Chương 98: Người hạnh phúc nhất
– Hóa ra năm đó phụ thân thực sự đã hồi kinh, phụ thân không hề quên sinh thần của mình, vậy mà bao năm nay mình vẫn trách lầm phụ thân.
Quá phấn khích Ninh Tuyết hướng mắt nhìn sang Tiểu Hương, nhìn thấy khóe mắt Ninh Tuyết đỏ ửng, dù không nói lời nào nhưng Tiểu Hương vẫn hiểu được nỗi lòng của Ninh Tuyết lúc này, Tiểu Hương cũng xúc động mà rưng rưng nước mắt miệng không ngừng động viên:
– Không sao rồi… mọi chuyện ổn rồi…
Đại bá tặc lưỡi lắc đầu thở dài tiếp tục câu chuyện đáp:
– Cái đó thì có trời mới biết?
Ninh Tuyết hai mắt long lanh, ánh mắt sáng rực vô cùng có thần, Tiểu Hương nhìn thấy dáng vẻ tươi tắn ấy liền mỉm cười khẽ gật đầu với Ninh Tuyết, Ninh Tuyết với nét mặt hạnh phúc mà mỉm cười nhìn trưởng quầy bọn họ rồi đáp:
– Bởi vì ngày đó là sinh thần của ái nữ ngài ấy.
Trưởng quầy và đại bá vô cùng bất ngờ liền đồng thanh nói:
– Sinh thần của ái nữ sao?
Trưởng quầy lập tức cảm thấy sự việc không đúng liền nói:
– Không đúng, cô không phải là người ở đây, sao cô lại biết rõ chuyện đó cơ chứ, rốt cuộc cô là ai?
Đại bá ấy nghe vậy cũng bắt đầu thấy thắc mắc nên hỏi:
– Đúng vậy, lý do năm đó chẳng một ai biết rõ, cớ sao cô lại biết được?
Ninh Tuyết bị truy vấn tới tấp liền hoảng hốt thầm nghĩ:
– Chết…
Tiểu Hương đứng cạnh gương mặt biến sắc chỉ biết tròn mắt liên tục lay lay tay áo Ninh Tuyết, không ngừng đưa mắt ra tín hiệu với Ninh Tuyết:
– Cô nương… mau làm gì đó đi… hai người họ sẽ phát hiện ra chúng ta mất?
Ninh Tuyết đầu óc rối bời thầm nghĩ:
– Ngốc thật, đúng là tự đẩy bản thân vào chỗ chết mà.
Cả hai không kịp ứng phó, tất cả ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía Ninh Tuyết, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc Ninh Tuyết nhanh trí nghĩ ra lí do:
– Thì ta chỉ đoán vậy thôi, có thể là sinh thần ai nữa hoặc có thể là gia đình ngài ấy có việc gì gấp, nên mới như vậy.
Hai người kia vẫn không tin, họ dùng ánh mắt thăm dò mà nhìn Ninh Tuyết, trưởng quầy chau mày hỏi tiếp:
– Có việc gấp sao… chuyện này…
Ninh Tuyết thoạt nhìn liền hiểu ngay là trưởng quầy không tin, hết cách Ninh Tuyết đành đánh liều thử một phen nói:
– Trên đời này còn việc gì quan trọng hơn gia đình nữa chứ, hai người nói có phải không?
Lúc này đây đại bá dường như đã bị Ninh Tuyết thuyết phục liền gật đầu đồng tình nói:
– Tiểu nương tử này nói cũng có lý, tướng quân vốn là một người trọng tình trọng nghĩa, đương nhiên cũng sẽ coi trọng gia đình…
Trưởng quầy thấy vậy cũng không tranh cãi thêm mà chỉ gật đầu nói:
– Có thể là như vậy.
Nhìn thấy hai người họ chọn tin tưởng, Tiểu Hương đứng cạnh mừng rỡ mà mỉm cười đưa mắt ra hiệu:
– Cô nương, may quá hai người họ tin rồi.
Trưởng quầy đột ngột ngừng lại rồi suy ngẫm một lúc rồi liên tục nói:
– Tiểu nương tử người nói rất có lý, có thể là như vậy…
Sự việc quá đột ngột khiến Ninh Tuyết ngẩn người ra, đại bá đứng cạnh cũng khó hiểu liền hỏi:
– Có thể chuyện gì chứ, có gì thì ngươi cứ nói rõ, cứ ấp a ấp úng như thế làm gì?
Trưởng quầy bật cười trước sự hiếu kì của đại bá liền nói:
– Ta nhớ ra rồi, ta từng nghe ai đó bảo rằng ở Dương Đô, Hạ tướng quân có một ái nữ hình như tên là… tên là…
Ninh Tuyết khựng người chưng hửng nhìn trưởng quầy, Tiểu Hương bên cạnh cũng toát mồ hôi hột vì run sợ, đại bá cũng chau mày đợi chờ, trưởng quầy lúc này thì đang cố gắng vắt óc mắt suy nghĩ, miệng lắp bắp:
– Tên là… tên là cái gì nhỉ?
Nhìn nét mặt cố gắng nhớ của trưởng quầy, Ninh Tuyết lòng cũng bồi hồi không yên, Tiểu Hương đứng cạnh đưa tay kéo kéo tay áo Ninh Tuyết ra hiệu, Ninh Tuyết nhận thấy Tiểu Hương đang rất sợ hãi liền khẽ vỗ vỗ vào bàn tay khẽ trấn an tinh thần của Tiểu Hương, đại bá lúc này đã dần mất kiên nhẫn liền quát to:
– Có mỗi cái tên mà người cũng chẳng nhớ nổi sao, vậy mà cứ luôn miệng bảo kính nể Hạ tướng quân.
Tiểu Hương bị tiếng hét to của đại bá làm cho hoảng loạn mà co rút sau lưng Ninh Tuyết khẽ tựa đầu vào tai Ninh Tuyết nói:
– Cô nương à… muội sợ… hay là chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi…
Ninh Tuyết gật đầu cố gắng an ủi Tiểu Hương nói:
– Không sao đâu… có ta đây rồi….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
3. Tình Đầu Mãi Mãi
4. Trà Xanh Max Level Xuyên Vào Tiểu Thuyết Kinh Dị
=====================================
Trưởng quầy lúc này bắt đầu phát cáu, phần vì không nhớ ra cái tên phần lại bí quát tháo như vậy, liền nghiến răng không ngừng vò đầu bức tóc nói:
– Cái tên này sao ta có thể quên được chứ, Hạ… Hạ…
Nghe đến chữ “ Hạ” Tiểu Hương liền bủn rủn tay chân mà không ngừng hối thúc Ninh Tuyết nói:
– Cô nương mau nghĩ cách đi… hai người họ sắp nhớ ra rồi…
Ninh Tuyết lòng lo sợ trưởng quầy sẽ nhớ ra nên liền dẫn dắt mọi người sang câu chuyện khác, Ninh Tuyết mỉm cười hỏi:
– Tin này sao người biết được vậy… có đáng tin không đấy?
Đại bá nghe vậy cũng liền hỏi thêm:
– Đúng vậy, tin này của người có chắc chắn không vậy?
Trưởng quầy lúc này mới bình tĩnh trở lại liền cười hì hì nói:
– Không chỉ vậy có lần ngài ấy còn bảo sau này ái nữ trưởng thành nhất định sẽ dẫn cô ấy một lần đến thăm quan Tây Đô, những người nghe được lúc ấy, ai nấy đều vô cũng háo hứng trông ngóng ngày ấy sớm đến.
Đại bá nửa nghi hoặc nửa tin liền hỏi:
– Chuyện quan trọng như vậy sao ta lại không biết được nhỉ?
Trưởng quầy thấy vậy liền không cầm được lòng mà khích vài câu nói:
– Có thể vì lão lớn tuổi rồi, người ta cũng bảo mà tuổi già sức yếu, tai cũng chẳng thính nữa rồi.
Đại bá nghe thấy trưởng quầy trả treo mình liền quát to mắng chửi:
– Tên khốn người dám nói là tuổi già sức yếu sao?
Ninh Tuyết thấy vậy liền khuyên can nói:
– Đại bá chớ tức giận, trưởng quầy chỉ muốn đùa vui mới người thôi.
Đại bá ấy nghe vậy liền nguôi ngoa nói:
– Tên khốn đáng ghét, nếu còn có lần sau, dù có chết lão già ta cũng sẽ liều mạng với ngươi.
Ninh Tuyết mỉm cười dè dặt mà hỏi lại trưởng quầy:
– Ngài ấy từng nói vậy sao… rằng một ngày nào đó nhất định sẽ dẫn quý nữ đến Tây Đô này sao?
Trưởng quầy đứng trước sự nghi ngờ của mọi người, dù rằng bản thân cũng chẳng nhớ rõ chi tiết nhưng vẫn rất tự tin mà gật đầu đáp:
– Đúng vậy… chuyện khác ta không dám chắc nhưng từng câu từng chữ này của tướng quân thì ta dám danh dự của mình để đảm bảo… à không… không chỉ danh dự của mình mà ngay tính mạng, ta cũng dám lấy ra để bảo chứng cho lời nói của mình…
Nghe được những lời chắc nịt ấy của trưởng quầy, trong lòng Ninh Tuyết vui mừng khôn siết, cảm giác lâng lâng vô thực này khiến Ninh Tuyết chẳng còn dám tin vào tai mình nữa, Tiểu Hương đứng cạnh âm thầm quan sát động thái của Ninh Tuyết liền mỉm cười mà huých mạnh vào cánh tay Ninh Tuyết rồi ra ám hiệu:
– Cô nương… cô là người hạnh phúc nhất rồi còn gì nữa…
Ninh Tuyết cúi đầu mỉm cười trong sự sung sướng, trong lúc ấy trưởng quầy không đáp một lời mà bỗng rơi vào trầm tư suy nghĩ, một giây sau trưởng quầy buộc miệng nói ra:
– Hạ… Ninh… Tuyết…
Nghe được tên của mình Ninh Tuyết theo phản xạ liền quay đầu lại nhìn chăm chăm trưởng quầy, trưởng quầy lúc này hai mắt cũng sáng rỡ liền vui mừng nói:
– Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, là Hạ Ninh Tuyết… là Hạ Ninh Tuyết.
Tiểu Hương bất ngờ liền quay đầu nhìn sang Ninh Tuyết, cả hai đều chết lặng mà nhìn nhau, đại bá sửng người nhìn trưởng quầy rồi nói:
– Hạ… Ninh Tuyết sao?
Trưởng quầy bật cười liên tục gật đầu đáp:
– Đúng vậy, Hạ Ninh Tuyết, ái nữ của Hạ Thiểm đại tướng quân.
Đại bá ấy nghe được lời khẳng định từ trưởng quầy liền mỉm cười gật đầu rồi khẽ nói:
– Con bé tên Hạ Ninh Tuyết sao, được…được… ta nhớ rồi, giá như con bé có cơ hội được đến đây thì tốt rồi.
Ninh Tuyết nghe vậy liền được nước đẩy thuyền nói thêm vào:
– Đúng vậy… được như vậy thì còn gì bằng…
Tiểu Hương thấy vậy cũng ráng gượng cười gật đầu, trưởng quầy nghe vậy liền gật đầu nói:
– Đúng vậy, có thể con bé sẽ chẳng thể ngờ được rằng người phụ thân của con bé lại chính là đại anh hùng của Tây Đô ta và sẽ chẳng thể biết được ngài ấy oai phong uy nghiêm như thế nào.
Đại bá gật đầu tiếp lời nói:
– Đúng vậy, dáng vẻ dũng mãnh ấy đã từng khiến không ít quân địch phải khiếp sợ mà tháo chạy giữ mạng.
Vừa nói đại bá vừa tặc lưỡi lắc đầu nói:
– Đáng tiếc thật mà.
Ninh Tuyết gương mặt xìu xuống, chạnh lòng mà thầm nghĩ:
– Giờ thì mình đã biết rồi… sự oai phong lẫm liệt ấy của phụ thân…
Trong lúc trưởng quầy cùng đại bá lòng đầy tiếc nuối thì trái ngược với họ, Tiểu Hương lặng lẽ xoa xoa lưng an ủi cảm xúc của Ninh Tuyết, thấy vậy Ninh Tuyết lấy hết niềm tin mà ngẩng cao đầu lòng đầy tự hào mỉm cười miệng rồi nhìn họ, nét mặt đầy tự tin chắc nịt mà nói với họ rằng:
– Mọi người nhất định… nhất định sẽ chờ được ngày ấy…
Đại trưởng quầy và đại bá cũng mỉm cười gật đầu đồng thanh đáp:
– Mong được như cô nói.
Dứt lời trưởng quầy đưa khoá phòng cho Tiểu Hương rồi nói:
– Đây, khóa phòng của hai vị đây…
Tiểu Hương cầm lấy khóa phòng rồi thuận miệng cúi đầu đáp:
– Đa tạ trưởng quầy.
Ninh Tuyết quay đầu bước lên lầu trên để đi nhận phòng, vừa bước vào phòng, Ninh Tuyết khựng người ngừng bước, tâm trạng tức khắc rơi vào tĩnh lặng, khi suy ngẫm lại chuyện của tướng quân, trong lòng vẫn nặng trĩu, ánh mắt từ tự tin bỗng biến mất giờ đây chỉ còn ánh mắt thất thần, không ngừng cảm thấy hỗ thẹn mà tự trách bản thân thầm nghĩ:
– Bao năm nay mình vẫn luôn oán trách phụ thân vì ngày hôm đó người đã thất hứa… người lại thường xuyên bỏ mặc mình ở phủ không quản, đã vậy còn luôn bỏ bê mẫu thân không quan tâm…