Chương 21: Giấc Mộng Ngàn Năm
“Độc Cố Hành ca ca trúng, giải được không?” Mộ Dung Nguyệt chỉ quan tâm đến thân thể của Cố Hành.
Cũng mặc kệ hắn đã quên nàng.
“Thái Thượng Vong Tình vốn không có giải dược.” Lưu Mộng nhàn nhạt mở miệng.
“Có nguy hiểm cho tính mạng không?”
“Trúng độc này mà còn có thể tỉnh lại, sức khỏe hắn đúng là Thiên định chi nhân.” Lưu Mộng nhìn Mộ Dung Nguyệt, có vài lời dù đã hạ quyết tâm vẫn khó mở miệng.
Trăm ngàn năm nay Vu Quốc chỉ chờ người gọi là ‘Thiên định chi nhân’ xuất hiện, mà bọn họ sẽ phụ tá người này thống nhất thiên hạ.
“Nhưng Thái Thượng Vong Tình chính là một tai họa ngầm, tùy lúc sẽ muốn mạng của hắn.” Lưu Mộng cười khổ nói, khả năng chính là ý trời trêu ngươi, vào lúc nàng ta gặp được thiên định chi nhân lại xảy ra chuyện thế này.
“Âu Dương Hư đây? Hắn cũng không có cách nào sao?” Mộ Dung Nguyệt biết Âu Dương Hư là danh y, có lẽ hắn sẽ có cách.
“Đã xem rồi, Âu Dương Hư cũng cảm thấy hứng thú với loại độc này, hắn cũng đã bắt đầu nghiên cứu giải dược… nhưng…” Lưu Mộng muốn nói lại thôi.
“Ngươi sợ trước khi nghiên cứu ra giải dược, độc của Cố Hành ca ca đã phát tác, đúng không?” Đây cũng là điều Mộ Dung Nguyệt lo lắng.
“Ngươi đúng là rất quan tâm huynh ấy.” Là ngữ khí trần thuật.
Lưu Mộng nhìn Mộ Dung Nguyệt, người này là Thịnh quốc công chúa, là đầu quả tim của Cố Hành, cũng là mấu chốt để cứu hắn.
“Thật ra, ta cũng đọc rất nhiều sách cổ, từng có cuốn sách ghi các giải Thái Thượng Vong Tình.” Lưu Mộng lại nhàn nhạt mở miệng.
“…Có liên quan tới ta?” Trực giác của Mộ Dung Nguyệt nói cho nàng biết, Lưu Mộng tới tìm mình không chỉ để nói chuyện Cố Hành ca ca trúng độc, nếu không liên quan tới giải dược, đối với Lưu Mộng mà nói, nàng không biết tới điều này Lưu Mộng càng có lợi.
“Huynh ấy rất yêu ngươi.” Mộ Dung Nguyệt nghe được Lưu Mộng nói.
“Kể cả có quên mất ngươi, huynh ấy vẫn nhớ rõ lời hứa hẹn với ngươi.” Đây là điều Lưu Mộng không muốn thừa nhận, nhưng lại là sự thật.
“Cho nên, khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy ta mới nói vậy.”
Bởi vì Thái Thượng Vong Tình, Cố Hành mất đi ký ức với người mình yêu nhất, nhưng hắn lại dùng cơ thể nghịch thiên mà mạnh mẽ áp chế dược tính, nhưng cũng vì đây là kịch độc, cho nên Cố Hành đã nhận nhầm Lưu Mộng.
Một khắc kia khi Cố Hành kéo tay nàng ta, nàng ta mới biết được, người thực sự trúng độc chính là mình, biết rõ tất cả đều là do trời đất xui khiến, vậy mà lại mắc thêm lỗi lầm lần nữa.
“Ta biết… vẫn luôn biết…”
Tình cảm của Cố Hành với mình, sao Mộ Dung Nguyệt lại không biết.
Cho nên, lúc nhìn thấy hắn và Lưu Mộng ở bên nhau, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn.
Cho nên, lúc chính miệng Cố Hành nói với nàng hắn muốn thành thân, nàng mới đau lòng đến vậy, nhưng vẫn quan tâm đến thân thể hắn.
“Bây giờ, cũng chỉ có ngươi mới cứu được hắn.” Lời nói của Lưu Mộng văng vẳng bên tai Mộ Dung Nguyệt.
*
Thái Thượng Vong Tinh, chỉ có lấy máu tim của ái nhân người trúng độc làm thuốc mới có thể giải độc.
Độc này, sở dĩ đứng đầu vạn độc, chỉ vì nhìn người thương chết đi trước mắt mới là sự đau đớn nhất.
Mộ Dung Nguyệt biết mình không muốn Cố Hành ca ca xảy ra chuyện, chỉ cần Cố Hành ca ca có thể sống tốt, nàng có thể làm bất cứ việc gì, kể cả hi sinh mạng sống này.
Lấy mạng nàng đổi lấy mạng hắn thì có gì khó, trong lòng Mộ Dung Nguyệt cảm thấy đáng giá.
“Sau khi giải độc, huynh ấy sẽ nhớ tới ta sao?”
“Cố… tình huống của Cố tướng quân trước nay chưa từng thấy, nên vẫn chưa thể xác nhận.”
Dáng vẻ này, nhất định Cố Hành ca ca đừng nhớ lại.
Nàng không muốn hắn đau khổ.
*
Mộ Dung Nguyệt tới Tàng Thư Các tìm một quyển sách cổ, bên trên đúng là ghi cách giải độc Thái Thượng Vong Tình.
Cái chết không đáng sợ, đáng sợ chính là không còn gặp được Cố Hành nữa.
Mộ Dung Nguyệt muốn đi gặp hắn lần cuối.
Nàng ngồi trong xe ngựa, xe dừng ở ngõ nhỏ đối diện phủ tướng quân, vừa hay thấy hắn hồi phủ. Cố Hành ca ca của ta, lần này đến lượt ta bảo vệ huynh.
Trước đó, Mộ Dung Nguyệt còn gặp Vô Song, dặn dò nàng ấy, nếu một ngày nàng không còn nữa, hay thiêu huỷ tất cả đồ vật của nàng, nàng sợ Cố Hành nhớ lại, sợ hắn nhìn thấy sẽ đau khổ.
Vô Song đỏ mắt khuyên nàng đừng làm gì dại dột, nhưng nàng ấy cũng biết, vì người mình yêu, cái chết thật sự không đáng sợ chút nào, nàng không ngăn nổi Nguyệt Nhi.
*
Mộ Dung Nguyệt uống xong thuốc Lưu Mộng chuẩn bị liền rơi vào giấc ngủ say.
Nàng biết giấc mộng này của nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cũng may mà không đau, nàng sợ đau, càng sợ mất đi Cố Hành.
Cố Hành ca ca, huynh phải sống thật tốt.
*
Thịnh Quốc, năm Tân Diệu thứ ba mươi. Đại tướng quân Cố Hành thống lĩnh vạn quân tiêu diệt Khải Quốc, hoàn thành thống nhất đại lục Áo Định.
Trăm năm sau, Thịnh Quốc vẫn luôn lưu truyền một câu chuyện.
Cố Hành đã trở thành một thần thoại, sách sử ghi lại, hắn cả đời không cưới, tuy rằng quyền khuynh thiên hạ nhưng lại không có nửa phần tâm tư mưu nghịch.
Truyền thuyết về Cố Hành còn rất nhiều.
Nghe đồn sau khi Cố đại tướng quân hoàn thành thống nhất đại nghiệp, hàng năm ẩn cư tại núi Minh Nguyệt, nơi mà Chiêu Hoa công chúa Thịnh Quốc hôn mê.
*
Mà dưới những trang sách lưu truyền về Cố Hành đến nay chỉ có một hàng chữ.
Cả đời này bảo vệ một quốc gia chỉ vì một người.
Nếu có kiếp sau, Nguyệt Nhi, nàng có bằng lòng chờ ta không?