chắc có lẽ ngươi sẽ giết ta tại đây. ” Tuân
lệnh “
” Từ ngày mai hãy đến doanh trại của ta ” Bạc Khinh Nhiễm
hài lòng, bỏ lại một câu rồi thoắt biến mất. Nàng tức giận, hừng hực lửa giận, ngươi kéo ta ra xa như vậy thì ít nhất cũng nên đem ta về chỗ cũ
chứ. Đằng này lại bắt ta đi bộ về.