Chương 12: Xuân Tình Ký
“Cố Hành ca ca…”
Đồ đạc sinh hoạt trong phòng đủ cả, chỉ là thiếu mất thân ảnh người chủ nhân. Ghế cạnh mép giường còn đặt một bộ đồ nữ, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho nàng.
Mộ Dung Nguyệt cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, nàng đứng dậy mặc quần áo.
Cửa mở ra, một nữ tử một thân võ phục màu đen quỳ xuống hành lễ, “Cửu công chúa, chủ thượng hạ lệnh cho nô tài ở đây bảo vệ người, nếu người có gì căn dặn, cứ việc phân phó xuống dưới.”
Mộ Dung Nguyệt nhìn người đang quỳ trên mặt đất, có lẽ đây là ám vệ của Cố Hành ca ca.
“Huynh ấy đi đâu rồi?” Vừa tỉnh dậy đã không nhìn thấy Cố Hành, Mộ Dung Nguyệt không thể không thừa nhận, trong lòng nàng cảm thấy rất trống rỗng.
“Mấy ngày nay chủ thượng có việc gấp, vài ngày nữa sẽ tới đón công chúa.”
Câu trả lời của ám vệ cũng không cho nàng thêm bất cứ tin tức hữu dụng nào khác, Mộ Dung Nguyệt cũng không vội, nàng luôn tin tưởng Cố Hành, hắn an bài như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Mấy ngày nay Mộ Dung Nguyệt một mình ngây ngốc ở rừng đào, nàng nhớ tới mấy năm nay Cố Hành luôn bảo vệ nàng, yêu chiều nàng, mọi thứ nàng đều thấy ở trong mắt. Nếu ngay từ đầu xem quan hệ giữa cả hai là tình huynh muội, vậy lần trước thổ lộ ở trong rừng đào này cũng khiến nào hàng rõ, quan hệ giữa hai người đã sớm trở thành tình yêu không thể che giấu.
Lần này Cố Hành đi vội, rõ ràng biết hắn không tới chiến trường nhưng trong lòng Mộ Dung Nguyệt cũng vô cùng lo lắng.
Nhưng mà, nàng nhìn tất cả đồ đạc trong phòng đều là do Cố Hành chuẩn bị, thậm chí hắn còn chuẩn bị cho nàng một chiếc đàn cổ và một bàn cờ vây.
Mộ Dung Nguyệt cũng chỉ có thể ngây ngốc ở đây tự chơi một mình.
Ngày hôm qua, tiểu tỷ tỷ ám vệ còn mang tới cho nàng một con diều, nhưng một mình chơi thả diều thì vui sao?
Mộ Dung Nguyệt nhìn đống thoại bản trên mặt bàn, đây đều là ám vệ mua về cho nàng. Mộ Dung Nguyệt đọc một quyển tới một quyển, nội dung hầu như đều là thư sinh đi thư gặp được tiểu khư khuê các, sau đó hẹn ước bên nhau trở thành một giai thoại.
Mộ Dung Nguyệt nhàm chán lật qua lật lại vài quyển, mãi cho đến khi nhìn thấy cuốn ‘Xuân Tình Ký’, cuốn sách này nói về thiếu nữ Xuân Tình ở Lâm Thành lên đường tìm kiếm người thân, gặp phải một đám sơn tặc sau đó bị bắt làm áp trại phu nhân, câu chuyện không có gì phiêu lưu mạo hiểm, chỉ nói về việc sau khi Xuân Tình bị ép thành thân, vẫn luôn bị Sơn Đại vương dạy dỗ các loại, chuyện tình hai người được miêu tả vô cùng kỹ càng tỉ mỉ không khác gì một cuốn xuân cung đồ!
Quyển sách này xen lẫn trong một đống thoại bản thư sinh tiểu thư không dễ bị phát hiện, nhưng cũng đủ để khiến Mộ Dung Nguyệt đỏ mặt xấu hổ, nàng nhìn nội dung trong sách, suy nghĩ đều là dáng vẻ nàng và Cố Hành đang triền miên bên nhau.
Giống như trong sách miêu tả vậy, Cố Hành tách hai chân nàng ra, tìm được nơi u cốc thần bí…
“Bộp –”
Mộ Dung Nguyệt vứt sách lên bàn, biết mình không thể vừa đọc vừa suy nghĩ nữa.
Nàng đi tới bên giường giường, trong đầu chỉ có hình bóng của Cố Hành, có những chuyện mà Cố Hành đã làm với nàng.
Trong tức khắc, nàng cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, Mộ Dung Nguyệt nâng ly trà lên, không cố kị hình tượng công chúa đoan trang thục nữ một hơi uống sạch.
Tuy vậy nhưng Mộ Dung Nguyệt vẫn vô cùng khó chịu.
Nàng nằm trên giường kẹp chặt hai chân, cảm giác trống rỗng trong cơ thể kéo tới hết đợt này lại đợt khác.
Thật muốn được Cố Hành ca ca xoa ngực, muốn côn th*t lớn của Cố Hành ca ca vùi mình bên trong tiểu huyệt… Mộ Dung Nguyệt bị suy nghĩ của mình dọa sợ, nhưng khát vọng của thân thể lại không thể bỏ qua. Nàng chỉ có thể cố gắng nhắm mắt lại ngủ, để chính bản thân không suy nghĩ nhiều nữa, mơ mơ màng màng rồi cũng thiếp đi.
*
Lúc Mộ Dung Nguyệt còn đang nhớ tới Cố Hành, một triều đại đã thay đổi rung chuyển kết thúc dưới kế hoạch mà Cố Hành bày mưu lập kế.
Nhị hoàng tử nhân lúc Thịnhh đế bệnh tình nguy kịch phát động binh biến, muốn dùng cách này để bước lên ngôi vị hoàng đế, chuyện này sớm đã bị Cố Hành biết được, cho nên kế hoạch mà hắn ta cho rằng không ai có thể phá được trong mắt Cố Hành cũng chỉ là ba ba trong rọ.
Vì thế, một trận binh biến đã bị Cố Hành dễ dàng hóa giải, vây cánh liên quan tới Nhị hoàng tử cũng bị trị tội, nhổ cỏ tận gốc.
Thịnh đế bệnh tình nguy kịch, thái tử cũng không lập, bản thân các vị hoàng tử cũng khó lòng bảo toàn, mà người quyền khuynh thiên hạ lúc này cũng chỉ có một, đó là Cố Hành.
Tất cả mọi người cho rằng, triều đại sẽ thay đổi, lại không nghĩ tới Cố Hành lấy tốc độ vô cùng nhanh đưa Thất hoàng tử lên ngôi vị hoàng đế.
Mười ngày, Cố Hành chỉ dùng thời gian mười ngày để dẹp phản loạn, bình ổn triều đình. Tiên đế chết bệnh, tân hoàng đăng cơ.
Một hồi biến động trên đại lục Áo Định được Cố Hành dễ dàng hóa giải, các quốc gia khác cũng xem chuyện này rõ ràng, vốn tưởng rằng Cố Hành chỉ là chiến thần, không nghĩ tới khi ở triều đình còn hung hiểm hơn!
*
Mà người khiến cho cả đại lục Áo Định đều phải ngước nhìn giờ phút này lại ngồi cạnh người thương bên mép giường.
Đã rất nhiều lần hắn đều nhìn dung nhan nàng khi ngủ, nhưng hắn không dám đánh thức nàng, tựa như chỉ cần hắn chạm nhẹ một cái sẽ phá tan giấc mộng đẹp của nàng vậy.
Thế nhưng lúc này Cố Hành chỉ một lòng muốn chà đạp thiếu nữ, yêu thương nàng, để nàng biết hắn nhớ nàng biết bao.
Hắn muốn nghe giọng nàng khóc lóc gọi Cố Hành ca ca, bàn tay lúc này đã lưu luyến trên da thịt của nàng.
Cố Hành dùng ngón tay vuốt khẽ lên đôi môi yêu kiều, ngoài ý muốn lại bị đầu lưỡi liếm đầu ngón tay.
Lúc này, hắn còn chú ý tới cuốn sách ‘Xuân Tình ký’ bên người thiếu nữ.