Chương 18 - Chương 18
[Đuổi giết công an nằm vùng Mit.]
Đây là thông tri nhiệm vụ từ Beret trực tiếp thông tri cho Snake.
Snake, là một cái danh hiệu của một cái tổ chức không biết tên, bản thân Snake là một thành viên cấp cao, với nhiều lời đồn miêu tả hắn, như là gian
xảo, mưu mô quỷ quyệt, cùng lấy giết người làm niềm vui.
Nhưng
chỉ có Snake biết, hắn là một cái nằm vùng, cũng không phải là từ bên
chính phủ cho đi nằm vùng, mà chỉ vì trả thù mà thôi.
Lần này hắn nhận được nhiệm vụ đuổi giết một cái cảnh sát nằm vùng, đương nhiên là
có thể dây dưa dây cà được bao nhiêu thì cứ làm.
Chỉ cần làm cho bọn họ thấy hắn ra sức đuổi giết mục tiêu, còn lại có thành công hay không thì phải xem tình huống rồi.
Nếu thành công thì Mit đã ‘chết’, còn nếu thất bại thì Mit sống và chạy trốn thôi.
Nhiệm vụ đuổi giết nằm vùng thế này, đặc biệt mục tiêu từng là cán bộ có danh hiệu thì nhận được nhiệm vụ sẽ không chỉ có mình hắn.
Hắn chỉ cần ở sau lưng gây rối là được. Nghĩ như vậy, Snake lại thấy Beret gửi thêm tin nhắn.
Snake: “?” Cái tên này, bình thường cũng không có một lần gửi nhiều tin như vậy mà?
[Mày cần trong hai mươi phút chạy tới địa điểm chỉ định, khi Mit tiến vào
phạm vi, tao sẽ phụ trách ngắm bắn, còn nếu hắn có thể chạy thoát được,
thì mày cần bảo đảm có thể ở gần đó bắt lấy hắn.
Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì đừng trách tao đưa mày đi tam đồ xuyên.]
Snake nhíu nhíu mày, ngón tay bay nhanh trên bàn phím gửi đi tin nhắn.
[Beret đừng lấy lời nói này uy hiếp tao, bằng không, trước đó tao sẽ chặt đầu mày ném xuống biển.]
Gửi đi tin nhắn, Snake thanh trừ dấu vết cùng lịch sử tin nhắn, lấy ra một
chiếc điện thoại khác, đem tin tức Mit là công an nằm vùng gửi đi bên
hợp tác.
Mấy việc sau đó cứ để bên hợp tác quyết định, hắn chỉ cần tiếp tục làm tốt việc nằm vùng của mình là được. Truyện Linh Dị
Snake thở dài một tiếng, hắn thật khổ, bị thương còn phải đi làm.
* * *
“Biết bản thân cần làm gì rồi đúng không?” Lâm Dạ nhìn thiếu nữ động tác thành thạo trang bị lên dụng cụ.
“Giúp Mit tránh thoát đuổi bắt của Noname?” Nếu nàng nhớ không nhầm, Mit là
một cán bộ của tổ chức kia mà, thế mà là cảnh sát nằm vùng sao?
Noname là tên bọn họ đặt cho tổ chức kia, vì không biết được tên chính xác của bọn chúng, nên bọn họ thống nhất cách gọi.
Rất dễ nhớ đúng không? Vân Yến tự hào rất lâu về tài đặt tên của mình.
Vốn dĩ ban đầu Lâm Dạ điều tra được thân phận của Mit, vốn định không để ý, vì có thêm một người cảnh sát cũng là giúp một phần lực.
Nhưng
lúc đó Lâm Dạ lại từ một đối tượng giao dịch lỡ miệng nói ra, nên hắn
biết được Mit khả năng bại lộ thân phận, sau đó tin tức của Snake cũng
truyền tới.
Xem như việc bại lộ đã phải là tin tức sai lầm, nên
hiện tại, chỉ cần Vân Yến trước tiên chạy tới vị trí của Mit, có lẽ sau
đó cũng sẽ không có vấn đề lớn.
“Thì ra là vậy.” Vân Yến gật gật đầu sau khi nghe Lâm Dạ nhanh chóng giải thích.
“Như vậy em xuất phát đây.” Vân Yến đeo lên mặt nạ che mặt, cả người đều bị áo choàng đen bao trùm.
Đạp lên bệ cửa sổ, thuần thục nhảy xuống khỏi tòa khách sạn, cả người nàng rơi vào trong màn đêm.
Chân mày Lâm Dạ giật giật, tức giận nói: “Con bé có nhớ là hiện tại bọn họ
đang ở tầng mười không? Thói quen nhảy cửa sổ khi nào mới sửa a, đi cửa
chính có được hay không!”
* * *
Mit sau khi làm nhiệm vụ trở về phòng an toàn, vốn dĩ hiện tại hắn nên thả lỏng bản thân một chút sau nhiệm vụ này.
Nhưng là hắn luôn có loại cảm giác bất an, cảm giác bất an càng nồng đậm hơn khi hắn nhận được điện thoại của Beret.
Tên kia giọng nói bình thường dò hỏi vị trí của hắn, sau đó thông tri một địa chỉ, cần hắn sau nửa giờ đi tập hợp.
Trong quá trình nói chuyện cũng không có gì khác thường, Mit kìm nén bất an trong lòng mà đi ra khỏi phòng an toàn.
Chỉ là, khi đóng lại cánh cửa phòng an toàn, Mit lập tức cảm giác được ánh mắt nhìn trộm chính mình.
Căn phòng này là phòng an toàn tạm thời của hắn, tổ chức có thể biết cũng
không quá kỳ lạ, nghĩ vậy Mit bước chân dừng lại ở trên hành lang.
Lúc này một người phụ nữ vừa đón con trở về, cũng thấy Mit, nên vui vẻ chào hỏi, nàng ở căn hộ bên cạnh phòng an toàn của Mit, từng được Mit giúp
đi đón con vài lần.
“Cậu Quang, ngày mai là sinh nhật của bé Hà, nhất định phải đi tham gia với gia đình chúng tôi nha.”
“Nhất định phải tới nha anh Quang!” Đứa bé gái nhảy nhót vui vẻ nói.
Mit mỉm cười nhìn hai người rời đi, cũng không trả lời có đi hay không, hắn quay đầu đi xa, bóng dáng dưới ánh hoàng hôn cũng chậm rãi kéo dài dưới mặt đường.