Chương 1: Chiến thắng trở về
Vừa qua buổi trưa, nhiệt độ không khí khá mát mẻ.
Thiếu nữ ngồi ở xích đu ngay ngoài cung điện, chậm rãi suy nghĩ, canh giờ này, người nọ hẳn đã về tới kinh thành.
Lần này nàng không đi đón gió tẩy trần cho hắn, chỉ sợ không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Đang suy nghĩ đến xuất thần, cả người đột nhiên bay lên không, người nọ ở phía sau ôm nàng vào lồng ngực, động tác vô cùng trôi chảy, lưu loát.
Các cung nhân thấy thế lập tức cúi đầu, ở Thịnh quốc, ai cũng không dám đắc tội với tướng quân được xưng là sát thần mặt lạnh này.
Người nọ mặc một áo giáp sắt màu bạc, rõ ràng là vừa từ biên quan trở về, trên người cũng không có chút mệt mỏi, hoàng đế cũng không đi gặp, lập tức chạy từ Chính Dương Môn tới Lạc Anh Điện.
Cố Hành thấy phản ứng của nàng, ngẩng đầu nhìn nữ tử thuộc về mình, đầu ngực còn dính một tia nước trong suốt.Thiếu nữ ngồi ở xích đu ngay ngoài cung điện, chậm rãi suy nghĩ, canh giờ này, người nọ hẳn đã về tới kinh thành.
Lần này nàng không đi đón gió tẩy trần cho hắn, chỉ sợ không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Sợ là khôi giáp khiến nàng bị lạnh, Cố Hành nhận mệnh ôm nàng vào bên trong.Đang suy nghĩ đến xuất thần, cả người đột nhiên bay lên không, người nọ ở phía sau ôm nàng vào lồng ngực, động tác vô cùng trôi chảy lưu loát.
Các cung nhân thấy thế lập tức cúi đầu, ở Thịnh quốc, ai cũng không dám đắc tội với tướng quân được xưng là sát thần mặt lạnh này.
Vừa qua buổi trưa, nhiệt độ không khí khá mát mẻ.Người nọ mặc một áo giáp sắt màu bạc, rõ ràng là vưa từ biên quan trở về, trên người cũng không có chút mệt mỏi, hoàng đế cũng không đi gặp, lập tức chạy từ Chính Dương Môn tới Lạc Anh Điện.
“Về rồi sao?” Nữ tử bị hắn ôm trong ngực, đối diện với đôi mắt sáng ngời của hắn, Mộ Dung Nguyệt nhìn dung nhan tuấn mỹ của Cố Hành hỏi.
Lâu lắm rồi Cố Hành chưa được gặp người trong lòng, ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn Mộ Dung Nguyệt khiến mặt nàng đỏ bừng.
Cố Hành không nói chuyện, một đường ôm nàng đi tới tẩm điện.
Thấy nam nhân đã xác định được nơi cần đến, bàn tay Mộ Dung Nguyệt hơi nắm chặt lại.
Vừa vào cửa, Cố Hành đã nhấc chân lên đóng cửa lại, xoay người một cái đè nàng trên cửa lớn.
“A…” Mộ Dung Nguyệt cả kinh, hai mắt chấn kinh như nai con bất lực, nhu nhược đáng thương nhìn nam nhân đang ôm mình.
Cố Hành đè nàng trên cửa, tách hai chân nàng ra quấn lên eo mình, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của nàng, động tác ôn nhu mang theo bá đạo cạy mở cánh môi mềm mại, đầu lưỡi tiến quân thần tốc nhấm nháp bên trong.
“Ưm…”
Kỹ thuật hôn của Cố Hành nâng cao hoàn toàn nhờ thực hành trên người Mộ Dung Nguyệt, đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi đang tìm cách trốn tránh của nàng, giống như mang theo một giọng điện khiến cả người nữ tử run rẩy.
Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy mình sắp chết đuối dưới nụ hôn mê người của Cố Hành, đầu lưỡi nhịn không được đáp lại hắn, muốn càng nhiều hơn…
Trong tẩm điện yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới tiếng nước răng môi giao hòa, khuôn mặt Mộ Dung Nguyệt càng ngày càng nóng, hai chân đã nhũn ra nhưng vẫn kẹp chặt lấy eo gầy rắn chắc của Cố Hành, đai lưng trên hông không biết đã bị nam nhân cởi bỏ từ lúc nào, trên người chỉ còn lại tấm vải lụa mỏng manh, nơi đáng yêu kiêu ngạo kia lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Cố Hành muốn đoạt lấy càng nhiều hương thơm của nữ tử, tay trái ôm lấy eo nhỏ tinh tế của nàng, tay phải không an phận xoa bóp ngực nàng.
Đôi thỏ ngọc vểnh lên đầy đặn vô cùng, ngón tay thon dài của Cố Hành đã phủ lên trên, bàn tay hắn quanh năm cầm kiếm đầy những vết chai, vừa xẹt qua đầu v* đã làm hạt đậu nhỏ đứng thẳng.
“A…” Mộ Dung Nguyệt không chịu nổi khiêu khích của Cố Hành, một tiếng rên rĩ khẽ tràn ra từ miệng.
Cố Hành nhìn thiếu nữ đã động tình mới buông tha đôi môi nàng, vùi đầu vào bộ ngực trắng nõn mềm mại, dùng hàm răng khẽ cắn lên hạt đậu nhỏ đáng thương phía bên trái, hạt đậu nhỏ bên phải được hắn dùng tay ấn nhẹ chăm sóc.
“Ưm ưm…” Chỉ mới đụng như vậy mà Mộ Dung Nguyệt cảm thấy người mình như bị thiêu đốt, dòng điện chạy qua toàn thân kích thích nơi dưới hạ thân nàng.
Hai mắt Mộ Dung Nguyệt mông lung, “Không được… mau thả muội ra…” Nàng dùng một chút lý trí cuối cùng của mình muốn đẩy nam nhân muốn làm gì thì làm trên người mình ra, nhưng không hề có chút tác dụng nào.
Cố Hành thấy phản ứng của nàng, ngẩng đầu nhìn nữ tử thuộc về mình, đầu ngực còn dính một tia nước trong suốt.
“Thế nào? Không tới Thập Lí Đình đón ta thì thôi, bây giờ còn không cho ta hưởng lợi ích của mình?” Hai mắt Cố Hành rất sâu, hắn nhìn chằm chằm sắc mặt đỏ bừng của thiếu nữ, Mộ Dung Nguyệt không dám nhìn thẳng vào hắn, thân thể khẽ run.
Sợ là khôi giáp khiến nàng bị lạnh, Cố Hành nhận mệnh ôm nàng vào bên trong.
Váy áo của nàng đã hỗn độn không thể che nổi cơ thể mê người, Cố Hành đặt nàng lên giường, một bên cởi bỏ áo giáp, tuy rằng còn một kiện áo bên trong nhưng không thể che nổi cơ bắp và dáng người hoàn mỹ.
“Hửm, không chuẩn bị cho từ một lời giải thích hợp lý sao?” Hắn đợi nàng mở miệng giải thích tại sao không tới đón hắn.
Cố đại tướng quân khải hoàn trở về, vương hầu công tước đều đợi ở Thập Lý Đình nghênh đón, mấy danh môn quý nữ ở Thịnh quốc trang điểm tỉ mỉ chỉ muốn lộ một đôi mắt trước mặt hắn, muốn có được cơ hội lọt vào mắt đại tướng quân.
Mà nàng, nữ tử khiến Cố Hành tâm tâm niệm niệm, trước khi hắn xuất chinh đã đồng ý với hắn sẽ là người đầu tiên tới gặp hắn lại thất hứa.
Bên này, Cố Hành đã dỡ áo giáp xuống, một tay ôm nữ tử vào lồng ngực, cúi đầu khẽ liếm lỗ tai nàng.
“A… đừng mà…” Đây vốn là điểm mẫn cảm của Mộ Dung Nguyệt, nàng giữ chặt lấy tấm trải giường dưới thân, cả người xụi lơ trong lòng Cố Hành.